Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

8. Mập mờ

Cả bệnh viện chạy đông chạy tây cuối cùng cũng tha cho Triết Hạn ba ngày nghỉ. Trương Triết Hạn ôm túi quần áo cả tháng chưa giặt cùng đôi mắt quầng thâm như gấu trúc ra bắt xe.

Mẹ Trương được tin con trai ngoan trở về thì việc đầu tiên là gọi điện cho Cung Tuấn.

"Tuấn Tuấn, hôm nay có phải tăng ca không? Không hả. Vậy qua ăn cơm đi, Triết Hạn về rồi." - Bà vui vẻ tắt điện thoại, mang Luffy ra siêu thị mua đầy một xe nguyên liệu ship về tận nhà.

"Mẹ, con trai mẹ nhớ mẹ quá!" - Trương Triết Hạn ôm bả vai bà, dụi dụi cằm vào mái tóc xoăn kiểu Hàn Quốc của mẹ than thở. - "Ngày xưa biết làm bác sĩ khoa ngoại mệt như vậy, con đã cố học lên thạc sĩ, tiến sĩ để vào viện nghiên cứu cho rồi."

Mẹ Trương cười cười vỗ lưng con trai. - "Có công việc nào là nhẹ nhàng sao. Cái gì cũng sẽ có thứ vất vả của nó. Con trai mẹ khổ như vậy, nhưng xem xem đã cứu được bao nhiêu người rồi. Đều xứng đáng, đều xứng đáng."

Bà nửa ôm nửa kéo Triết Hạn vào trong nhà, vừa đi vừa kể chuyện vui cả tháng nay đã làm những gì. Triết Hạn nghe thấy cũng cảm thấy hạnh phúc. Bà đi nhảy ở quảng trường, đi ăn những món ngon, còn quen biết thêm vài chị em cùng nhau lập một group chat tám chuyện. Còn có Cung Tuấn mỗi tuần đều sẽ đến thăm bà, khi bận thì sẽ gọi điện đến, không thì gửi thuốc bổ qua.

Trương Triết Hạn nghe đến cái tên Cung Tuấn thì bỗng nhiên chột dạ.

"Mẹ à, hay mẹ nhận cậu ta làm con nuôi có phải hơn không. Con thấy mình sắp thành con nhặt rồi đó." - Trương Triết Hạn cười đùa, nằm trên đùi mẹ nghịch nghịch lọn tóc của bà.

"Thằng nhỏ này nói gì thế. Mẹ thích Cung Tuấn không phải vì con cũng thích cậu ấy hay sao?" - Mẹ Trương rất thấu tình đạt lí, nhéo cái mũi ngang ngược của con trai mà nói. - "Thằng bé tốt như vậy bây giờ thật quá khó tìm."

"Đúng vậy nhỉ. Cậu ấy khó tìm thế, mẹ nhận làm con nuôi cũng được lắm đó nha. Khi con không có ở nhà cũng có người chăm sóc mẹ." - Triết Hạn kiếm một quả táo, vừa cắn một miếng đã thấy vị ngọt lan toả.

"Mẹ thì là gì chứ, chỉ là cái cớ thôi. Anh thích người ta, người ta vừa ý anh, còn không mau tính đến chuyện lâu dài, tính để bà già này hoá thành tượng đá hay sao?" - Mẹ Trương hỏi con trai.

Trương Triết Hạn nghe đến đây thì giật mình ngồi dậy. Gã được thừa hưởng cái gen nhan khống của mẹ, cũng được mẹ dạy về cách nhìn sắc mặt người khác, nhưng không ngờ có một ngày sẽ bị chính người mình hại mình.

"Mẹ à, con và Cung Tuấn không có gì." - Trương Triết Hạn nói.

Bà Trương nghe thế thì cười giễu. - "Không có gì? Thế sao người ta qua nhà mình ăn cơm nói chuyện? Không có gì mà nửa đêm nửa hôm còn muốn mang quần áo tới bệnh viện cho con? Con ở bệnh viện một tháng, người ta một tháng đưa cơm đưa quần áo không than lấy một câu. Còn cả Luffy, nó cũng sắp tăng thêm vài chục cân nữa rồi đấy. Còn nói không có gì." - Bà Trương bĩu môi nguýt con trai, trong lòng bà đang thầm khinh bỉ cái miệng cứng của con trai.

Tại sao người trẻ bây giờ lại như thế, làm nhiều việc đến cuối lại nói không có gì. Đây là nhát gan, nhát gan đó. Là có làm mà không dám nhận.

"Không phải cậu ấy rất hợp với mẹ sao, chăm sóc mẹ còn nói chuyện với mẹ. Con không vì mẹ, sẽ để người ngoài vào nhà mình sao?" - Trương Triết Hạn vừa nói vừa cắn táo, quan sát biểu cảm vi diệu của mẹ.

Gã nói đều là thật. Nếu như không vì mẹ Trương rất thích Cung Tuấn, gã tuyệt nhiên sẽ không qua lại nhiều lần với người này. Cảm giác thoải mái gã có suy cho cùng cũng vì Cung Tuấn không xâm phạm vào cuộc sống riêng tư của gã, người như thế Triết Hạn cảm thấy không có cũng không sao.

"Không đúng, mẹ không phải vì biết hai đứa bây quen nhau nên mới quý thằng nhỏ đó sao. Còn qua giúp mẹ nấu cơm dọn nhà. Hai đứa không phải đang yêu đương à?" - Mẹ Trương dựng con trai ngồi thẳng thắn, gặng hỏi.

"Không có, con mới quen người ta một tuần mẹ đã mời người ta đến nhà. Làm gì đã yêu đương gì chứ." - Trương Triết Hạn vừa nói, mẹ Trương ngay lập tức vỡ lẽ.

Là bà đã nhìn sai rồi sao. Bà còn cảm thấy tình cảm của con trai mình với cậu trai đó không tệ lắm, lúc bà mời người đến nhà cũng không có gì gượng gạo, Triết Hạn cũng không bài xích.

Cung Tuấn ngược lại còn rất chăm sóc bà...

"Không đúng, con trai à, mẹ cảm thấy cậu ấy là thích con thật đó. Nếu không đã chẳng tận tâm như vậy." - Mẹ Trương nhỏ giọng thì thầm.

"Mẹ à, người ta thích mẹ đó, muốn nhận mẹ là mẹ nuôi đó. Con chỉ là cái cớ thôi." - Trương Triết Hạn lắc lắc đầu, bổ sung. - "Cậu ấy à, còn là thẳng nam nữa. Với con không thể đâu."

"Thật sao?" - Mẹ Trương nhìn con trai, cúi đầu tính toán. - "Con không thích cậu ấy hả?" - Bà hỏi thêm, giọng ngờ vực.

"Con trai mẹ không có hứng thú với thẳng nam." - Trương Triết Hạn chắc nịch gật đầu. Cái đầu nhỏ của gã nói chuyện một hồi cũng muốn rụng xuống luôn rồi, thật quá mệt mỏi.

"Vậy... vậy hay là thôi đi. Mẹ cũng không cần con trai nuôi, con không có tình cảm với người ta thì đành thôi vậy. Quân nhân cũng không phải không tốt, nhưng ngoài quân nhân thì có thể chọn người tốt hơn." - Mẹ Trương nhanh gọn tóm lại vấn đề, đảo mắt cúi mặt coi như đã hiểu ý con trai.

Triết Hạn nhà bà đúng là không tệ, nhưng cái tính của nó thì khó ai chiều được, lại còn kén cá chọn canh. Cung Tuấn vừa đẹp trai lại tốt tính, nếu như không phải thẳng nam thì đúng là phù hợp.

Nghĩ vậy, bà chỉ đành thở dài.
Chẳng lẽ không còn cách nào khác?

Cung Tuấn đang cuộc nói chuyện của hai mẹ con mà ở bên ngoài bấm chuông.

"Mẹ gọi Cung Tuấn đến hả?" - Trương Triết Hạn đứng ở cửa nhìn qua camera, giật mình.

"Còn không phải vì con sao. Qua bữa ăn, nếu không hợp thì có thể nói khéo với người ta, tránh lỡ dở." - Mẹ Trương nói xong thì vờ giận dỗi, đi về phòng cùng Luffy.

Cung Tuấn ở bên ngoài vẫn mặc quân phục, có lẽ vừa tan làm thì vội qua đây luôn. Triết Hạn cũng không khá hơn là bao, gã vẫn mặc nguyên bộ đồ bác sĩ đứng ở cửa. Cả tháng trời gặp nhau cũng toàn là bộ dạng này, cứ tưởng vốn đã quen rồi vậy mà mỗi lần gặp đều cảm thấy đối phương đẹp đến chói mắt.

Cả hai nhìn nhau một chốc, chẳng ai nói lời nào mà không khí có chút vi diệu không tả rõ được.

"Vào đi, mẹ tôi đang nghỉ ở trong phòng. Luffy cũng theo bà ấy vào chơi rồi." - Trương Triết Hạn theo thói quen, húng hắng ho một cái rồi lấy nước ra mời khách.

Mối quan hệ mập mờ chính là như vậy. Tôi quen anh, anh quen tôi, nhưng chúng ta lại không phải người yêu. Không gặp thì sẽ bồn chồn, gặp rồi thì cả ngày đều giống như chạy đua với chính mình. Cả người đều bay bay bổng bổng.

"Ừm." - Cung Tuấn không nói nhiều, cậu cảm thấy Triết Hạn hơi mệt mỏi, chỉ muốn ngâm anh vào một chiếc bồn nước nóng lớn cho thoải mái. - "Bật nước nóng chưa?"

Câu hỏi của Cung Tuấn khiến Triết Hạn đỡ không kịp. Không ngờ cậu ta đã quen thuộc đến như vậy. Vừa về đến nhà là cảm giác giống như nhà mình, ăn cơm tắm rửa, lại còn hỏi anh đã bật nước nóng chưa.

"Vẫn chưa, tôi vừa về. Cậu tự bật đi." - Trương Triết Hạn không ở nhà một tháng, rốt cuộc nghĩ do mẹ gã đã quá nuông chiều tên này.

Đến con nuôi cũng ngồi lên đầu con ruột luôn rồi.

"Tôi bật nước, anh tắm nước nóng rồi hãy đi ngủ. Có món gì muốn ăn không, tôi nấu." - Cung Tuấn kéo tay Triết Hạn, lúc tay đặt trên cổ tay anh còn khẽ nắn nắn, người này chỉ còn da bọc xương.

"Tôm... thôi cái gì cũng được." - Trương Triết Hạn buột miệng rồi lại thu lại, lắc lắc đầu bỏ đi.

"Triết Hạn." - Cung Tuấn thấy anh bỏ lên tầng thì đi theo lên đến vài bậc, trước khi anh rẽ vào khúc rẽ còn gọi giật lại.

Triết Hạn quay đầu nhìn cậu, Cung Tuấn lại không nói gì, nhắc nhở gã sấy tóc khô rồi hãy ngủ. Trương Triết Hạn cười cười rồi bỏ vào phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com