#10
Nói xong, hắn nằm nghiêng trên giường, một tay sờ soạng nâng chăn bông lên rồi chui vào.
Shin Seong Ho nhìn trần nhà chớp chớp mắt, nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cảm thấy có chút mất mát.
Shin Seong Ho ngủ trên một chiếc giường đôi, đủ cho hai cậu con trai trưởng thành lăn lộn trên đó. Tuy nhiên, sau khi Lee Jun Seong nằm xuống, hắn tự động dựa sát Shin Seong Ho như được gắn nam châm, giải phóng một phần diện tích lớn của giường, đột ngột ép từ một chiếc giường lớn 1,8 mét thành giường nhỏ 1,2 mét.
Sau khi hắn cứ dán sát, Shin Seong Ho cảm thấy ấm hơn một chút. Đối với thể chất tính hàn của cậu, Lee Jun Seong chính là máy sưởi tự nhiên khi trời lạnh, ôm hắn ngủ cũng rất thoải mái, ngay cả trong mơ cũng cảm thấy ấm áp.
Sau khi nằm xuống giường, Lee Jun Seong nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của Shin Seong Ho, nhét vào bụng của mình.
Đúng lúc này, điện thoại của Shin Seong Ho rung lên, cậu định rút tay ra lấy điện thoại nhưng Lee Jun Seong lại đè lại: "Đừng cử động, tôi lấy cho cậu."
Cũng giống như Kang Jung Han, cơ bụng của Lee Jun Seong, Shin Seong Ho thực sự đã sờ rất nhiều. Đôi khi Shin Seong Ho nghi ngờ Lee Jun Seong đang cố tình khoe khoang với mình.
Khi họ còn học trung học cơ sở, một vài nam sinh trong lớp đã cùng nhau nói về chủ đề này, về cơ thể mà họ muốn có và những bộ phận của con trai mà họ cho là trông đẹp nhất.
Vào thời điểm đó, có người hỏi Shin Seong Ho cậu thản nhiên nói cơ bụng và tuyến nhân ngư, đây là thẩm mỹ của đại chúng rồi.
Kể từ đó, Lee Jun Seong bị ám ảnh bởi cơ bụng và tuyến nhân ngư, kể từ kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, hắn đã thực hiện 200 lần chống đẩy mỗi ngày và hắn đã duy trì nó cho đến nay. Sau này hắn nghĩ lại 200 cái thì quá dễ, vì vậy hắn đã để Shin Seong Ho ngồi trên lưng mình khi thực hiện nó.
Lee Jun Seong cầm lấy điện thoại của Shin Seong Ho, nằm trên cùng một chiếc gối với cậu để xem. Khi cậu chuẩn bị ấn vào tin nhắn nhóm nhóm, điện thoại của cậu rung lên hai lần và cuộc trò chuyện riêng tư với Kang Jung Han xuất hiện.
[Kang Jung Han: Seong Ho, có đó không?]
Vừa nhìn thấy Kang Jung Han, sắc mặt Lee Jun Seong đột nhiên trầm xuống, hắn tức giận hỏi: "Tại sao cậu ta lại tìm cậu?"
Shin Seong Ho lắc đầu: "Không biết."
Lúc nãy bọn họ vẫn đang trò chuyện trong nhóm.
Lời vừa dứt, tin nhắn của Kang Jung Han lại nhảy ra.
[Kang Jung Han: Lee Jun Seong không ở bên cạnh cậu đúng không?]
Lee Jun Seong khựng lại, vô cảm mím môi, dùng ngón trỏ gõ lên điện thoại-
[Shin Seong Ho: Ừm, không ở đây]
[Kang Jung Han: Tôi có một đàn em muốn add Kakao cậu, cô ấy rất dễ thương, tôi đã nói với cô ấy bây giờ cậu không muốn yêu ai cả, cô ấy còn nói cô ấy sẽ không quấy rầy cậu, chỉ muốn add Kakao cậu thôi à.]
[Kang Jung Han: Cậu có thể add cô ấy không?]
Lee Jun Seong lạnh lùng nhếch môi, tiếng gõ điện thoại "cạch cạch cạch" vang lên.
[Shin Seong Ho: Hôm nay cậu có ở nhà không? ]
Shin Seong Ho quay đầu lại: "Cậu muốn làm gì?"
"Không sao, tôi chỉ là muốn cùng cậu ta giao lưu tình cảm thôi." Lee Jun Seong nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi thấy gần đây cậu ta hơi rảnh quá thì phải."
[Kang Jung Han: Hả? Có, sao vậy?]
[Shin Seong Ho: Xuống tầng một đi]
[Kang Jung Han: Giờ á?]
[Kang Jung Han: Lee Jun Seong?]
[Shin Seong Ho: Lăn ra ngoài]
[Kang Jung Han: Tôi buồn ngủ rồi]
[Kang Jung Han: Chúc ngủ ngon [ngủ ngon] [hôn]]
Lee Jun Seong thực sự tức đến mức ngứa răng. Từ nhỏ đến lớn Kang Jung Han luôn tìm chuyện đến cho hắn làm, hở tý là nữ sinh xinh đẹp, hở tý là add Kakao. Cậu ta luôn muốn lôi kéo Shin Seong Ho add Kakao làm quen với mấy nữ sinh kia.
Đã vậy Shin Seong Ho cũng là một người không giỏi từ chối cho lắm, đặc biệt là với Kang Jung Han, Lee Jun Seong không thể không đề phòng.
Cầm điện thoại một lúc, Lee Jun Seong quay đầu nhìn Shin Seong Ho: "Cậu ta kiếm cho cậu bao nhiêu cô gái thế?"
Hai người nhìn nhau vài giây, Shin Seong Ho chớp mắt, quay mắt đi chỗ khác, nhìn lên trần nhà, giả vờ chìm trong suy nghĩ: "Hình như là vài người."
Vừa nghe liền biết vô lý.
Lee Jun Seong quá hiểu cậu, từ nhỏ đến lớn Shin Seong Ho là người không giỏi nói dối.
Lee Jun Seong lập tức chống một cánh tay lên, một chân đè lên chân của Shin Seong Ho: "Nhiều lần như vậy à?"
"..." Shin Seong Ho liếc hắn một cái rồi lắc đầu, "Không, cậu ấy sẽ hỏi tôi có cho hay không. "
"Sau đó cậu cho?" Lee Jun Seong hỏi.
Shin Seong Ho mở miệng, nhưng không nói. Sau một hồi im lặng, cậu nói: "Cho một nửa".
Lee Jun Seong suýt nữa cười nhạo cậu: "Một nửa này thì có gì đặc biệt?"
"Họ đều là những cô gái rất lễ phép." Shin Seong Ho nói.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Lee Jun Seong mới hỏi: "Nói chuyện với bọn họ có vui không?"
"Không có." Shin Seong Ho nói, "Bọn họ không nói chuyện với tôi."
Lee Jun Seong: "Nếu không nói chuyện với cậu thì add Kakao cậu làm gì?"
Shin Seong Ho suy nghĩ một chút: "... Có rất nhiều người chủ yếu là vì CP của chúng ta."
Lee Jun Seong vốn dĩ đang không vui, sau khi nghe câu nói này liền nhướn mày nhìn Shin Seong Ho. Sau một lúc, liền phì cười, giọng hắn nghe dễ chịu hơn một chút: "Như thế nào thế? Cho tôi xem."
"Cũng chỉ là up lên vòng bạn bè rằng chúng ta rất xứng đôi." Shin Seong Ho nói, "Tôi vừa thấy, cô ấy liền xóa tin đó, chắc cô ấy quên chặn tôi rồi."
"Rất xứng đôi?" Lee Jun Seong mỉm cười, "Người này đúng là thấu tình đạt lý mà, thoạt nhìn là người làm nên chuyện lớn."
Tuy nhiên, hiện tại vừa nói lời kia xong, như nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt lập tức suy sụp: "Vậy thì mỗi ngày đều có người nói chuyện phiếm với cậu đúng không? Cậu luôn khách sáo, nhất định sẽ đáp lại?"
"Bạn học Shin Seong Ho, bạn hãy tự tính toán đi. Nếu bạn muốn trả lời một tin nhắn Kakao, bạn cũng phải trả lời mười tin nhắn Kakao. Như vậy bạn sẽ mất rất nhiều thời gian và không học được mà đúng không?" Lee Jun Seong phẫn nộ và nói lý do, "Không, những người này sẽ trở thành chướng ngại vật trên con đường trở thành một họa sĩ vĩ đại của cậu và tôi có nghĩa vụ phải dọn dẹp chúng cho cậu."
Shin Seong Ho cảm thấy buồn cười với những lời này, khóe miệng hơi cong lên, trong mắt có một chút ý cười, vì vậy cậu giải thích thay cho Kang Jung Han: "Kang Jung Han nói, hầu hết những cô gái đó đều từng ship CP của chúng ta, họ muốn xem vòng bạn bè của tôi, chỉ hy vọng nằm trong danh sách bạn bè của tôi, sẽ không làm phiền tôi. Thực sự họ cũng không đi tìm tôi."
"... Thật sao?" Lee Jun Seong có chút nghi hoặc.
"Ừ." Shin Seong Ho gật đầu khẳng định.
Lee Jun Seong nhìn cậu vài giây, đột nhiên hỏi: "Hình như cậu không đăng gì trong vòng bạn bè hết?"
Shin Seong Ho gật đầu, cậu và Lee Jun Seong chưa từng đăng trên vòng bạn bè.
Khóe miệng Lee Jun Seong cong lên: "Vì bọn họ rất chân thành, chúng ta cũng nên làm cái gì đó đi?"
"Làm gì?" Shin Seong Ho hỏi.
Lee Jun Seong cười: "Đăng ảnh đôi, hình như chúng ta chưa từng đăng bao giờ nhỉ?"
Họ có vô số ảnh đôi trong điện thoại, từ mầm non đến đại học, hầu như không bỏ sót giai đoạn nào. Khi lớn lên, mỗi khi Lee Jun Seong làm gì hắn đều phải chụp ảnh đôi để giữ làm kỷ niệm, bố mẹ hai bên đã in ra một cuốn album ảnh dày cho bọn họ. Chỉ là chúng chưa bao giờ được đăng trên các nền tảng công cộng.
Shin Seong Ho không nói gì.
Lee Jun Seong cười nói, "Seong Ho, trách nhiệm của mỗi chúng ta là duy trì giao tiếp cơ bản với các bạn cùng lớp, cậu có biết không?"
Shin Seong Ho: "... Đây đều là suy nghĩ của cậu."
Lee Jun Seong bị lời nói của cậu làm cho buồn cười, vùi đầu vào cổ Shin Seong Ho. Bờ vai có chút run lên, mái tóc hơi cứng cọ lên cổ Shin Seong Ho, có chút ngứa ngáy.
Đầu của Shin Seong Ho nghiêng sang một bên, Lee Jun Seong tự động nghiêng theo cậu, hơi thở ấm áp phả vào cổ Shin Seong Ho, đốt cháy làn da mềm mại.
Khi Lee Jun Seong đã cười đủ rồi, Shin Seong Ho định đẩy hắn thì cảm thấy môi Lee Jun Seong đang... hôn lên cổ mình.
Shin Seong Ho dừng lại, đẩy vai hắn: "Lee Jun Seong, cậu đang làm gì đấy?"
Lee Jun Seong không lên tiếng, trong phòng bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở của nhau.
Một lúc sau, Shin Seong Ho nghe thấy hắn cười nhẹ, giọng nói có chút nặng nề: "Seong Ho, để tôi trồng dâu cho cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com