Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

#11

Shin Seong Ho sửng sốt: "Gì cơ?"

"... Dâu tây đó." Lee Jun Seong nói, "Chính là cái dấu trên cổ."

Shin Seong Ho đương nhiên biết trồng dâu tây là có ý gì. Mấy ngày hôm trước Kang Jung Han còn nói trên cổ Song Jae Hong toàn là dâu tây, sắc mặt lúc đó của Lee Jun Seong cậu còn nhớ rất rõ ràng. Là vô cùng chán ghét, như là thấy một thứ đồ ghê tởm gì đó.

Mà thực ra chuyện này cũng bình thường, Lee Jun Seong luôn luôn đối với gay vô chán ghét, đừng nói gì đến sự thân mật giữa hai người đồng giới.

Thấy Shin Seong Ho không nói lời nào, Lee Jun Seong cười nói: "Yên tâm, tôi sẽ không để cậu phải chịu thiệt thòi đâu, sau khi tôi cắn cậu thì cho cậu cắn lại tôi."

Shin Seong Ho nhìn trần nhà, trầm mặc trong chốc lát, nói: "Đây là điều mà các cặp đôi yêu nhau mới làm."

Lee Jun Seong ngừng một lát, ngẩng đầu: "Ai nói?"

Hắn kéo cổ áo mình ra: "Tôi cho cậu cắn này, thoải mái đi."

"..." Shin Seong Ho nhìn hắn, "Nhưng đây quả thực là một hành động thân mật giữa các cặp đôi."

"Đây là một hành động thể hiện sự thân mật, mấy người yêu nhau thường làm, nhưng không có nghĩa là chỉ có các cặp yêu nhau mới dùng được." Lee Jun Seong nói.

Hôm nay Shin Seong Ho mặc một bộ đồ ngủ kiểu áo sơ mi trắng rộng rãi, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết lạnh lùng, có cảm giác cao cao tại thượng.

Nhưng mà, trong mắt Lee Jun Seong vẫn luôn là dáng vẻ đáng yêu, hắn cười cười: "Hơn nữa, loại tình cảm vợ chồng giả dối như vậy có thể so sánh với chúng ta à?"

"Hôm nay một người, ngày mai một người và cả một người sau này." Lee Jun Seong khinh thường liếc mắt nhìn xuống, khóe môi cong lên, ôm lấy Shin Seong Ho tự hào nói: "Chỉ có chúng ta là lâu dài nhất, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau. Ai cũng không thể chia cắt chúng ta, không ai có thể so sánh với mối quan hệ của chúng ta ".

Đây là bảo bối mà hắn đã tự tay nuôi nấng từ khi còn nhỏ, là bảo bối duy nhất của hắn. Lee Jun Seong cúi đầu, vùi mặt vào cổ Shin Seong Ho, hít sâu một hơi. Mùi trên người Shin Seong Ho hơn mười năm như một, vô cùng dễ ngửi, hắn từng rất thích. Chỉ là trước đây hắn không biết còn có cách này để có thể càng trở nên thân mật hơn, có thể cảm nhận hơi thở của Shin Seong Ho.

Shin Seong Ho sao có thể thơm như vậy, thơm hơn cả những thứ có mùi thơm nhất trên đời, làm người say mê, cũng làm người nghiện, là liều thuốc kích thích hiệu quả nhất của hắn.

Lee Jun Seong cúi người xuống một chút, dùng hai tay siết chặt mười ngón tay Shin Seong Ho, nhốt cậu trong vòng tay mình.

Sức lực Shin Seong Ho không so được với hắn, không thể đẩy hắn ra, cậu chỉ có thể như một chú mèo con yếu ớt bất lực, ưỡn bụng cho người ta sờ.

Shin Seong Ho nhìn vầng sáng trên trần nhà, không khỏi nhớ lại thời thơ ấu của mình.

Lee Jun Seong coi cậu là vật sở hữu của mình từ khi nào?

Khi còn nhỏ, cậu có sức khỏe và sức đề kháng vô cùng kém. Ngoài ra cậu còn có thân hình ốm yếu của pháo hôi. Đã có lần cậu sốt tới mức bị co giật và ngạt thở. Ngay cả khi Shin Seong Ho có ý thức bảo vệ bản thân thì cậu vẫn không thể tránh khỏi.

Cũng may, lúc đó Lee Jun Seong luôn đi theo cậu, thậm chí buổi tối còn ở trong phòng cậu nên đã trở thành cọng rơm cứu mạng của cậu những lúc nguy cấp khi không có bố mẹ bên cạnh.

Khi đó, mẹ Shin đã nói rằng mạng của cậu là do Lee Jun Seong nhặt về. Lúc đó đối với Lee Jun Seong mà nói, cái chết là một từ rất xa lạ, hắn không hiểu từ này có nghĩa là gì.

Mẹ Shin đã giải thích với hắn rằng cái chết đồng nghĩa với việc người đó sẽ rời xa chúng ta mãi mãi, biến mất trên thế giới này và không bao giờ gặp lại hắn nữa. Lee Jun Seong vừa nghe lời này, liền ngây người nhìn Shin Seong Ho, hốc mắt lập tức trở nên ướt át.

Mẹ Shin đã an ủi hắn và nói rằng nhờ hắn mà cậu vẫn còn sống, chỉ cần có hắn thì cậu sẽ không biến mất và sẽ luôn ở bên cạnh hắn.

Kể từ đó, Lee Jun Seong coi việc bảo vệ Shin Seong Ho là trách nhiệm của mình, nói một cách tế nhị thì sự tồn tại của Shin Seong Ho đã trở thành trách nhiệm của hắn. Theo sự trưởng thành từ vặn vẹo đã biến thành cố chấp.

Cậu đã trở thành vật sở hữu của hắn. Mà Lee Jun Seong đã thực sự nỗ lực hết mình để tự tay chăm sóc bảo bối của mình từng chút một.

Sau khi họ lớn lên một chút, Lee Jun Seong liền tự giác tiếp quản mọi công việc của mẹ Shin. Nó thuộc về mức độ mà Lee Jun Seong sẽ nói lời cảm ơn sau khi mẹ Shin lo lắng và mệt mỏi cho Shin Seong Ho.

Khi đó bố Lee còn ở sau lưng trộm mắng Lee Jun Seong là biến thái.

Đôi khi trong lòng Shin Seong Ho cũng sẽ cảm thấy bất công cho chính mình, Lee Jun Seong thật biến thái, cậu đã chịu đựng rồi, cậu đã thích rồi, sao có thể một câu nói của định mệnh đời hắn mà lấy đi tất cả những gì thuộc về cậu?

Chỉ vì cậu là bia đỡ đạn, cậu chỉ có thể làm bàn đạp cho tình cảm của hai nhân vật chính?

Khi đọc cuốn tiểu thuyết, Shin Seong Ho không thể hiểu được tại sao pháo hôi lại chết vì bệnh tật, nhưng giờ thì cậu đã hiểu.

Nếu cậu không xuyên thư và biết trước cái kết từ lâu, liệu cậu có thể chịu đựng tất cả những điều này?

Để Lee Jun Seong cứu cậu từ vực sâu, để hắn bảo vệ cậu, để cuộc sống của cậu phụ thuộc vào sự trưởng thành của Lee Jun Seong, để hai người không thể tách rời, khiến cậu phải hãm sâu.

Cuối cùng, hắn quay đi không chút do dự cũng không thèm quay đầu nhìn lại.

Những ký ức không thể quên trong quá khứ chẳng qua là để chứng minh rằng hơn mười năm của họ còn không tốt hơn thời điểm nhân vật chính thụ xuất hiện, đây là cái gọi là định mệnh của tác giả, và đây là cái gọi là tình yêu chân chính bất khả chiến bại.

"Mau, để tôi cắn một cái."

Ngay lúc Shin Seong Ho còn đang mải suy nghĩ, giọng nói của Lee Jun Seong đã đưa cậu trở về thực tại.

Shin Seong Ho vẫn đang đắm chìm trong cốt truyện tương lai, có chút tủi thân lại có chút tức giận, nhịn không được quay đầu: "Không."

Lee Jun Seong nhìn cậu, im lặng hai giây rồi kéo cổ áo mình ra: "Được rồi, cắn tôi đi."

"Cắn đây." Hắn chỉ vào cổ mình.

"Không." Shin Seong Ho nhìn sang chỗ khác.

"Tôi sẽ dạy cậu." Lee Jun Seong nói, "Chỉ cần ấn lưỡi vào da thịt và mút mạnh, giống như ngậm trân châu trong trà sữa vậy."

Shin Seong Ho: "... Không."

Lee Jun Seong rất nhạy cảm với cảm xúc của Shin Seong Ho, tuy rằng rất yếu ớt, nhưng vẫn nhìn ra vẻ khó xử trong biểu cảm và giọng nói của Shin Seong Ho, liền buồn cười nhéo cằm cậu: "Sao vậy? Sao lại đột nhiên không vui? Thật sự không muốn?"

Shin Seong Ho liếc nhìn hắn, liền thấy khóe miệng Lee Jun Seong cong lên một nụ cười, lộ rõ ​​vẻ đắc ý và dịu dàng. Lòng cậu chợt chua xót, cậu thật sự không thể giận Lee Jun Seong được.

Môi Shin Seong Ho khẽ nhúc nhích, một lát sau, cậu thì thào nói: "Tôi không làm đâu."

Lee Jun Seong cười, nắm chặt tay cậu, nhẹ giọng đề nghị, "Vậy cậu cắn tôi đi?"

"... Cắn như thế nào?" Shin Seong Ho hỏi.

Lee Jun Seong quay đầu sang một bên, lộ ra một bên cổ, chỉ chỉ nói: "Cắn ở đây, cắn mạnh một chút, để lại dấu răng sâu hơn một chút."

Shin Seong Ho có chút do dự nhìn chiếc cổ xinh đẹp chưa từng để lại dấu vết gì kia.

Lee Jun Seong chống hai tay nhổm dậy quỳ trên giường, sau đó vòng tay qua eo Shin Seong Ho, ôm lấy cậu.

Hai người ngồi đối mặt với nhau, Lee Jun Seong ghé sát cổ cậu: "Cắn đi."

Shin Seong Ho nhìn cái cổ trắng nõn mịn màng, trong chốc lát thật sự cảm thấy ngứa răng, muốn để lại vài dấu vết lên đó.

Cậu dừng lại hai giây, liếc mắt nhìn Lee Jun Seong, đối phương cũng nhìn cậu, nở một nụ cười lộ ra một chút tà ác hiếm thấy trong lúc bình thường, lại có chút tuấn tú.

Shin Seong Ho thu hồi tầm mắt, đứng thẳng người, quỳ gối trước mặt Lee Jun Seong, hai tay đặt lên vai hắn. Nhìn cái cổ mảnh khảnh, Shin Seong Ho do dự một chút rồi cúi đầu xuống cắn.

Áo sơmi trắng chói lọi trước mặt, Lee Jun Seong giơ tay nhéo nhéo eo cậu.

Lúc này, một cảm giác ẩm ướt mềm mại nhẹ nhàng lướt qua cổ hắn.

Giống như một con mèo con đang liếm lên cổ hắn.

Hơi ngứa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com