nineteen
dạo gần đây taerae có đi làm thêm tại một quán cà phê. chủ quán là người trung, họ zhang tên hao, khá thích nghệ thuật nên cũng tranh thủ bày biện một góc để người ta hát hò. taerae vừa thấy thông tin tuyển dụng trên mạng liền nhắn cho bên kia ngay vì ưng ý. sau một vài lần phỏng vấn và thử giọng, anh được chọn và trở thành hát chính trong hầu hết mọi buổi diễn.
ngoài hát chính ra, thỉnh thoảng taerae có chơi đàn. nhưng nhạc cụ chủ yếu của quán vẫn là dương cầm, được chơi bởi một người anh khác có cái tên khá ấn tượng, sung hanbin.
lúc nghe sung hanbin giới thiệu, tự dưng taerae bật cười rồi nhớ đến thằng bạn trời đánh ở nhà, thầm cảm thán vì lâu rồi tụi nó không tụ tập.
vốn đã có kinh nghiệm hát hò từ những năm cấp ba, lại còn tích luỹ được kha khá giải thưởng, taerae thể hiện rất tốt trong những lần cất giọng trên cái sân khấu be bé nằm một góc của quán.
vì không nằm ở mặt tiền nên người đến quán không đông mấy, nhưng khách hàng trung thành thì lại thấy thường xuyên. thông thường sẽ đông nhất vào khoảng sáu giờ đến tám giờ tối, vì đó là lúc mà tiếng đàn của sung hanbin vang lên, ngay sau đó là giọng ca trầm ấm du dương của cậu trai trẻ tuổi kim taerae. có người góp ý, cũng có cả những người khen, anh đều nhận lấy cả, vừa vui vừa cảm thấy thành tựu vì được công nhận.
công việc đó cũng khiến cho tần suất anh gọi về nhà giảm dần, cả với junhyeon cũng thế. mà có lẽ vì vậy, nó lại trở thành người chủ động gọi cho anh.
mỗi lần như thế là nó lại ca bài ca dặn dò anh phải biết nghỉ ngơi giữ gìn sức khoẻ, ăn uống đầy đủ không được bỏ bữa, nói luôn chuyện chăm sóc cổ họng thật kĩ vì giờ anh là ca sĩ rồi.
đáng nhớ nhất phải là cái câu: "có xảy ra chuyện gì cũng phải kể với em, không được giấu diếm một mình. em lo đó nghe chưa?"
chẳng hiểu câu đó là để ai nói với ai khi junhyeon luôn là đứa giấu kín mọi tâm sự trong lòng, anh càm ràm nó về chuyện này mãi. mỗi lần gọi điện, hai đứa lại thay phiên mắng rồi lèo nhèo bên tai nhau.
taerae lúc được nói thì hăng lắm, đến khi bị đứa em bên kia vặn lại chỉ biết nín lặng, đôi khi cười ngu ngơ cho qua chuyện.
thế mà có một hôm, vì được nghỉ làm nên có chút cao hứng, taerae nói vu vơ với người trong điện thoại.
"junhyeon để tâm anh dữ ha!"
junhyeon không thèm trả lời, nói đúng ra là đang chín mặt vì ngượng. nó đã cố tỏ ra là mình không quan tâm lắm rồi, vậy mà vẫn rõ ràng đến mức taerae còn nhận ra. cảm giác bị bắt thóp khiến cho nó mất một lúc mới lấy lại được tinh thần.
còn taerae bên đây, cứ im lặng chờ đợi mãi, tự dưng lại có chút hối hận.
nhưng chỉ ngay sau đó, câu trả lời của junhyeon khiến anh bật cười, trong lòng cũng vui hơn một chút.
"vâng." chỉ nhiêu đấy thôi, một chữ cũng đủ rồi.
đủ khiến cho taerae chắc chắn hơn về cảm xúc của mình, sưởi ấm anh sau những ngày chết trôi trong chuyện học hành và công việc chất đầy như núi.
đủ để củng cố tinh thần cho cậu em trai tiệm thuốc, vì người ta đã cố lắm mới thoát khỏi sự hèn nhát để mạnh dạn bày tỏ nhiều hơn với taerae. thành tựu lắm đó!
sau đấy, junhyeon lại đòi anh hát cho nghe. nó không nói ra nhưng trong lòng thì nôn nao vì nhớ chất giọng ấm áp của người anh trai nào đó.
dành cho những ai không biết thì junhyeon nhớ taerae lắm rồi, có khi nhớ điên lên được.
anh hát cho nó nghe, cái bài gì đấy junhyeon không biết tên nhưng chắc chắn là đã được nghe trước đó, vào cái hôm mà nó sang nghe lỏm anh đàn ca trên ban công căn nhà số 7.
kí ức từng chút từng chút một ùa về trong tâm trí junhyeon, từ trái bóng màu xanh bị đá văng vào cửa sổ, cái bóng đèn chập chờn cuối xóm, đến hủ kẹo gấu cứ vơi dần trong những tháng ngày thi cử.
chỉ hơn một tháng nữa thôi, khi năm học kết thúc và nhường chỗ cho hạ vào phơi nắng, junhyeon sẽ lại được gặp taerae và cùng với anh mỗi ngày dưới tiết trời nóng bức, trong căn phòng nhỏ chất đầy truyện tranh và thoang thoảng mùi cam tươi.
nghĩ đến đó, junhyeon mỉm cười, dần thiếp đi rồi trôi vào một giấc mộng đẹp.
khoảng hai tuần sau, một người bạn chuyển vào ở trọ cùng taerae dù cho chỉ còn ngót nghét một tháng nữa là cả bọn kết thúc năm học.
cậu bạn kia tên cha woonggi, học cùng trường và cùng khoa với anh cũng khá dễ thân thiết. cộng thêm tính cách người này cởi mở, thân thiện và hài hước nên taerae làm quen rất nhanh, chỉ vài ngày sau là cả hai đã cùng nhau tung tăng đến trường đi học.
thỉnh thoảng junhyeon gọi cũng nghe được tiếng của woonggi, taerae lại vô tình trở thành cầu nối để giới thiệu hai người với nhau. woonggi vẫn hay bàn tán với taerae về mối quan hệ của anh với junhyeon, tuy không thân với thằng nhóc kia mấy và chỉ mới nghe chuyện của bọn họ gần đây, nhưng woonggi bắt nhịp có vẻ còn nhanh hơn người trong cuộc.
dần dần cậu bạn cũng nhận ra có gì đó kì lạ giữa hai người nọ, mặc cho taerae cứ cách hai mươi phút lại lên tiếng phủ nhận một lần.
một tháng dài đằng đẵng cuối cùng cũng trôi qua, taerae sau khi hoàn thành mọi nhiệm vụ trên trường đại học cũng tranh thủ khăn gói để lên đường về nhà tiếp tục ăn bám đồ ba nấu.
hôm anh về, junhyeon đứng đợi trước cửa nhà, thấy taerae tới nơi là nhảy bổ vào phụ anh xách đồ đạc.
junhyeon có đăng kí vài lớp học thêm, nó vắng mặt suốt mấy buổi chiều, nhưng sáng nào thì cũng thường trực tại nhà taerae để rủ anh đi đây đi đó, hoặc đôi khi là chỉ sang nằm đó rồi ngủ lăn quay.
những hôm chỉ có junhyeon thì chả nói, nhưng đáng sợ nhất phải là mấy ngày cả bộ ba chó quậy cùng kéo sang nhà anh, chen chúc nhau trên cái giường đáng thương của taerae rồi cười cười nói nói. anh tuy bất lực nhưng lại không mắng gì vì thấy cũng vui vui.
càng lớn, hoạt động của bộ ba chó quậy càng ít dần, con xóm nhỏ cũng trở nên yên bình hơn. tụi nó trưởng thành hơn vài chút, không hay đá banh làm đổ vỡ đồ đạc như hồi xưa, cũng ít khi hái trộm trái cây đến mức rách quần như lúc còn nhỏ.
bây giờ lớn lên, đứa nào cũng trổ mã rồi trở nên đẹp trai sáng sủa, có hình tượng nên cũng kiềm lại phần nào. tuy vậy, khi ở chung với nhau, bộ ba chó quậy vẫn là tụi nó thôi, vẫn là ba đứa luôn ăn khớp từ suy nghĩ cho tới hành động, luôn hưởng ứng trò đùa của nhau dù biết rõ là kì cục và là chỗ dựa vững chắc khi có đứa nào trong ba gặp chuyện không hay.
thế nhưng, một vài xích mích đã xảy ra trong nội bộ ba đứa khi mùa hè chỉ mới bắt đầu được ba tuần.
ngày hôm đó junhyeon chạy hớt hải sang nhà taerae, gấp gáp kể cho anh về chuyện gyubin và gunwook giận nhau, không nhìn mặt tận hai ngày trời. khi anh hỏi đến nguyên nhân, thằng nhóc nhăn nhó nghĩ ngợi rồi nói mãi taerae mới hiểu.
chuyện đơn giản là vầy, gyubin bị một đám lưu manh kiếm chuyện vì lí do gì chẳng ai biết, vô tình được một cậu bạn họ lee giấu tên học cùng trường ra tay nghĩa hiệp mới may mắn thoát nạn. vì mãi nghĩ đâu đâu nên chả thèm kể gì với gunwook, thằng bạn kia chỉ có thể nghe chuyện qua lời đồn đại từ học sinh trong trường.
chẳng biết nghe thế nào, ngay ngày hôm sau đó gunwook hẹn gặp cái cậu họ lee kia để 'trả thù cho bạn'. kết quả là tối hôm đó, tên của gyubin được treo lên diễn đàn trường với quả phốt to đùng vì thói vô ơn. lúc gyubin biết được chuyện liền cấp tốc chạy sang nhà gunwook để làm cho ra chuyện, nói qua nói lại một buổi trời lại thành cãi nhau to.
thế là hai đứa giận đến mức không thèm nhìn mặt nhau, junhyeon đứng ở giữa, không biết phải làm sao liền cắp đuôi sang nhà taerae trưng cầu ý kiến.
bằng uy quyền của con võ sư, taerae chỉ tốn năm phút để lôi được hai đứa kia sang nhà anh để bắt đầu buổi tra khảo. khi cả ba đứa đã ổn định ngồi trong phòng, taerae nhìn một lúc rồi lại cười khúc khích vì cảnh tượng hiếm hoi lắm mới thấy được một lần.
gunwook ngồi bên trái, hai tay khoanh trước ngực và quay mặt về phía cửa ra vào, còn gyubin ngồi bên phải, động tác y hệt nhìn về phía cửa sổ. junhyeon ngồi ở giữa không biết nhìn theo bên nào, cố cười để xoa đi bầu không khí căng thẳng.
"lâu lâu mới tụ tập một lần mà anh em coi bộ căng dữ ha!"
"bớt nói nhảm đi!" đây là gunwook.
"tụ tập thôi có gì vui dữ vậy?" còn đây là gyubin.
junhyeon cười giả lả nhưng mặt mày thì nhăn tít, giương mắt cầu cứu taerae.
anh cười trấn an nó, sau đó thì xoay lưng lấy ra ba tờ giấy cùng với ba cây bút bi, phát lần lượt cho mỗi đứa. trong lúc cả ba đang ngơ ngác, taerae lại đi lục tìm cái đồng hồ bấm giờ, tìm xong rồi lại nhìn hai đứa ngoài cùng cứ hoạnh hoẹ nhau để tranh giành cây bút màu đen duy nhất mà junhyeon đang giữ.
"e hèm! giờ nha, mỗi đứa có năm phút để ghi ra bức xúc của mình rồi nộp lại cho anh. anh sẽ xem xét rồi tối nay sẽ đưa ra phán quyết cho từng đứa." taerae nói, ba đứa cùng lúc gật đầu, để trông nghiêm túc hơn, anh còn cố cảnh báo tụi nó, "ghi cho nghiêm túc vào! đứa nào cà chớn là coi chừng tao!"
dù bình thường taerae hiền như bụt, nhưng trong xóm ai mà chả biết danh đai đen taekwondo cùng với hàng loạt huy chương danh dự mà anh có được sau vài lần thi đấu vui vui để giao lưu với mấy võ đường khác trong khu vực. láo nháo tí là ăn ngay một đá, đám nhóc vì vậy cũng chịu ngoan ngoãn nghe lời.
sau một lúc vừa hí hoáy viết vừa tranh thủ liếc nhau, cả ba cuối cùng cũng hoàn thành xong nhiệm vụ, đưa lại tờ giấy cho taerae rồi nối đuôi nhau ra cửa.
"đứng lại hết cho anh." còn chưa kịp sờ lên tay nắm cửa, tiếng taerae đã vang lên sau lưng. cả ba đứa lần lượt quay đầu lại nhìn, thấy anh ngoắc tay rồi đánh mắt về chỗ ngồi ban nãy, lại nối đuôi nhau về lại chỗ cũ.
"yên lặng nghe anh đọc nhé!" taerae dõng dạc, thành công khiến cho junhyeon ngồi ở dưới suýt thì sặc nước bọt.
"khoan anh ơi anh đọc bây giờ ạ?"
taerae gật đầu, cặp mắt của nó lại càng trợn to hơn.
"lúc đọc thư của em anh đọc một nửa thôi nhé, ở dưới em viết vu vơ." rồi nó cười hì hì, đón nhận cái lườm cháy khét từ taerae mới im lặng ngồi xuống.
gunwook và gyubin bên cạnh chẳng nói gì, nhưng biểu cảm thì sượng trân.
taerae đọc to thư của gyubin trước, gunwook vừa nghe vừa gật gù, cắn môi mãi. sau đó là thư của gunwook, gyubin nghe xong, thỉnh thoảng lại khẽ liếc sang bên trái thăm dò, biểu cảm có phần đắn đo.
đến bức thư cuối cùng của junhyeon, taerae nhìn sơ một lượt, tự dưng thấy từ nửa đoạn sau trở đi toàn là tên mình thì cũng hiểu lí do tại sao khi nãy trông thằng nhóc lại bối rối đến thế. anh chậm rãi đọc nửa đoạn trước, bắt đầu từ nửa sau thì ngừng, lúc ngẩng đầu lên lại thấy cảnh cả gunwook và gyubin đều nhìn junhyeon bằng cặp mắt long lanh.
như chỉ chờ có thế, ba đứa nhảy bổ vào ôm lấy nhau.
"bin ơi tao xin lỗi bạn nhé tao hấp tấp quá nên không thèm soi xét kĩ lưỡng. tao lo cho bạn quá nên thế!" gunwook lí nhí nói, tức thì liền nhận được cái vỗ vai của junhyeon.
"không sao đâu tao cũng xin lỗi nhé tao không kể gì với mày hết nên mày mới như thế. mày lo cho tao thế mà tao còn không chịu nghe rồi chửi mày tơi tả." gyubin tiếp lời, giọng như sắp nhão nhoẹt ra vì hai hôm rồi cứ gồng mãi.
còn junhyeon á, nó hết vỗ vai gunwook rồi lại đến gyubin để làm cho hai bạn thấy ổn hơn, sau đó lại bổ sung "ù ôi tao cũng xin lỗi nữa tụi bây giận nhau mà tao không làm được gì hết. tao xin lỗi nhé!"
cả ba đứa cao tồng ngồng, giờ ngồi ôm nhau thủ thỉ sau khi đã hiểu hết tâm sự của mấy đứa còn lại.
chúng nó cứ thay phiên trách mình rồi lại xin lỗi đứa kia, loay hoay một hồi khiến cho taerae đứng cạnh bên cũng tự cảm thấy dư thừa.
"m-mấy đứa ơi... anh có cần xin lỗi luôn không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com