Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

#31

Khi hai cậu bạn cùng phòng về phòng, Lee Jun Seong và Shin Seong Ho đã chui lên giường nằm. Đây là lần đầu tiên Shin Seong Ho chủ động bảo hắn ngủ cùng nhau, cơ hội này ngàn năm có một Lee Jun Seong mà không đồng ý thì đã không phải là Lee Jun Seong.

"Chà, vợ chồng son nằm chung giường rồi à?" Vừa vào cửa, Jang Daen Yeol liền đứng phía dưới cười, "Nhớ chú ý tí nha, trong ký túc xá cấm các cậu làm chuyện xấu nếu không giường sẽ kiến nghị là bọn tôi biết hết đấy."

Kim Yong Hee nghe vậy cũng bật cười.

Trên giường, Shin Seong Ho bị Lee Jun Seong nắm chặt tay, ấn bên dưới. Hai người vừa mới ồn ào một lúc, nghe thấy bạn cùng phòng nói, động tác Shin Seong Ho liền cứng lại. Cậu nhìn Lee Jun Seong một lúc liền nhớ lại hình ảnh buổi tối ngày hôm đó, vành tai đỏ lên.

Làn da cậu đã trắng sẵn rồi nên khi đỏ tai liền dễ dàng bị phát hiện, Lee Jun Seong thấy thấy thế yết hầu hắn bỗng chốc lăn lên lăn xuống.

Yên lặng nhìn nhau vài giây, ánh mắt Lee Jun Seong khẽ nhúc nhích, giọng nói có chút khàn khàn, trầm giọng hỏi: "Seong Ho, vừa rồi cậu đang nghĩ gì đấy?"

Cậu chớp chớp mắt, Shin Seong Ho hỏi lại: "Cái gì?"

"... Khi Jang Daen Yeol nói về cái giường." Ánh mắt Lee Jun Seong sáng quắc nhìn cậu, giọng nói có chút trầm, "Cậu nghĩ gì đấy?"

Cậu đang suy nghĩ những chuyện không trong sáng cho lắm. Shin Seong Ho thầm nói, ánh mắt hơi lóe lên.

Từ buổi tối hôm đó Lee Jun Seong giúp cậu làm việc kia, thỉnh thoảng đột nhiên cậu sẽ nghĩ tới nó.

Có lẽ là bởi vì cái bóng đen Lim Hyun Bin nên từ trước đến nay cậu và Lee Jun Seong không bao giờ thảo luận về mấy vấn đề này được, cũng chưa bao giờ xem pỏn. Có thể nói thế giới của bọn họ vô cùng thuần khiết, nên Shin Seong Ho cũng khá thanh tâm quả dục.

"Cậu có biết..." Lee Jun Seong hơi hơi áp xuống, chậm rãi hỏi, "Khi nào giường sẽ kêu không?"

Shin Seong Ho mím môi, bàn tay đặt cạnh hông không khỏi nắm lấy khăn trải giường. Cậu cảm thấy Lee Jun Seong hình như cũng giống cậu, sau lần đó đã bị dạy hư rồi.

Đôi mắt Shin Seong Ho rất có thần, khi nhìn vào mọi người luôn có vẻ ngây thơ đơn thuần. Rõ ràng là không làm gì cả mà lại khiến Lee Jun Seong muốn giao tất cả cho cậu.

Shin Seong Ho nhếch môi. Qua một lúc lâu vẫn chưa nói gì, chỉ quay mặt nhìn vào trong, cố tình tránh tầm mắt Lee Jun Seong.

Lee Jun Seong nhìn gương mặt với hàng mi trong veo, sống mũi và đôi môi xinh đẹp, bất tri bất giác nhớ lại giọng nói tuyệt vời êm tai của cậu đêm đó.

Đó là lần đầu tiên hắn nghe thấy Shin Seong Ho phát ra âm thanh hổn hển lại còn mang theo một tia nức nở như vậy, cậu còn nhẹ nhàng gọi tên hắn rất nhiều lần. Vừa như một lời kêu gọi vừa như một tiếng kêu lên trong vô thức, điều này khiến hắn suýt nữa thì thần hồn điên đảo.

Quả nhiên là mèo đã trưởng thành rồi, ngày càng dính người, cáu kỉnh một tí thì bỏ nhà đi...

Mãi đến khi Lee Jun Seong trở mình, nhấc chăn chui vào chăn bông, Shin Seong Ho mới thở phào nhẹ nhõm.

Mới vừa an tâm, cậu lại bị Lee Jun Seong lật người qua ôm vào trong lòng.

Lee Jun Seong ôm cậu, cằm hắn để trên đỉnh đầu cậu, cười nói: "Seong Ho, đừng cố trốn tránh câu hỏi của tôi. Cậu có chuẩn bị quà sinh nhật cho tôi không?"

"... Vẫn chưa." Shin Seong Ho thẳng thắn thành khẩn trả lời.

"Vậy thì nhanh lên." Lee Jun Seong nhắc nhở nói, "Chỉ còn có 3 ngày thôi đó."

Vừa nghe đến lời này, ngón tay Shin Seong Ho liền cuộn lại, sau đó vòng tay ôm lấy hắn, chôn mặt vào lồng ngực hắn rồi hít sâu một hơi: "Ngày nào tôi cũng ở bên cậu, mua kiểu gì bây giờ?"

"Cậu không có sáng kiến gì à?" Lee Jun Seong nhịn không được cười nói, "Ai nói quà sinh nhật nhất định phải mua?"

"... Vậy cậu muốn cái gì?" Shin Seong Ho nói, "Cậu nói đi tôi nhất định sẽ cố gắng thỏa mãn cậu"

Lee Jun Seong ngừng một lúc, hơi hơi buông tay, cúi đầu nhìn cậu: "Cố gắng thỏa mãn tôi?"

"Ừ." Shin Seong Ho cũng nâng mắt lên nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi, "Cậu muốn gì?"

Hai người nhìn nhau một lúc, Lee Jun Seong cong miệng, chậm rãi cười nói: "Cố gắng thỏa mãn tôi? Shin Seong Ho, cậu có biết là đã nói là phải chịu trách nhiệm không?"

Shin Seong Ho cẩn thận suy nghĩ, tuy rằng tài chính của cậu cũng khá dư giả, cũng đủ để mua cho Lee Jun Seong một món quà sinh nhật. Nhưng căn cứ vào tính chiếm hữu của nhân vật chính thụ, cậu cảm thấy có lẽ Lee Jun Seong sẽ không giữ lại món quà đó đâu.

Nếu có thể giúp hắn thực hiện một nguyện vọng nhỏ cũng tốt, cũng coi như là cho bọn họ một chút kỷ niệm.
Phòng đã tắt đèn, hai cậu bạn cùng phòng cũng đã rửa mặt xong đều đã nằm trên giường. Lúc này người thì chơi game người thì gọi cho bạn gái.

Ban đêm giọng nói của mọi người rất nhỏ, chỉ có thể nghe thấy tiếng sột soạt mỏng manh, có vẻ hơi yên tĩnh. Chỉ có tiếng ồn ào từ phòng kế bên thỉnh thoảng truyền đến đã tạo thêm sức sống cho phòng mấy cậu con trai vào ban đêm.

"Ừ" Shin Seong Ho gật đầu, "Cậu cứ nói đi, nếu tôi có thể làm được tôi nhất định cố gắng thỏa mãn cậu."

Nương theo tia ánh sáng yếu ớt, trong đêm tối Lee Jun Seong nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Shin Seong Ho, khẽ nhếch môi, thấp giọng nói: "Được, là cậu nói đấy, nhớ giữ lời."

"Ừ." Shin Seong Ho gật đầu, "Cậu nói đi."

"Nào sinh nhật rồi nói sau." Lee Jun Seong nói.

Shin Seong Ho dừng lại, nếu vào ngày sinh nhật của hắn thì nguyện vọng kia chắc sẽ không bao giờ thực hiện được nữa.

"Bây giờ sao không nói luôn?" Shin Seong Ho hỏi.

Lee Jun Seong cười nhẹ, hỏi lại: "Giờ nói trước rồi lỡ hôm sau cậu không làm thì sao?"

"Tôi sẽ không thất hứa." Shin Seong Ho nói, "Đã hứa sẽ làm."

"Cũng không được." Lee Jun Seong ôm cậu, nói, "Ngủ đi, khuya lắm rồi."

"..." Shin Seong Ho cảm nhận cái ôm ấm áp của hắn, cậu khẽ thở dài trong lòng.

*

Thứ sáu hôm nay, Shin Seong Ho không có tiết, cậu chờ Lee Jun Seong tan học xong cả hai liền chuẩn bị về nhà.

Vì vậy sau khi hai người thảo luận và sắp xếp đồ đạc xong, Shin Seong Ho cùng Lee Jun Seong lên lớp, học xong thì về thẳng luôn.

Hầu hết thời gian đều là Lee Jun Seong đưa Shin Seong Ho đi học, hình như Shin Seong Ho chưa lên lớp cùng Lee Jun Seong bao giờ, vì vậy khi cậu xuất hiện trong lớp của Lee Jun Seong, ngay lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý.

Thậm chí còn có không ít bạn học lén đánh giá bọn họ.
Trong phòng học, còn có rất rất nhiều ánh mắt nhìn bọn họ, Shin Seong Ho vốn định không muốn cho Lee Jun Seong nắm tay, cho nên Lee Jun Seong trực tiếp nắm lấy cổ tay cậu đi tới bàn cuối cùng ngồi.

Hai người vừa ngồi xuống, liền có một nam sinh dịch lại gần Lee Jun Seong.

"Lee Jun Seong, nghe nói cậu ra nước ngoài kết hôn à?" Nam sinh nói, "Thật hả?"

"Ừ." Lee Jun Seong không chút để ý, gật đầu, "Ngay cả tuần trăng mật cũng đi rồi."

"Đù, kẹo mừng đâu?" Nam sinh nói, "Lần trước tôi có mấy viên kẹo bé xíu còn cho cậu 1 viên vậy mà cậu không định cho tôi kẹo mừng à?"

Shin Seong Ho: "..."

"Tuần sau đem đến cho cậu." Lee Jun Seong nói dối không chớp mắt, nói xong còn quay đầu đi, "À, cậu còn viên kẹo nào không?"

Shin Seong Ho nghiêng đầu nhìn bọn họ, liền thấy nam sinh kia vẻ mặt đề phòng hỏi: "Làm gì?"

"Giờ cậu cho tôi 1 viên kẹo rồi tuần sau tôi đem cho cậu hai hộp kẹo mừng, OK không?" Lee Jun Seong hỏi.

Nam sinh tự hỏi trong chốc lát rồi nói: "OK, vậy tuần sau nhớ đem đấy."

"Yên tâm." Lee Jun Seong cười cười vỗ vai cậu ta.

Shin Seong Ho: "..."

Nghe đoạn đối thoại của bọn họ, Shin Seong Ho không phân biệt được bọn họ đang nói nghiêm túc hay là đùa.

Sau khi lấy được kẹo, Lee Jun Seong quay đầu đặt trước mặt Shin Seong Ho.

Shin Seong Ho ngẩn người, nghiêng đầu nhìn hắn: "Tôi không ăn, cậu ăn đi."

"Tôi biết." Lee Jun Seong xoay bút trong tay, nâng nâng cằm, "Cậu ăn một tí đi rồi cho tôi."

Shin Seong Ho: "... Cậu còn có loại đam mê đặc biệt này à?"

"Đúng vậy." Lee Jun Seong dựa lên mặt bàn, nhìn cậu, thản nhiên đáp, "Thích ăn đồ cậu đã từng ăn cũng tính là đam mê à?"

"Không." Nam sinh bên cạnh giành quyền trả lời, "Cùng lắm là biến thái."

Lee Jun Seong nghe vậy liền cười, sau đó cầm lấy viên kẹo cà phê đường, xé vỏ rồi đưa lên miệng Shin Seong Ho.

Shin Seong Ho rũ mắt nhìn viên kẹo, không ăn.

Lee Jun Seong đặt viên kẹo trên môi cậu, nhướn mi đẩy viên kẹo vào miệng cậu.

Vị cà phê ngọt ngào và đắng lan tỏa trên đầu lưỡi, Shin Seong Ho rũ mắt, có mùi cà phê đường. Nói chung là không ngon cũng không dở.

Lee Jun Seong nhàn nhã nghe giảng, thỉnh thoảng còn nhìn Shin Seong Ho bên cạnh.

"Ngon không?" Hắn hỏi.

"Cũng được." Shin Seong Ho cắn viên kẹo.

Yên tĩnh nghe giảng được một lúc, Lee Jun Seong lại nghiêng đầu: "Ngon không?"

"Cũng được" Shin Seong Ho kiên nhẫn gật đầu.

Lee Jun Seong nhìn chằm chằm cậu rồi cười nói: "Lần trước không phải nói là bình thường à?"

Shin Seong Ho ngậm kẹo một lúc, lập tức nhận ra Lee Jun Seong đang thúc giục mình.

Bây giờ vẫn còn ở trong lớp nên Shin Seong Ho không quan tâm hắn, làm như không nghe thấy.

Giây tiếp theo liền thấy Lee Jun Seong dựng sách lên: "Cho tôi đi."

Shin Seong Ho: "..."

Nhìn cảnh này, Shin Seong Ho không khỏi nhớ đến hồi bọn họ còn học trung học.

Khi đó, Lee Jun Seong thường cố ý không mang theo sách nên khi đi học nên giáo viên sẽ yêu cầu hắn ngồi cùng các bạn, thường thì giáo viên sẽ trực tiếp sắp chỗ cho hắn lên ngồi bàn trên.

Nhưng Lee Jun Seong da mặt dày, toàn tự động kéo bàn sang ngồi cùng cậu.

Khi lớp bọn họ họp phụ huynh, toàn là hai nhà cử ra một vị phụ huynh làm đại diện đi họp, cho nên giáo viên cũng xem họ như anh em, mắt nhắm mắt mở cho qua.

Do dự một lúc, Shin Seong Ho nghiêng người cúi đầu xuống cuốn sách. Miếng kẹo này ở trong miệng cậu một lúc đã nhỏ đi một chút rồi, cậu dùng đầu lưỡi đặt viên kẹo giữa môi và răng, hơi nâng cằm lên để đưa nó qua.
Thấy thế Lee Jun Seong cũng thò đầu lại gần, đi được nửa chặng thì dừng lại nhìn gương mặt Shin Seong Ho gần trong gang tấc.

Nếu bỏ qua kẹo ở giữa, Lee Jun Seong cảm thấy tư thế này của Shin Seong Ho giống như muốn cầu được hôn, cam tâm tình nguyện nâng cằm lên, dùng ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn hắn, chờ được hôn.

Thấy hắn không phản ứng, ánh mắt Shin Seong Ho mang tia nghi hoặc, đang muốn ngồi thẳng người, liền thấy Lee Jun Seong vươn một bàn tay, ấn cổ cậu xuống, rồi cúi người lại gần.

Có như vậy trong nháy mắt, tim Shin Seong Ho đập liên hồi, cậu còn trưởng Lee Jun Seong sẽ hôn cậu. Nhưng mà hắn khống chế lực rất tốt, vẫn duy trì khoảng cách không gần không xa, chỉ đủ để cắn viên kẹo trong miệng cậu.

Shin Seong Ho cũng không biết nên cảm thấy mất mát hay là nhẹ nhõm. Cậu vừa định lùi lại Lee Jun Seong đã di chuyển trước, Shin Seong Ho cũng di chuyển và cảm nhận được được một cái chạm nhẹ trên môi. Đó là môi Lee Jun Seong, có chút mềm...

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Khoảnh khắc tiếp xúc quá ngắn ngủi, Lee Jun Seong chỉ nhớ tới cái chạm nhẹ ấm áp hơi ướt lướt qua môi, ngọt hơn cả đường trong miệng.

Mặc dù từ nhỏ họ đã vô cùng thân mật, ngủ cùng nhau, tắm chung và bất kỳ hình thức thân mật nào đối với họ là bình thường, nó không phải là vấn đề, bởi vì họ căn bản không có chút khoảng cách nào cả. Nhưng loại tiếp xúc trực tiếp này là lần đầu tiên.

Đúng là giống thạch trái cây thật, nhưng mềm hơn một chút, cũng có chút có cảm giác ngon miệng...

"Lee Jun Seong."

"Lee Jun Seong."

Nghe thấy tiếng kêu, Shin Seong Ho liền lấy lại tinh thần, ngồi dậy, liền thấy hơn nửa lớp đang quay đầu nhìn họ.

Thấy Shin Seong Ho lui về, Lee Jun Seong mới ngồi dậy, hạ sách xuống, đứng lên.

"Em nhắc lại vấn đề cho thầy." Giảng viên đứng trên bục giảng nói.

Lee Jun Seong im lặng một lúc lâu, nhanh chóng quay đầu gửi tín hiệu cậu cứu nam sinh bên cạnh.

"Không biết?" Giảng viên ngẩng đầu.

Lúc này nam sinh bên cạnh Lee Jun Seong cười nói: "Thầy Kim, cậu ấy đang ăn kẹo đó thầy hay là thầy gọi em đi."

Dứt lời, phía dưới có mấy bạn học bật cười.

Nghe được tiếng cười của bọn họ, thầy Kim cũng cười cùng: "Ăn kẹo thì có gì mà buồn cười. Lần trước mấy đứa còn lén ăn cơm sau lưng thầy, đừng tưởng thầy không biết."

"Thầy Kim không biết thôi chứ bọn em đang cười vì kẹo này là kẹo nhập khẩu nên rất đắt, không phải ai cũng mua được."

Cậu ta còn cố tình nhấn mạnh hai chứ "nhập khẩu", có vài người không hiểu cũng bật cười theo, sôi nổi quay đầu nhìn về phía Lee Jun Seong và Shin Seong Ho.

Shin Seong Ho: "..."

*

Tan học, Lee Jun Seong lẽo đẽo đi theo sau Shin Seong Ho: "Giận à?"
Shin Seong Ho không nói.

Lee Jun Seong nhìn mặt nghiêng của cậu, không biết nghĩ đến chuyện gì, đôi mắt hơi hơi nhíu lại, liềm môi nói: "Bọn họ không thấy mà, chẳng qua thích ồn ào vậy thôi."

Thấy cậu vẫn không nói lời nào, Lee Jun Seong hỏi: "Cặp có nặng không? Đưa tôi xách cho?"

Hôm nay bố mẹ hai nhà đều bận việc, không ai tới đón bọn họ, hai người đi đến cổng trường đón xe.

Đứng ở ven đường, thấy Shin Seong Ho vẫn không chịu nói chuyện với mình, Lee Jun Seong nói: "Tuần sau tôi sẽ tìm cậu ta tính sổ, bảo cậu ta xin lỗi."

"..." Shin Seong Ho liếc hắn, "Sao lại phải xin lỗi?"

Lee Jun Seong hơi nhướn mày: "Không phải cậu đang giận à?"

"... Tôi không giận." Shin Seong Ho nói, sau khi dừng lại một chút, cậu nói thẳng, "Chuyện này không trách cậu ấy được."

Lee Jun Seong cười: "Tôi biết, do tôi"

Shin Seong Ho liếc hắn một cái, không nói chuyện. Cậu biết Lee Jun Seong vẫn luôn thích ở trước mặt người khác thể hiện sự thân mật của hai người họ, từ nhỏ đến lớn vẫn như một.

"Vậy cậu muốn phạt tôi thế nào?" Lee Jun Seong cười nói, "Tôi nhận phạt, hay là về nhà quỳ ván giặt đồ nhé?"

Shin Seong Ho: "..."

*

Sau khi về đến nhà, Shin Seong Ho liền về nhà ăn cơm, Lee Jun Seong bị mẹ Lee gọi về sắp xếp tiệc sinh nhật ngày mai.

Chủ yếu là dặn dò hắn phải cẩn thận, tiệc sinh nhật ngày mai có cụ ông Lee và các vị trưởng bối khác. Ngày mai hắn là nhân vật chính, không thể tùy hứng giống như ngày thường được phải thật lễ phép.

Nghe mẹ Lee nói một lúc, Lee Jun Seong nhìn thời gian: "Mẹ, mẹ nói xong chưa? Con còn có việc khác nữa."

"Con đừng có làm phiền Seong Ho nữa, con coi lời mẹ nói là gió thoảng qua tai à?" Mẹ Lee tức giận nói.

"Con muốn ra ngoài một lát." Lee Jun Seong vừa gửi tin nhắn vừa nói.

"Đi đâu?" Mẹ Lee hỏi.

"Bí mật." Lee Jun Seong nói, trên mặt đầy ý cười, nói xong gấp gáp đứng lên, "Mẹ nói xong rồi đúng không? Vậy con đi đây."

Mẹ Lee: "..."

Lee Jun Seong trực tiếp về phòng, đứng trên cửa sổ phòng Shin Seong Ho.

Shin Seong Ho vừa ăn cơm xong, vừa đi vào phòng liền nhìn thấy Lee Jun Seong đang đứng trên cửa sổ. Nếu không phải cậu đã sớm quen rồi nên mới bình tĩnh được, chứ nhìn dáng vẻ này của Lee Jun Seong cực kỳ giống ăn trộm.

"Seong Ho." Lee Jun Seong kêu.

"Ừ." Shin Seong Ho cởϊ áσ khoác, treo lên móc quần áo rồi sau đó rồi ngồi vào bàn học.

Lee Jun Seong đứng bên cạnh cậu, một tay gõ bàn: "Tôi muốn ra ngoài một lát."

Shin Seong Ho đang mở cặp liền khựng lại, rồi sau đó tiếp tục sửa làm việc: "Ừ."

"Không có gì muốn nói?" Lee Jun Seong hỏi.

"Nói gì?" Shin Seong Ho hỏi lại.

Lee Jun Seong: "Không sợ tôi có bạn mới?"

"... Vậy cậu có à?" Shin Seong Ho hỏi.

"Không có." Lee Jun Seong nói.

Im lặng một lúc, Shin Seong Ho ừ một tiếng.
Lee Jun Seong nhìn cậu vài giây, trực tiếp đẩy ghế của cậu, sau đó cúi người, một tay chống bàn, một tay chống lên lưng ghế.

"Shin Seong Ho, tôi tin những gì cậu nói, lần trước vì sợ tôi có bạn mới nên mới bỏ đi." Lee Jun Seong ghé sát mặt hắn, nhìn vào mắt cậu, "Cho nên tôi muốn nói rõ với cậu, hôm nay tôi đi chơi một mình, không có bạn bè, tôi sẽ không bao giờ lén kết bạn sau lưng của cậu."

Dưới ánh mắt của Lee Jun Seong, Shin Seong Ho gật đầu.

Thấy thế Lee Jun Seong tiếp tục nói: "Đừng đi lung tung, muốn làm gì tôi đều có thể giúp cậu."

Shin Seong Ho lại gật đầu.

Lại nhìn cậu chằm chằm chừng hai giây, Lee Jun Seong lấy chóp mũi mình cọ cọ chóp cậu, cười nói: "Nếu cậu lại bỏ đi thì tôi cũng không biết tôi sẽ làm ra chuyện gì."

Dứt lời Lee Jun Seong ngồi dậy: "Chờ tôi về."

Im lặng một lúc, Shin Seong Ho ừ một tiếng.
Chờ Lee Jun Seong rời đi, Shin Seong Ho ngồi trên ghế ngẩn người một lúc lâu. Rồi sau đó đóng cặp rồi lại mở ra.

Ngày mai là ngày sinh nhật của Lee Jun Seong, cuối cùng cũng đến bước đếm ngược của cuộc đời cậu—

Shin Seong Ho không biết cảm giác hiện tại của mình là gì, trong lòng có chút nặng trĩu, nhưng tâm trạng dường như không còn lo sợ phập phồng nữa.

Chắc là cậu đã qua quá trình phản kháng mạnh mẽ nên đang dần dần bình tĩnh lại. Giai đoạn chật vật nhất đã qua, vì không còn lối thoát nên lựa chọn duy nhất là chết lặng hoặc bình tĩnh chấp nhận.

Dường như Shin Seong Ho đột nhiên hiểu tại sao trước khi chết người ta lại đau đớn giãy dụa như vậy, nhưng khi chết họ lại bình thản đối mặt với nó.

Sau khi thu xếp đồ đạc xong xuôi, cậu treo cặp sách lên giá treo mũ áo, bước vào phòng tắm rửa tay, sau đó cúi gằm mặt đứng trước gương ngẩn người.

Hô hấp hơi dồn dập, cậu vươn tay ra siết chặt bồn rửa mặt.

*

Khi Lee Jun Seong đi ra ngoài trời cũng đã tối nên khi hắn về cũng đã là nửa đêm, để tránh đánh thức Shin Seong Ho, hắn về phòng mình tắm rửa, sau khi làm xong xuôi mọi việc mới nhẹ nhàng mò sang phòng Shin Seong Ho.

Cậu đã ngủ rồi.

Trong phòng tối om, chỉ có thể nương theo ánh đèn ngoài cửa sổ đi vào liền thấy rõ trên giường có người đang ngủ.

Lee Jun Seong nhẹ nhàng đi qua hắn đang định xốc chăn lên chui vào trong, liền thấy Shin Seong Ho khẽ động.

Sợ mình đánh thức Shin Seong Ho, hắn dừng lại, nương theo ánh đèn hắn nhìn thấy Shin Seong Ho đang cau mày, vẻ mặt cậu có vẻ hơi bất an và chật vật, hình như cậu đang gặp ác mộng.

Lee Jun Seong cau mày đang suy nghĩ có nên đánh thức cậu hay không thì thấy lồng ngực Shin Seong Ho phập phồng dữ dội.

"Seong Ho." Lee Jun Seong vội vàng vỗ mặt Shin Seong Ho, "Shin Seong Ho."

Hắn kêu tầm 3 lần, Shin Seong Ho mới từ mơ mơ màng màng từ trong mơ tỉnh lại.

"Gặp ác mộng à?" Lee Jun Seong hỏi.

Shin Seong Ho mới tỉnh nên còn hơi ngơ ngác, hô hấp dồn dập, nhìn Lee Jun Seong trước mặt mình. Sau một lúc, cậu ngồi dậy, ôm chặt Lee Jun Seong.

"Tôi mơ thấy." Giọng nói Shin Seong Ho nhẹ hẫng, "Mơ thấy sau ngày mai cậu sẽ rời xa tôi."

Lee Jun Seong ôm cậu, nghe vậy liền cau mày: "Sao dạo gần đây cậu hay suy nghĩ lung tung vậy?"

Lee Jun Seong vỗ về cái ót mềm mại của cậu, cười nhẹ: "Cậu đừng nằm mơ nữa Seong Ho. Cả đời này cho dù có chết tôi cũng sẽ không buông tay cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com