#42
Sau một lúc im lặng, Lee Jun Seong mới chậm rãi thả tay ra. Lông mi Shin Seong Ho khẽ run, chớp chớp mắt nhìn về phía màn hình. Sau khi hai tấm ảnh cuối cùng lóe lên, màn hình vụt tắt, mọi thứ dần trở nên yên tĩnh.
Cậu đứng đó một lúc lâu, cảm giác được Lee Jun Seong chạm nhẹ sau lưng cậu, chậm rãi xoay người lại.
Vừa nhìn lên đã thấy rất nhiều người vây xung quanh sân thể dục, hơn nữa vẫn có nhiều người chạy tới xem. Nhìn cứ giống như một buổi biểu diễn trực tiếp.
Shin Seong Ho vẫn đang chìm trong ký ức, có chút xúc động nên không để ý đến đám đông. Lúc này ngẩng đầu lên nhìn thấy cảnh này, da đầu nhịn không được hơi tê rần.
Dù nổi bật nhờ ngoại hình và học lực xuất sắc nhưng Shin Seong Ho chưa bao giờ bị chú ý nhiều như thế này.
Trước đây, mỗi khi có ai gióng trống khua chiêng tỏ tình với cậu bằng hoa tươi và nến Lee Jun Seong sẽ tức giận chạy ra đánh nhau với người ta. Cho nên Shin Seong Ho rất may mắn, phần lớn trường hợp xấu hổ xã chết, Lee Jun Seong đều chịu tay cậu rồi.
Shin Seong Ho ngước mắt lên, thấy một cô gái đang đứng sau nhìn cậu. Sau một lúc im lặng, cậu cụp mắt xuống.
Đây là lần đầu tiên Shin Seong Ho có một số ý tưởng phi thực tế, nếu giờ cậu có thể tàng hình hoặc dịch chuyển tức thời thì hay quá.
Tình huống xấu hổ như vậy... Hay là để một mình Lee Jun Seong gánh chịu đi.
Nhưng mà Lee Jun Seong không biết Shin Seong Ho đang nghĩ gì, hắn nhìn gương mặt xinh đẹp của Shin Seong Ho, khóe miệng cong lên, liền tiến lên một bước.
"Bây giờ toàn trường đều biết em đã bị tôi đặt trước rồi." Lee Jun Seong cười khẽ, sau đó nói: "Để xem sau này còn ai dám tỏ tình em nữa."
Shin Seong Ho: "..."
Cậu đã biết suy nghĩ này của Lee Jun Seong từ lâu rồi.
Từ nhỏ đến lớn, bất cứ khi nào có cơ hội, Lee Jun Seong đều tuyên thệ chủ quyền của mình với thế giới bên ngoài, thể hiện sự thân mật giữa hai người.
Hôm nay Shin Seong Ho mặc một chiếc áo khoác ngắn màu trắng khiến gương mặt cậu càng thêm tinh khiết và xinh đẹp hơn, làn da trắng nõn như đang phát sáng dưới ánh đèn đêm.
Cậu rũ lông mi, bị Lee Jun Seong ôm eo, cậu vùi đầu vào trong ngực hắn.
"Lee Jun Seong." Shin Seong Ho hét lên.
Lee Jun Seong ừ một tiếng.
Shin Seong Ho: "Tôi muốn về phòng."
Có chút xấu hổ.
Sau khi trở về ký túc xá, hai người bạn cùng phòng đang xem phát sóng trực tiếp màn tỏ tình của họ trên diễn đàn của trường. Nhìn thấy họ về, liền lập tức vỗ tay tỏ vẻ hoan nghênh, họ thực sự chấp nhận vấn đề này là rất tốt.
"Chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng hai anh chàng đẹp trai nhất Đại học Seoul của chúng ta đã thành công thành một cp rồi." Kim Yong Hee lớn tiếng tán thưởng: "Có phải nên mời bạn cùng phòng đi ăn tối không, chúng tôi chờ sẵn nè."
"Chúc phúc." Jang Daen Yeol cũng cười nói, "Đã biết hai người sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này."
Lee Jun Seong hào phóng cười: "Đừng lo lắng, chuyện sớm muộn thôi."
"Này." Kim Yong Hee nhìn mấy người bạn cùng phòng, đột nhiên sửng sốt và nói: "Tôi đột nhiên nghĩ ra, sau này ký túc xá của chúng ta chỉ còn một mình tôi là chó độc thân à?"
Nghe vậy, Shin Seong Ho liền liếc Lee Jun Seong, liền thấy khóe miệng hắn cong lên, trông vui gần chết, như thể hắn đã đồng ý mối quan hệ của họ là một đôi tình nhân.
"Vậy thì mau tìm một người đi." Jang Daen Yeol vừa đọc tin nhắn của bạn gái vừa cười nhìn Kim Yong Hee.
"Trước đây tôi còn nghĩ game vui lắm, yêu nhau thì có gì vui. Sau khi xem video tỏ tình của anh Lee. Đệt, tình yêu thật sự rất thú vị." Kim Yong Hee nói, "Ghen tị chết đi được."
Nói chuyện phiếm một lúc, Shin Seong Ho đi vào phòng tắm rửa mắt, quả nhiên sau đó Lee Jun Seong cũng theo vào.
Khi hắn bước vào còn đóng cửa lại, giọng nói của Kim Yong Hee đột nhiên bị cánh cửa chặn lại, hóa thành bối cảnh.
Vốn dĩ tưởng Lee Jun Seong có chuyện muốn nói, nhưng sau khi Shin Seong Ho lau mặt xong, vẫn không không thấy hắn nói gì.
Đặt khăn tắm xuống, Shin Seong Ho nhìn Lee Jun Seong nghiêng người đứng phía sau từ trong gương, liền thấy Lee Jun Seong cong môi cười nhìn mình. Có thể thấy hắn rất vui vẻ, nhưng có vẻ như không có ý muốn nói chuyện.
Nhìn thấy sợi tóc ướt đẫm trên trán nhưng lại được cuộn lên rất đáng yêu, Lee Jun Seong vươn cánh tay dài ra vuốt tóc cho cậu.
Shin Seong Ho treo khăn tắm lên, hỏi: "Cậu không có chuyện gì muốn nói với tôi à?"
Lee Jun Seong nhìn cậu rồi nói: "Có."
Giọng nói của hắn bị đè nén, có chút trầm thấp.
Trong môi trường yên tĩnh như thế này, Shin Seong Ho cảm thấy giọng nói của Lee Jun Seong nghe rất động lòng người và dễ nghe.
"Giờ mọi người đều nghĩ chúng ta là một đôi." Lee Jun Seong nói.
Shin Seong Ho ừ một tiếng.
Khóe miệng Lee Jun Seong cong lên: "Đã quen chưa?"
Dừng lại một lúc, Shin Seong Ho gật đầu nói: "Cũng được."
Có thể là bởi vì quan hệ trước đây quá thân thiết, ngoại trừ hôm nay bị nhiều người chú ý, còn những chuyện khác cũng chẳng khác mấy so với lúc trước.
Lee Jun Seong lẳng lặng nhìn cậu, im lặng một lúc mới đứng dậy đi đến bên cạnh cậu: "Em còn nhớ những gì chúng ta đã nói ở thị trấn cổ không?"
Shin Seong Ho dừng lại, khó hiểu lắc đầu.
"Em hỏi tôi, quan hệ của chúng ta là gì?" Lee Jun Seong chậm rãi nói, "Lúc đó tôi trả lời em là cái gì cũng có thể."
Shin Seong Ho có chút ấn tượng, suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
Thấy hàng mi đen rũ xuống của cậu, Lee Jun Seong cười nhẹ: "Em có biết lúc đó tôi sợ nhất là điều gì không?"
Shin Seong Ho ngước mắt nhìn hắn: "Gì?"
Lee Jun Seong cong môi, chậm rãi nói đùa, "Tôi sợ em thích đàn chị."
Shin Seong Ho đã mơ hồ đoán được điều này, cậu chớp chớp đôi mắt, nhìn vào mắt Lee Jun Seong, nghiêm túc giải thích: "Không có, tuy đàn chị rất tốt nhưng chúng tôi chỉ là bạn."
"Ừ, giờ tôi đã biết rồi." Lee Jun Seong nhẹ giọng nói.
Cho đến khi biết được Shin Seong Ho thích con trai, nỗi lo lắng mấy tháng qua của Lee Jun Seong cuối cùng cũng chấm dứt.
Đối với hắn, chuyện Shin Seong Ho thích con gái và một ngày nào đó cậu sẽ có bạn gái như là một khoảng cách không thể vượt qua. Bởi vì hắn không thể biến mình thành một đứa con gái.
"Lúc đó tôi luôn nghĩ em thích con gái, không biết phải làm thế nào bây giờ. Vì dù tôi có làm tốt đến đâu thì chỉ cần em thích con gái, em sẽ muốn rời bỏ tôi mà đi yêu con gái." Lee Jun Seong nói xong nghiêng người một chút, đặt cằm trên vai Shin Seong Ho, một tay ôm lấy cậu, ánh mắt trầm xuống, như đang nói với chính mình, nhưng cũng giống như rất thỏa mãn mà hưởng thụ giây phút này.
Shin Seong Ho im lặng lắng nghe, cảm thấy Lee Jun Seong đang thoải mái cọ vào vai mình, giống như một con chó con đã ăn no đang ngủ trong vòng tay của chủ nhân một cách mãn nguyện.
"Khi nghe em nói em thích con trai, tôi hoàn toàn yên tâm. Phản ứng đầu tiên của tôi lúc đó là tuyệt quá, em thích con trai, còn tôi là con trai thì chúng ta có thể yêu nhau được rồi. Như vậy thì sẽ không ai có thể cướp em từ tôi." Lee Jun Seong nói," Seong Ho, từ nhỏ đến lớn bên cạnh em chỉ có tôi. Nếu em thích con trai, tôi ngầm đồng ý rằng em chỉ có thể thích tôi. Nếu em muốn có một người bạn trai, tôi nhất định sẽ là người đối xử với em tốt nhất trên thế giới này. Mọi thứ em muốn, tôi đều thỏa mãn em."
"Hai ngày trước đàn chị Park Bo Ram đã nói với tôi rằng tôi không cần tỏ tình như vậy, sẽ khiến người được tỏ tình rơi vào tình thế khó xử." Lee Jun Seong dừng lại, cười nhẹ, "Nhưng vừa rồi không phải tôi đang tỏ tình với em. Shin Seong Ho, vẫn là câu nói kia, em muốn mối quan hệ gì cũng được, muốn làm gì thì làm, thích con trai thì tôi sẽ theo đuổi cho đến khi em muốn yêu thì thôi. Em muốn yêu đương hoặc nếu em muốn tiếp xúc thân mật hơn nữa thì chúng ta liền yêu đương. Mọi thứ giữa đôi ta toàn quyền em quyết định, tôi nghe em."
Lee Jun Seong vừa nói, một tay vừa buông xuống, nắm chặt ngón tay đang rũ xuống của Shin Seong Ho, nở nụ cười: "Chỉ cần em muốn, nhớ gợi ý cho tôi biết."
Shin Seong Ho: "..."
Cho nên vẫn cần cậu chủ động gợi ý mới được?
Shin Seong Ho nhìn sang một bên, liền thấy Lee Jun Seong đang nhắm mắt lại, khóe môi hơi cong lên, giữa lông mày và mắt còn có chút nhiệt huyết và tinh thần phấn chấn của thời cấp 3. Hơi giống với chàng trai mới lớn đầy bồng bột của hồi đó.
Lee Jun Seong không nhịn được ôm chặt hơn nữa: "Em nói xem có phải kiếp trước em hạ cổ tôi không."
Ngập ngừng một chút, hắn lại nở nụ cười: "Hạ cổ cũng không sao, tôi cam tâm tình nguyện."
Lee Jun Seong vùi mặt trên vai Shin Seong Ho, hít sâu mùi hương thuộc về hắn.
Hắn thích Shin Seong Ho đến mức nào chứ? Chỉ cần ngửi mùi hương của Shin Seong Ho thôi cũng có thể gây nghiện, thích đến mức dùng tất cả các từ ngữ đều không đủ để miêu tả nó. Được nhìn thấy Shin Seong Ho là sự hài lòng và hạnh phúc trong lòng hắn liền tràn ra. Thích đến mức muốn cả thế giới biết hắn thích Shin Seong Ho.
Từ khi có ký ức, Lee Jun Seong đã cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này vì hắn có cục cưng đáng yêu nhất trên thế giới.
*
Đúng như dự đoán của Kang Jung Han. Đêm hôm đó, hình ảnh tỏ tình của Lee Jun Seong đã được đăng trên bức tường tỏ tình của trường--
[Tường, tôi đi, tôi đi đây! Tuyệt vời! Bộ sưu tập sinh thời! Tối nay Lee Jun Seong đã tỏ tình Shin Seong Ho ở khu phía Tây của sân bóng. Tôi xỉu, dùng máy bay không người lái thổ lộ, rồi còn có màn hình lớn chiếu ảnh của hai người từ nhỏ đến lớn, thật sự quá tuyệt vời! Không thể tưởng tượng được, tôi từng nghĩ hai người này lớn lên quá giống một đôi phu phu, quan hệ tốt đến mức có thể mặc chung một cái quần được luôn á nhưng tương lai có thể sẽ tìm được bạn gái của chính mình. Kết quả là [khóc] [cảm động] Thực sự, đêm nay tôi đã vui đến phát khóc, tôi lại tin vào tình yêu rồi!]
Bên dưới bài đăng này có rất nhiều bình luận, vui mừng đến mức giống như ăn tết-
[Khi nghe nói chuyện này, tôi đang đắp mặt nạ được nửa chừng, vì sợ không kịp hóng, thế là âm dương kiểm* chạy ra ngoài.]
(*raw: 阴阳脸(Âm dương kiểm): biểu cảm thất thường.)
[Không ngờ luôn, tôi đã sớm mất hết hy vọng rồi [rơi lệ ] cuối cùng cũng có ngày tôi có thể tận mắt nhìn thấy.]
[Tôi đã nói từ lâu rồi, hai người này chắc chắn là một cặp, kiểu nếu họ không yêu nhau thì ông trời không thể tha vậy á.]
[kswl(ngọt chết tôi rồi) Họ lớn lên trông rất đẹp trai đã vậy lại còn yêu nhau, aaaaaa ghen tị chết được.]
[Nói về cuộc sống nhàm chán của sinh viên đại học hiện tại, thực sự quá rảnh, nếu có thời gian thì tốt hơn là nên học tập chăm chỉ.]
[Rảnh thì sao? Nhân lúc còn trẻ sao không điên cuồng một tý? Cả đời phải bận rộn với công việc và học tập? ]
[Dù hơi xấu hổ nhưng tưởng tưởng đến tương lai chắc chắn sẽ rất tốt đẹp. Khi còn trẻ thì nên yêu đương một cách mãnh liệt.]
Không chỉ vậy, nhiều tài khoản của các sinh viên trường khác cũng đến góp vui và chia sẻ màn tỏ tình hoành tráng này-
[Nghe nói là cặp anh em tốt gây chấn động lễ khai giảng hồi năm ngoái ở Đại học Seoul từng được đoán là BE, nhưng không ngờ lần gây chấn động này lại là một lời tỏ tình. Tôi còn đang suy nghĩ, kiểu phát cơm chó này cơ bản là không có đôi bạn thân vô tội nào hết[đầu chó] tôi phải nói một câu, tôi từng xem ảnh mà bạn tôi gửi cho, bọn họ thực sự rất đẹp trai.]
Trả lời--
[ Oa oa cuộc sống đại học thật tốt đẹp, tôi rất nhớ cuộc sống khi còn học trong trường, điều đáng tiếc nhất là hồi đó tôi không yêu ai.]
[Nhìn đi, tình yêu đích thực rất rất hiếm. Hầu hết tình yêu ở đại học đều là tình yêu mì ăn liền. Nếu cậu cũng như vậy thì chi bằng cứ chăm sóc bản thân mình thì hơn.]
[ Nếu tôi là Shin Seong Ho, tôi nhất định sẽ lấy thân báo đáp. ]
[Tuy rằng có chút ngọt, nhưng nếu tôi là đối tượng của lời tỏ tình này chắc đêm đó tôi sẽ thu dọn hành lý rồi đăng xuất khỏi Trái Đất.]
*
Kể từ khi được hắn tỏ tình vào tối qua, Shin Seong Ho đã nhận được nhiều sự quan tâm như năm đó bọn họ nhập học, đi đến đâu cũng có người cười cười nhìn mình.
Tuy không có ác ý nhưng cũng không tránh khỏi cảm giác xấu hổ.
Cũng may sau tiết học hôm đó là cuối tuần, hai người xách hành lý về nhà.
Ngay khi về đến nhà, ba mẹ hai bên đã chuẩn bị bữa tối từ sớm ở nhà họ Shin và đợi họ trở về để ăn cùng.
Bữa cơm đầu tiên trở về sau kỳ nghỉ luôn là khi Lee Jun Seong được hoan nghênh nhất, thỉnh thoảng mới nhìn thấy con trai một lần nên ba Lee có thái độ khá tốt với cậu con trai của mình.
Ông ấy vỗ vai Lee Jun Seong cười nói: "Sao trông anh lại hớn hở thế. Gần đây có chuyện gì vui à, kể cho ba nghe chút nào."
Khi mọi người đã ngồi xuống, Lee Jun Seong mỉm cười, bước đến chỗ Shin Seong Ho, ngồi xuống bên cạnh. Sau đó, hắn nhìn ba mình cười nói: "Đúng là có chuyện vui."
Shin Seong Ho liếc hắn rồi cầm lấy ly nước trái cây vừa mới vắt do mẹ Lee đưa: "Cảm ơn dì."
"Vừa hay nhân cơ hội này con sẽ nói." Lee Jun Seong nói xong còn nhìn sang Shin Seong Ho.
Shin Seong Ho vừa mới uống một ngụm nước trái cây, vừa nghe xong liền ngừng lại, ngước mắt bắt gặp ánh mắt của Lee Jun Seong.
Liền thấy khóe miệng hắn cong lên, hắn thẳng thắn nói: "Con muốn theo đuổi Shin Seong Ho."
Shin Seong Ho: "..."
Cả bàn bỗng chốc im lặng.
Shin Seong Ho cụp mắt xuống, cậu không còn mặt mũi nhìn lên nữa. Thật ra cậu cũng không ngạc nhiên khi thấy Lee Jun Seong sẽ trực tiếp nói với các vị phụ huynh chuyện này, dù sao từ trước đến Lee Jun Seong cũng không giấu mối quan hệ thân mật với cậu, còn giận không thể dùng loa mà hét khắp nơi.
Shin Seong Ho hơi nâng mắt lên, vừa uống nước trái cây vừa liếc nhanh lên bàn, muốn nhìn xem phản ứng của bốn vị phụ huynh.
Không có phản ứng. Họ cụp mắt xuống, họ vẫn tiếp tục im lặng, bầu không khí có chút tế nhị.
Shin Seong Ho thấy có chút hoang mang.
Theo lý mà nói, với cái cách mà cậu và Lee Jun Seong thân thiết trong nhiều năm như vậy, ba mẹ của bọn họ lẽ ra phải chuẩn bị tâm lý cho chuyện này.
Lee Jun Seong nhìn một vòng quanh bàn, nhướn mày, tỏ vẻ bất ngờ: "Ba mẹ, chú dì, sao không ai nói gì thế?"
Mẹ Shin nhìn Shin Seong Ho và thấy cậu đang rũ mắt uống nước trái cây, im lặng một lúc, bà xấu hổ nói: "Hai đứa đã học đại học rồi, tự đưa ra quyết định của riêng mình đi."
Nghe thấy lời nói của mẹ Shin, ba Lee nhìn bà. Sau đó ông ấy nhìn về phía mẹ Lee, hai người ăn ý nhìn nhau hai giây, ông ấy ho nhẹ một tiếng, nói: "Muốn theo đuổi Seong Ho thì cần sự đồng ý của thằng bé, nếu không anh sẽ gây phiền phức cho thằng bé."
Lee Jun Seong nhìn ba mình, quả thực bị chọc tức đến bật cười.
Từng lời của ba hắn dường như muốn nói rằng Shin Seong Ho ghét hắn.
Lee Jun Seong dừng lại, nghiêng đầu nhìn Shin Seong Ho, mỉm cười hỏi: "Seong Ho, em nghe thấy gì chưa? Ba tôi nói rằng muốn theo đuổi em thì cần phải có sự đồng ý của em."
Hắn nói xong còn cong miệng cười, nhíu mày chậm rãi hỏi: "Vậy tôi có thể theo đuổi em không?"
Shin Seong Ho: "..."
Shin Seong Ho nghi ngờ có phải sự xấu hổ của Lee Jun Seong bỏ nhà đi từ khi hắn còn nhỏ rồi hay không, bỏ nhà đi mà đi lạc nên không biết đường về nhà.
Bàn này toàn là phụ huynh, nói về chuyện yêu đương của của hai đứa nhỏ thì không tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng. Đặc biệt là trong một gia đình như họ, từ khi hai đứa con của mình còn nhỏ bọn họ chưa bao giờ nói về chủ đề này, điều này cũng dẫn đến trải nghiệm cảm xúc của họ rất ít.
"Lee Jun Seong." Mẹ Lee không khỏi kêu lên.
Sau đó, bà ấy nhìn Shin Seong Ho rồi nói với Lee Jun Seong: "Chờ ăn tối xong, về nhà rồi nói tiếp."
"Về nhà nói gì giờ?" Lee Jun Seong hỏi, "Người con đang theo đuổi đang ở đây, sao phải về nhà rồi mới nói?"
"Lee Jun Seong, anh đừng có hỗn." Ba Lee nghiêm nghị nói, "Anh và Seong Ho lớn lên cùng nhau, thằng bé giống như em ruột của anh. Làm gì có ai theo đuổi em trai mình bao giờ?"
Nghe vậy, Shin Seong Ho không nhịn được giật giật môi, cậu vừa định nói gì đó thì nghe thấy Lee Jun Seong nói: "Seong Ho, nếu em còn không nói lời nào nữa thì ba tôi sẽ lại dọa tôi là tống tôi ra nước ngoài học đấy."
Shin Seong Ho nghe vậy liền dừng lại, ngẩng đầu lên, liền thấy phụ huynh hai nhà đang nhìn mình, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, tựa hồ là lo lắng cậu bị Lee Jun Seong ép buộc.
Im lặng một lúc, Shin Seong Ho cụp mắt xuống, vành tai có đỏ bừng, sau đó gật đầu nói nhỏ: "Con đồng ý."
"Cái gì?" Lee Jun Seong cười, cố ý trêu chọc cậu, "Tôi không nghe thấy, em có thể nói lại lần nữa không, giọng em nhỏ vậy thì ai mà nghe được chứ."
Shin Seong Ho liếc mắt nhìn hắn. Một lúc sau, cậu thấp giọng ừ một tiếng, âm thanh lớn hơn một tý: "Con đồng ý."
Ánh mắt Lee Jun Seong dán chặt vào cậu, khóe miệng không khỏi nở nụ cười.
Nếu không phải vì muốn làm quân tử, hắn thật sự muốn đẩy Shin Seong Ho xuống giường và hôn cậu.
Nhìn thấy sự tương tác của hai người họ, ba Lee nhìn Shin Seong Ho rồi nhìn thằng con trai vô dụng của mình, ông ấy không khỏi lắc đầu, sau đó nghiêm túc hỏi: "Seong Ho, cháu tự nguyện à? Không phải do thằng nhóc thối này ép cháu chứ?"
Lee Jun Seong: "..."
"... Không ạ." Shin Seong Ho nói, "Cậu ấy không ép cháu."
Nhìn thấy tai của Shin Seong Ho đỏ lên, ba Lee có lẽ có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra. Một lúc lâu sau, ông ấy gật đầu nói: "Vậy được. Chỉ cần cháu đồng ý, chú dì cũng không quan tâm, tùy hai đứa."
"Cảm ơn chú." Shin Seong Ho nói.
Dù sao đây cũng là đứa nhỏ mà họ chăm từ bé. Nhìn thấy điều này, mẹ Lee đại khái cũng hiểu được, hai đứa nhỏ có lẽ thực sự tâm đầu ý hợp.
Bà ấy lại nhìn Lee Jun Seong và Shin Seong Ho, không nhịn được liền bật cười, bà ấy trêu: "Lee Jun Seong, nếu muốn theo đuổi thì phải theo đuổi cho đàng hoàng, nhớ lấy hết bản lĩnh ra đấy. Khi Seong Ho còn nhỏ mẹ đã mong đứa con trai này rồi, nếu con theo đuổi thằng bé thì sau này Seong Ho phải gọi mẹ là mẹ rồi."
Nghe thế Shin Seong Ho hơi dừng lại, nghĩ đến cảnh này, tai cậu ngày càng đỏ, nước trái cây trong ly cũng bị cậu uống cạn.
Lee Jun Seong nhanh chóng rót thêm cho cậu, mỉm cười nói: "Chú dì, bây giờ cháu có thể sửa cách xưng hô rồi."
Shin Seong Ho: "..."
Ba Shin và mẹ Shin nghe vậy liền mỉm cười.
Sau bao nhiêu năm, họ đã sớm chuẩn bị tâm lý cho ngày này, nên không có gì ngạc nhiên khi nghe được chuyện này.
"Thằng nhóc thối này." Ba Lee không nhịn được mắng một câu.
Ba Shin cũng cười nói: "Chú đang chờ ngày cháu gọi."
...
Sau khi ăn, uống và trò chuyện, Lee Jun Seong đang định về phòng với Shin Seong Ho thì mẹ Lee đã kéo áo hắn: "Không phải con nói muốn theo đuổi Seong Ho à?"
Nghe vậy, Lee Jun Seong lập tức có linh cảm không tốt, nhìn về phía mẹ hắn: "... Vâng."
"Vậy con vừa theo đuổi vừa muốn chui vào phòng Seong Ho là có ý gì?" Mẹ Lee nói: "Đây là thái độ theo đuổi của con à?"
Quả nhiên, Lee Jun Seong chưa từng thấy ai lừa dối con mình như ba mẹ hắn.
Im lặng một lúc, Lee Jun Seong mới quay đầu nhìn Shin Seong Ho: "Theo đuổi và ngủ chung thì có liên quan gì đâu mẹ?"
Sau đó nhìn mẹ mình: "Từ bé đến lớn bọn con luôn ngủ cùng nhau."
"Hồi đó hai đứa là anh em, còn bây giờ thì sao? Con cứ nói muốn theo đuổi Seong Ho, nhưng chưa theo đuổi được mà đã đòi ngủ với Seong Ho rồi? Con nghĩ điều này có hợp lý không?" Mẹ Lee cố ý lắc đầu nói, "Mẹ thấy con không có tý thành ý nào."
Lee Jun Seong: "..."
Sau một lúc im lặng, Lee Jun Seong nhìn Shin Seong Ho hỏi: "Tôi theo đuổi em thì có mâu thuẫn với việc tôi ngủ cùng em không?"
Shin Seong Ho im lặng, ngẩng đầu nhìn mẹ Lee, sau đó nhìn lại Lee Jun Seong rồi gật đầu.
Lee Jun Seong nhìn cậu một lúc, nhịn không được liền liếm cái răng ngứa. Hắn mong trăng mong sao, cuối cùng mãi mới mong được về nhà để ngủ với Shin Seong Ho. Kết quả là thế này đây.
Nếu sớm biết mẹ hắn sẽ ngáng chân, nên theo đuổi thành công rồi mới nói. Hơn nữa, sao hắn lại không thể nhẫn nhịn được cơ chứ!
Để sau này không để lại bất cứ nhược điểm gì trước mặt mẹ mình, Lee Jun Seong đã nhẫn nhịn và chịu đựng.
"Vâng." Hắn nghiến răng, nhìn Shin Seong Ho, giọng nói gần như phát ra từ kẽ răng, "Con có thành ý, con sẽ về nhà ngủ."
Shin Seong Ho: "..."
*
Sau khi tắm xong, Shin Seong Ho ngồi vào bàn học, đeo kính gọng vàng, chuẩn bị đọc sách một lát.
Khi cậu vừa mở ra trang đầu tiên liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Cậu dừng lại, nhấc điện thoại lên, mở ra xem.
Quả nhiên là Lee Jun Seong.
[Lee Jun Seong: Seong Ho, em đang làm gì đấy?]
[ Shin Seong Ho: Chuẩn bị đọc sách một tý.]
[Lee Jun Seong: Ồ]
[Lee Jun Seong: Em có muốn thuê dịch vụ dỗ ngủ không? ]
[ Shin Seong Ho: Không phải cậu đã nói là cậu có thành ý à? ]
[Lee Jun Seong: Dịch vụ dỗ ngủ mà tôi đang nói đến là ca hát]
[Lee Jun Seong: Seong Ho, tôi bị em vạch trần rồi.]
[Lee Jun Seong: Có phải em đang mong tôi không ngủ với em không.]
[Shin Seong Ho: Do cậu đã hứa với dì.]
[Lee Jun Seong: Không phải do em dựng kịch bản với mẹ tôi à? ]
[Lee Jun Seong: Được rồi, Seong Ho, em đã học được cách trả đũa rồi.]
Shin Seong Ho uống vài ngụm nước, cậu không vội trả lời tin nhắn, liền cảm thấy điện thoại trong tay lại rung lên vài lần. Cậu mở ra xem--
[Lee Jun Seong: Người đâu rồi? ]
[Lee Jun Seong: [nhảy nhảy]]
[Lee Jun Seong: [nhảy nhảy]]
[Lee Jun Seong: [hôn hôn]]
[Lee Jun Seong: [tủi thân]]
Nhìn thấy cái này, Shin Seong Ho không nhịn được cười, nhìn là biết Lee Jun Seong đã hoảng thế nào.
[Lee Jun Seong: Chừng nào em đi ngủ? ]
[Shin Seong Ho: Tầm một tiếng nữa]
[Lee Jun Seong: Vậy trong một tiếng này chuyện tôi có thành ý hay không, không liên quan mà đúng không? ]
Shin Seong Ho chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy tiếng mở cửa sổ, tiếp theo là tiếng bước chân. Sau đó Lee Jun Seong đã xuất hiện ở cửa sổ.
Hai cánh tay hắn nhàn hạ đặt trên bệ cửa sổ, lấy bóng đêm sau lưng làm nền. Hắn nhìn Shin Seong Ho, trong đôi mắt đen láy kia tràn đầy ý cười: "Seong Ho, em có nghĩ rằng chúng ta rất giống một cặp vợ chồng sắp cưới không?"
"Trước ngày kết hôn, ba mẹ nói cô dâu chú rể không thể ở chung." Lee Jun Seong cười, "Cho nên tôi bí mật tới tìm em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com