Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 11.3

Vươn tay kéo vợ ra phía sau dùng thân thể chặn lại tầm mắt của bà, bất mãn kêu to: "Thay quần áo không biết tìm chỗ kín đáo à?" Quá đáng lắm rồi.

Junhyung mới chui đầu qua cổ áo liền chẳng dám cử động, không biết có nên mặc tiếp nữa không. Tủi thân, bĩu môi, chú này thật hung dữ.

Còn Yoseob lại thong thả đi đến trước tủ quần áo, cầm lấy một bộ rồi quay đầu nhìn về phía ông: "Ba à, con muốn thay quần áo, mời ngài ra ngoài cho."

Nói xong liền khẽ mỉm cười: "Hay là ba muốn ở lại xem con thay quần áo." Đến lúc đó, mẹ không đánh chết ba mới là lạ.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, cậu vừa mới dứt lời, bà Yang liền vươn tay ngọc véo tai ông rồi lôi ra ngoài.

"Bà xã, nhẹ chút, nhẹ chút, đau quá." Phi phi phi, bảo bối hư, biết rõ nếu nói như thế thì bà xã chắc chắn sẽ không để ông tùy ý làm loạn nữa. Hiện tại, cô lại vì ông bắt nạt tên ngốc kia mà trả thù ông như vậy.

Nghe thấy ông kêu đau, bà Yang chẳng những không nới lỏng mà còn dùng sức véo một cái.

"Cái lão điên này, lại còn dám nhìn bảo bối thay quần áo, không muốn sống nữa phải không?"

Che lỗ tai nhưng vẫn tốn công vô ích, lỗ tai vẫn rơi vào tay giặc.

"Tôi đâu có, tôi bị oan mà!" Đau quá, bà xã thật nhẫn tâm mà lại còn dùng sức nữa. Ông thật sự bị oan, ông nói muốn nhìn con trai thay đồ lúc nào chứ, tất cả đều là nó nói, ông so với Đậu Nga còn oan uổng hơn đó.

Sau khi dùng sức kéo chồng ra khỏi phòng, ngay tại lúc cửa phòng sắp đóng lại, bà Yang liền nháy mắt với cậu. (có bà mẹ như thế này thì còn gì bằng!)

Mỉm cười, cậu biết mẹ sẽ giúp cậu thu phục ba mà.

"Yoyo..." Bị cảnh tượng này dọa đến khiếp sợ, Junhyung vẫn giữ nguyên tư thế quên cả mặc quần áo, trợn mắt há mồm nhìn cửa phòng đóng lại. Hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chú kia không phải đang gầm lên với anh à, sao lại lập tức bị kéo ra ngoài thế kia?

Đặt quần áo trên tay xuống, đi đến bên cạnh, cẩn thận kéo lại áo giúp anh.

"Đừng để ý đến họ, anh ngoan ngoãn mặc quần áo vào đi."

"Ừ." Cầm quần lên mặc vào.

Yoseob cũng cầm bộ quần áo vừa lấy ra, xoay người đi vào phòng vệ sinh.

Mặc quần áo xong, Junhyung ngoan ngoãn ngồi yên trên giường, nhìn cửa phòng vệ sinh không chớp mắt. Nghĩ đến dáng vẻ dũng mãnh vừa rồi của Yoseob, còn cả lúc cậu dịu dàng giúp mình mặc quần áo tử tế, trong lòng đầy say mê.

"Nghĩ cái gì thế?" Sau khi đánh răng rửa mặt, thay quần áo xong Yoseob vừa bước ra liền thấy anh đang nhìn chằm chằm phòng vệ sinh. Hơn nữa, còn chẳng để ý tới cậu, rõ ràng là nghĩ đến xuất thần rồi.

"Hả?" Vừa hồi thần đã thấy Yoseob ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt đầy ý cười đứng trước mặt mình.

"Yoyo." Vươn tay ra vòng qua eo cậuh. Anh rất rất thích cậu.

Anh ngồi, cậu đứng, cậu liền cúi đầu tựa vào trán anh: "Anh hãy gọi em là Seobie, em sẽ gọi anh là Huyngie?" Ha ha, cậu thích xưng hô đáng yêu như thế.

"Được." Lại một lần nữa bị nụ cười dịu dàng của cậu làm cho choáng váng đầu óc

Cúi đầu thấp chút nữa rồi đặt một nụ hôn lên má anh. Cậu rất vui vẻ, thấy anh bị cậu mê hoặc đến không biết ngày đêm cậu liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

"Có thể hôn nhẹ ở đây không?" Buông một tay ra chỉ vào môi mình, xấu hổ hỏi.

"Tự anh làm." Cười nhìn anh, muốn anh tự hành động. Mỗi lần đều là cậu chủ động, cậu cũng sẽ rất ngại đó.

"Có thể chứ?" Anh thật sự có thể hôn cậu sao?

Gật đầu.

"Anh có thể hôn nhẹ em bất cứ lúc nào sao?"

A, tên này cũng chẳng ngốc lắm đâu, cũng biết 'được voi đòi tiên'.

"Có thể chứ?" Chắc Seobie sẽ không tức giận đâu nhỉ?

"Nếu Seobie không thích thì anh sẽ không hôn nhẹ em nữa."

Anh rất hy vọng có thể hôn nhẹ cậu bất cứ lúc nào, nhưng nếu Seobie không thích thì cứ quyết định vậy đi. Bằng không đến lúc đó, Seobie tức giận chẳng để ý đến anh nữa thì thảm. (dễ xương quá đi!)

Nhìn dáng vẻ cẩn thận giống như sợ mình sẽ tức giận, cậu liền vòng tay qua cổ anh: "Nếu anh muốn hôn em, lúc nào cũng được không cần hỏi ý em."

Anh chủ động thân thiết cùng mình, cậu vui còn chẳng kịp sao có thể giận anh chứ.

Không biết trước kia anh đã từng trải qua chuyện gì mà lại cẩn thận với người mình thích như thế.

"Thật sao?" Thật khó tin, Seobie lại không tức giận còn nói anh có thể hôn cậu bất cứ lúc nào, không cần hỏi.

"Thật."

Ra vẻ tức giận, chu môi nhìn anh: "Rốt cuộc anh có muốn hôn nhẹ hay không?"

"Muốn." Thấy cậu có vẻ không vui, lập tức áp môi mình lên môi cậu

Lưu luyến trên làn môi hơn một phút cảm thấy vẫn chưa đủ liền dè dặt lè lưỡi, vốn định chạm nhẹ môi cậu nhưng thấy cậu không tức giận, ngược lại còn hơi hé miệng, anh vội vàng đưa lưỡi vào trong miệng cậu

Nhấm nháp hương vị ngọt ngào của cậu khiến anh muốn ngừng mà không được, tay đặt trên eo cậu liền dùng sức kéo cậu vào trong lòng mình. Còn cậu thuận thế quỳ gối giữa hai chân anh, cả người dựa sát vào anh.

Song ngoại trừ hôn môi, anh hoàn toàn không biết phải làm gì nữa, chỉ biết bụng dưới căng tức, một cỗ nhiệt lưu tràn khắp cơ thể. Anh vừa hôn vừa không ngừng kêu tên cậu

Cậu cũng cảm nhận được dục vọng của anh, tuy mấy năm qua đều ở quốc gia có tư tưởng mở như Mỹ nhưng dù sao cậu vẫn là người phương Đông, rụt rè là bản chất nên cậu cũng không có kinh nghiệm. Nhưng cậu vẫn khá hơn anh, ít nhất thì cậu cũng biết phản ứng sinh lý của anh là gì. Cũng giống như anh, ngoại trừ nhiệt tình đáp trả cậuthật chẳng biết làm gì nữa.

"Seobie...." Anh rất khó chịu, chưa từng có cảm giác như vậy. Anh cảm thấy chỉ hôn môi thôi vẫn chưa đủ, anh thấy được nên làm cái gì đó nhưng lại chẳng biết là gì, chỉ có thể để dục vọng hành hạ mình.

"Cậu chủ, em...."

Nghe bà chủ nói cậu chủ đã dậy rồi, Min Young sau khi quét dọn hành lang sạch sẽ liền đẩy cửa phòng định dọn dẹp phòng giúp cậu. Cô vừa tiến vào, lập tức nhìn thấy một màn tình cảm mãnh liệt này sợ đến mức vội vàng chạy ra ngoài.

"Rất xin lỗi, cậu chủ, em không biết..." Đóng cửa, dựa lưng vào cửa thở phì phì, hai má đỏ ửng. Trời ạ, cô xem được một cảnh quá kích thích rồi.

Bị người quấy rối, hai người đang hôn đến bùng cháy rốt cuộc cũng buông nhau ra.

Junhyung ôm cậu, thở phì phò, môi hơi mở liền cảm thấy toàn thân mềm nhũn, cứ như thế mà ôm cậu ngã xuống giường. Yoseob tựa vào lòng anh cũng thở gấp, toàn thân đỏ ửng, không nói thành lời.

"Seobie..." Khẽ gọi tên cậu, anh vừa cảm thấy bụng dưới không khỏe vừa hưởng thụ cơ thể mềm mại của cậu.

Sau khi hô hấp ổn định, cậu tựa vào lòng anh vươn tay ra vẽ vòng tròn trên ngực anh, xấu hổ không nói nên lời.

Một tay vòng qua eo cậu,tay kia giữ lại bàn tay nhỏ nhắn không an phận của cậu.

Khó hiểu, ngẩng đầu nhìn anh: "Junhyung?"

Đáng thương nhìn cô, giọng nói mang theo chút nức nở: "Seobie, anh thật khó chịu...."

"Anh bị bệnh sao? Chỗ nào không thoải mái?" Vừa nghe anh nói khó chịu, trực giác cho là anh bị bệnh, hoàn toàn quên mất anh khó chịu là do dục vọng chưa được thỏa mãn.

"Anh...Chỗ đó...Không...Không..." Xấu hổ chẳng thể nói ra mình không khỏe chỗ nào chỉ ấp a ấp úng, đáng tiếc, nói một lúc lâu cậu vẫn không hiểu.

"Rốt cuộc là anh khó chịu ở đâu?" Thấy anh không nói rõ ràng liền sốt ruột ngồi dậy.

Mà chỗ cậu ngồi xuống lại vừa vặn chạm phải dục vọng của anh

"Mông của em...Mông...Chạm...Chạm..." Anh vặn vẹo, định tránh khỏi cậu nhưng khi anh xoay người lại khiến cậu cảm nhận được rõ ràng dục vọng của anh.

"Anh..." Cuối cùng cũng biết anh nói khó chịu ở đâu, cậu xấu hổ nhảy dựng lên, chạy cách xa anh hai bước.

"Seobie..." Muốn vươn tay ra ngăn cản cậu rời khỏi mình, anh thích cảm giác cậu tựa vào mình, vừa thoải mái lại vừa hạnh phúc.

"Anh đi đánh răng rửa mặt đi, em xuống phòng ăn chờ anh." Nói xong, vôi vàng chạy ra khỏi phòng.

Quá xấu hổ, tuy cậu chấp nhận anh, cũng muốn có được anh thế nhưng cậu không muốn phát sinh quan hệ nhanh như thế. Nếu mới quen biết mà hôm sau đã phát sinh chuyện thì thật quá mức đối với cậu

"Seobie...." Thấy cậu chạy đi anh suýt chút nữa lại khóc, anh thật sự rất khó chịu....

Tủi thân đứng dậy, cảm giác dưới quần phồng lên liền đỏ bừng mặt. Ngoan ngoãn đi đánh răng rửa mặt rồi chuẩn bị xuống lầu.

Có lẽ anh nên tìm thời gian hỏi qua mấy anh một chút, xem anh có phải sinh bệnh hay không, bởi vì anh chưa từng bị như vậy. (Tội anh quá :v)

END Chap 11

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: