Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Team Đại Lý Kinh Doanh Thiết Bị Điện Tử

Team Đại Lý Kinh Doanh Thiết Bị Điện Tử: SBD 19, SBD 4, SBD 23

___________________________________

Write: SBD 4

Link bài: https://ci5.googleusercontent.com/proxy/u_blE2ULndumIx4IIiYhjdpsdu4vmkN4kz6uadQ0x3jbu6S2O-xqkEhxniF3Ib5O4jQDK8aFc86F-6UDPPUCTxz9rvztCJ648jygbshmI2FpScW2COs-0mFn3eLoxW_zqqYsnckqiRkvIzX05Wo=s0-d-e1-ft#https://drive-thirdparty.googleusercontent.com/16/type/application/vnd.google-apps.document

Bài làm:

Tác phẩm: This world doesn’t deserve you

*

"Tớ mệt rồi."

Tôi nghe em bảo thế thông qua livestream trên Instagram. Và tôi tự hỏi rằng, nỗi buồn em giấu nhẹm đi trước ống kính thường ngày đã lớn đến đâu rồi. Để giờ khi em cảm thấy muốn nói ra cho nhẹ lòng, tất cả chỉ còn lại một câu nói ngắn ngủi đơn thuần đến vậy?

Đã bao nhiêu lần em phải uất ức đến nghẹn ngào, bao nhiêu lần tức giận đến tột độ vì những lời lẽ cay nghiệt họ dành cho em?

Em được mọi người biết đến là một cô idol trẻ trung với nụ cười luôn hiện hữu trên môi, một người năng nổ tràn đầy năng lượng. Họ rất yêu mến em, lắm kẻ còn cuồng si em nữa kìa, nhưng những gì họ yêu chỉ là cái vỏ bọc lạc quan bên ngoài của em.

Người ta hay nói rằng, em có mọi thứ rồi, em có tiền tài, có danh vọng và rất được lòng công chúng. Em là một cô idol thành công.

Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó, là một người nổi tiếng, em luôn phải nỗ lực hết sức không làm cho cộng đồng ngoài kia thất vọng. Em luôn phải chú ý tới từng cử chỉ hành động, từng ánh mắt và lời nói của mình. Chúng luôn phải thật đúng mực và chỉn chu, đúng như những gì họ muốn thấy. Em bị gò bó vào trong một cái khuôn khổ nhất định, eo hẹp đến mức quá đáng.

Song, dư luận vẫn còn ném nhiều lời cay nghiệt về phía em. Em chưa làm gì sai cả, họ chỉ đồn đại những chuyện đã được thêu dệt, những thông tin sai lệch, những suy diễn theo hướng tiêu cực về em. Vì lí do gì mà họ phải làm thế vậy?

Em xinh đẹp, em dễ thương, em duyên dáng, em tài năng, em đã rất cố gắng mà. Những đêm thiếu ngủ vì chăm chỉ luyện tập, chấn thương chân, những cố gắng giảm cân quá sức. Em ngây thơ nghĩ thế là đã quá đủ rồi.

Nào có đâu hỡi em, người ta vẫn cứ thế, vẫn cứ tiếp tục ghét bỏ em. Họ không quan tâm đến nỗ lực và sự thành công của em mà chỉ chăm chăm tìm cách chỉ trích. Họ không hiểu đâu, không hiểu làm một idol khó khăn đến thế nào đâu.

‘Sao lại như thế nhỉ?'

Ngày xưa tôi luôn thắc mắc như vậy, đến bây giờ tôi mới nhận ra rằng, à, thì ra họ ghen ghét với những gì em có.

Về phần em, tôi biết rằng nếu có đến ba nghìn bình luận ác ý về em, em sẽ đọc hết thảy. Sau đó em có lẽ sẽ lặng lẽ khóc, lặng lẽ thu mình lại nơi góc phòng nhỏ. Không một ai bên cạnh sẻ chia hay an ủi, em đơn độc hứng chịu sự tàn nhẫn của họ, chẳng biết làm gì cho khuây khỏa, cũng không biết làm thế nào để những kẻ kia có thể buông tha cho em.

Em lại lao đầu vào tập luyện, bỏ quên đi bản thân, bỏ quên những cảm xúc mà một con người được phép có. Mỗi lần em xuất hiện, trông em như tiều tuỵ đi nhiều.

Dư luận vẫn không ngơi nghỉ, có tên còn khốn nạn đến mức ước nguyện rằng sao em không chết đi. Em vẫn cứ im lặng chịu đựng.

Nhưng em vẫn chỉ là con người, và sức người có hạn, em nhẫn nhịn đến mấy rồi cũng chẳng thể giấu được nỗi lòng mình. Để rồi livestream hôm ấy, em ngồi khóc nức nở, tôi cũng rơi nước mắt, vì em.

Em hỏi tôi, hỏi fan, rằng sao cuộc đời lại bất công vậy, bất chấp mọi nỗ lực của em, người ta vẫn cứ buông lời chửi rủa?

Lòng tôi nhói lên, tôi cũng không biết đâu em ơi, cuộc đời vốn đã chẳng công bằng.

Tôi đã ước mình có thể đến bên em, muốn ôm em vào lòng, muốn bảo vệ em khỏi những búa rìu dư luận nghiệt ngã kia.

Nhưng tôi không thể.

*

Những ngày sau đó còn tệ hơn nữa, sau buổi livestream người ta cho rằng em đang cố tình làm thế để thu hút thêm sự chú ý. Vài bộ phận 'fan' của em cũng quay lưng lại với em.

Họ lăng mạ em nặng nề, tới nhân phẩm, tới cả gia đình em. Họ bảo muốn em biến mất khỏi ngành giải trí, biến mất khỏi thế gian này.

Tôi cầm điện thoại đọc những bình luận mắng chửi em mà tay run lên vì giận dữ. Tại sao những kẻ này lại độc miệng thế cơ chứ? Sao lại làm tổn thương em, chỉ vì lòng ghen ghét, hay là vì a dua theo số đông? Hoặc có chăng chỉ là vội vàng phán xét về em sau khi đọc những bài báo giật tít và phóng đại sự thật?

Em không xứng đáng phải nhận những lời lẽ cay độc này. Em đăng story xin lỗi, nhưng em ơi, em nào có lỗi gì?

Tôi ước gì tôi có thể hét lên cho đám người kia biết rằng họ đang làm tổn thương em đấy, họ đang sai lầm đấy.

Nhưng tôi chẳng thể làm thế, và chắc gì họ đã chịu nghe?

*

Vài tháng sau đó, em không còn xuất hiện. Tôi lo lắng không biết em có sao không?

*

Tối hôm ấy em lại livestream, em đang trong xe về nhà sau buổi thu âm cho màn comeback sắp tới. Em dùng giọng điệu hào hứng kể chuyện, và dẫu cho em trông lạc quan đến thế nào, tôi cũng vẫn có thể thấy được sự mệt mỏi trên khuôn mặt em. Quầng thâm đã được lớp trang điểm che đi chỉ còn mờ mờ, chắc hẳn em đã trải qua nhiều đêm mất ngủ.

Bỗng có ai đó comment về chuyện mấy tháng trước, em mím môi rồi thở dài.

"Tớ muốn mọi chuyện kết thúc."

Tôi bỗng thấy bất an khi nghe em nói vậy.

*

Tin nóng: Idol nữ XXX tử vong tại nhà riêng, nguyên nhân là do quá liều thuốc ngủ. Dưới đây là một đoạn ngắn trong nhật kí của cô ấy:

'Cho đi sự cố gắng sẽ gặt hái được thành công, sự cố gắng của tôi chính là bằng chứng duy nhất tạo nên địa vị ngày hôm nay, ước mơ của tôi không còn là hoài bão nữa rồi. Cuối cùng, trên bảng ghi danh của tuổi trẻ, tên tôi cũng được khắc họa ở đó, tôi sẽ không bao giờ quên.

Hoặc là tôi đã nghĩ vậy, nhưng có lẽ, cố gắng đến thế nào cũng chẳng đủ, nỗ lực đến đâu cũng không thể làm họ ngừng chửi rủa tôi. Tôi không muốn tiếp tục thế này nữa.

Tôi mệt rồi.'

Đọc xong mẩu tin nhỏ mà tôi sững sờ, em đi đột ngột quá. Em rời bỏ thế giới này rồi sao?

Nhiều bình luận bày tỏ sự tiếc thương cho em, buồn cười làm sao khi nhiều khi họ lại là những kẻ ngày xưa đã mòn em chết quách đi.

Đêm ấy, tôi nằm trên giường nghe lại những bài của em, nghe giọng em lúc trầm lúc bổng, cảm nhận từng cảm xúc mà em đặt trong từng lời ca.

Rồi tôi bật khóc, vì tôi thương tiếc em, tôi biết rằng em đã chịu quá nhiều tổn thương rồi. Đến mức em muốn được giải thoát, và cách duy nhất em nghĩ đến chính là cái chết.

Tôi khóc cho đến lúc thiếp đi.

*

Tôi mơ thấy em, mỉm cười ngủ trên giường, thấy thần chết từ từ tiến đến và lấy đi sinh mạng em. Hồn em lìa khỏi xác, chui tọt vào lòng bàn tay người, nép mình trong đó. Thần chết dường như mỉm cười, người nhẹ nhàng lấy ra một chiếc túi như túi tiền nhỏ, đưa hồn em vào đó, nâng niu bỏ nó vào túi áo chùng rộng của mình.

Dù là trong mơ, tôi thấy trong đầu mình những suy nghĩ cứ như bị sắp xếp lộn xộn, trong lòng bồi hồi đến khó tả.

Thần chết quay mặt về phía tôi.

Thần chết hỡi, người đưa em đi đâu?

Có phải nơi mà chẳng có kẻ xấu?

Nhiều niềm vui và vắng bóng nỗi sầu?

Không mâu thuẫn và cũng chẳng khổ đau?

Thần chết ơi, em là người rất tốt.

Xin đừng mang em đến chốn ngột ngạt

Đừng đưa em đến nơi có nhiều lời chua chát

Hay đất nào phát ngán như thế gian.

Người gật đầu, tôi mỉm cười, tôi tin người.

*

Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, và khi nghĩ về em, nước mắt tôi lại chợt lăn dài, nhưng rồi tôi lại tự gạt chúng đi.

Thế gian này không xứng để có được em đâu, em nên ở trên thiên đàng.

Vậy nên thiên thần của tôi ơi, yên nghỉ nhé.

____________________________________

Review: SBD 23

Link bài: https://ci5.googleusercontent.com/proxy/u_blE2ULndumIx4IIiYhjdpsdu4vmkN4kz6uadQ0x3jbu6S2O-xqkEhxniF3Ib5O4jQDK8aFc86F-6UDPPUCTxz9rvztCJ648jygbshmI2FpScW2COs-0mFn3eLoxW_zqqYsnckqiRkvIzX05Wo=s0-d-e1-ft#https://drive-thirdparty.googleusercontent.com/16/type/application/vnd.google-apps.document

Bài làm:

vòng 2; event Remontant De Zéro

tác phẩm: This world doesn’t deserve you

chú ý: những phần in nghiêng là được trích trong đề hoặc là tác phẩm, bài viết có thể tiết lộ chi tiết tác phẩm

***

YELLOW

“sự nỗ lực”

Vòng hai với từ khóa như thế này, và cách mà tác giả lựa chọn vấn đề “idol” để có thể nói lên “sự nỗ lực” mà đề đã ra khiến mình an tâm phần nào nếu xét trên một phần phương diện đúng đề. Bởi mình nghĩ hẳn tác giả sẽ lựa chọn cho bản thân một câu chuyện có kết thành công, bao hàm cả sự cố gắng không ngừng nghỉ để đạt lấy cái mỹ mãn, cũng như cách mà tiêu đề, Round 2: Yellow, nói lên tính chất và ý nghĩa của màu vàng như thế. Nhưng trái ngược lại thì con người có vẻ “ưa việc” tìm đến đau khổ và khai thác chúng nhiều hơn là cách tìm đến niềm vui hay hạnh phúc, mình nghĩ có lẽ vì bản thân người viết nhạy bén điều đó hơn, nên cậu cũng chọn thứ gì mình dễ kiểm soát để đưa vào tác phẩm.

Nói chung đó không chỉ là mỗi cái tốt ở tác phẩm đó thôi, mình nghĩ có lẽ cậu ấy cũng từng ở trong cộng đồng fan, hoặc là người cũng quan tâm và để ý chúng, thế nên lựa chọn đối tượng “idol” để khắc họa là cái khá thứ hai mình muốn nói với tác giả. Đối tượng này dễ tiếp cận và nhận nhiều sự thương cảm, kể cả sự an ủi từ phía người đọc rất nhiều. Sự khắc nghiệt ở giới “idol” không phải ít người biết mà cái khó khăn, thử thách idol phải trải qua để được ra mắt công chúng có lẽ nhiều hơn những gì mà chúng ta từng nghe qua. Chỉ từng đó đã chạm đến phần lớn trái tim người đọc, nghề nào cũng có khó khăn và thử thách, những người đã hay đang trải qua họ đều cảm nhận được điều ấy và dễ đồng cảm với đối tượng mà tác giả viết trong bài. Nó giống như cầu nối để kéo ngắn hơn đoạn đường từ trái tim người đọc tới nội dung tác phẩm, và cảm xúc mà tác giả muốn gửi gắm trong đây giống như một chất xúc tác, điều này khá là ổn nếu như để giảm thiểu những lỗi cá nhân hoặc những lỗi như chưa truyền tải trọn vẹn cảm xúc ở vài đoạn của bài viết.

Trái ngược với đó mình cũng khá lo với câu chuyện phần u tối liệu có đủ để thắp sáng ý nghĩa màu vàng hay không. Câu chuyện của tác giả khiến mình nhớ đến một cô gái xinh đẹp, giống như một đóa hoa vậy, nhưng hoa đẹp rồi cũng sẽ tàn, sự tàn phai của hoa khiến người ngắm buồn và tiếc thương. Rồi thì hoa chỉ được con người tiếc thương khi đã úa tàn, điều này làm mình nhớ tới một câu nói:

“khi bạn mất đi, cả thế giới bỗng yêu thương bạn”

và nó khiến mình xót xa thực sự. Cùng với chất giọng mang nỗi buồn nhẹ và sự ảm đạm mà tác giả đã để lại trong truyện, nó vô tình để lại người đọc một dự báo trước nỗi đau, một cái kết buồn hay sự ra đi của ai đó. Còn phải kể đến những yếu tố tăng lên nỗi buồn trong tác phẩm ấy là ngôi thứ nhất mà tác giả đã sử dụng, người đọc có thể nhìn, nghe, và cảm nhận được dòng cảm xúc chính của tác phẩm. Thực sự đây là công cụ khá mạnh và an toàn để nắm bắt và kiểm soát được yếu tố như cảm xúc muốn truyền đạt. Cá nhân mình nghĩ là tác giả hiểu được cậu ấy đang muốn thứ gì là chính và điều gì là phụ, cậu ấy cũng biết đặt bản thân mình vào nhân vật, một cách khai thác và phá cho người đọc một cái nhìn cả từ chính nhân vật. Bỗng dưng tất cả điều này tạo nên sự nhịp nhàng và uyển chuyển ở câu chuyện mà mình nghĩ rằng có lẽ ở tác giả cũng chưa phát hiện ra được. 

Thường thì người viết quên mất việc tối giản câu từ của mình là cách hay để truyền đạt ý mình nói, họ thường chọn một cách độc đáo để làm mới bản thân nhưng quên rằng sự non nớt của mình trong thể loại mới không đem lại sự độc đáo như họ muốn. Làm chủ bản thân và lối viết ít khi được người khác nghĩ đến trong quá trình viết, bởi nghĩ thì dễ nhưng làm lại rất khó, mình nghĩ rằng đôi khi nó giống như cảm hứng chợt nảy ra cùng thứ cảm xúc ấy và chúng tạo ra kết quả khá mong đợi. Có lẽ ở đây tác giả đã gặp được cảm hứng cho cậu ấy, khiến cậu ấy viết nên câu chuyện này. Người đọc có thể thấy tác giả sử dụng từ ngữ phổ thông, không quá làm khó người đọc ở việc đoán cậu ấy đang viết gì, mà đọc đến đâu chúng đã tự đặt luôn trong đầu mình vậy. Mình  cũng thấy đôi khi có điểm sáng ở câu từ, một số từ mang cảm giác rất mềm mại và chúng cũng khiến cả câu từ trở nên uyển chuyển theo chúng.

Cái thứ nữa mình để ý là việc mỗi câu, hoặc hai ba câu tác giả xuống dòng một lần, cách này thực sự bị lạm dụng khá nhiều trong tác phẩm, nhiều người viết thường không biết tận dụng chúng, cũng không biết liệu rằng cách này có ổn đối với tác phẩm không, nó chỉ khiến tác phẩm trở nên rời rạc và sự liên kết từng phần của tác phẩm cứ rời rạc theo. Ấy vậy với tác phẩm này, khi cảm xúc là thứ mà tác giả đặt làm chính, nó lại rất phù hợp, kể cả cách mà cậu ấy dùng câu hỏi tu từ để nói cảm xúc và thái độ ngầm bản thân. Mình có thể thấy sự tức giận, tự trách cả bản thân, nhân vật, cũng thấy cả sự cay nghiến với những người đã làm tổn thương nhân vật trong đây. Khi đến đoạn cao trào của cảm xúc, tác giả cũng chọn lựa việc ngắt ngãng các câu rồi xuống dòng để nhấn mạnh lên những cảm xúc đó.

Nếu như điểm mạnh của tác giả là dòng cảm xúc thì đây cũng là điểm yếu để làm mất đi một vế cho nội dung tác phẩm. Một tác phẩm được viết dưới hai nhìn từ và trên một nghìn từ, có thể nói là lượng từ ngắn để mà nói hết thông tin một câu chuyện nên có, nhưng với tác giả mà không muốn trình bày dài dòng, đặt trọng tâm vào cảm xúc và đẩy nhanh thông tin của truyện đối với mình thế là ổn. Câu chuyện không bị đưa thừa quá nhiều thông tin mà không khai thác cho hết, người đọc vẫn nắm được ý mà tác giả muốn nói, nhưng cảm xúc đang bị lấn tới và những chỗ như sự rõ ràng ở nhân vật thì lại bị át đi. Như ở trong tác phẩm với đề nhấn mạnh vào sự cố gắng để có được thành công, thì tác phẩm lại chưa nói đến phần thành công mà nhân vật em đang có, hoặc như mục đích sự cố gắng đó. Mình thắc mắc không biết đến cuối nhân vật em nếu như vẫn đang cố gắng nhưng lại bỏ dở thì liệu phần thành công không được nhắc đến có ảnh hưởng đến bài. Hay là phần thành công ấy của nhân vật em đã được ẩn đi, nhưng ẩn đi liệu có tốt trong khi người đọc với những suy nghĩ đa dạng sẽ thích tự suy diễn những chi tiết khác, thì sự rõ ràng vẫn là tốt hơn những mập mờ không đáng có.

Để đến khi đọc đến cuối, mình nghĩ có thể suy nghĩ của mình sẽ nằm trong vế hai, việc trích đề vào cuối truyện của tác giả là hướng đi hay để không bị nhầm hay lẫn đề, mà cách cậu ấy cho cũng rất hợp lý. Tuy nhiên,  lỗi ở tác giả là vẫn cần làm cho những tình tiết rõ ràng và hợp lý hơn, như cách mà tờ báo thay vì tiết lộ nhật ký, thì nên vẫn cần lắt léo nữa để một tờ báo khi nói về một thông tin không bị quá “dễ dãi”  khi đưa tin những vấn đề như vậy.

Kết lại đối với mình thì tác phẩm This world doesn’t deserve you sẽ phù hợp với những ai muốn một thứ cảm xúc ngẫu hứng, dạng như muốn tìm đến thứ gì đó không mất quá nhiều thời gian để hiểu nhưng vẫn chạm đến trái tim người đọc. Mà qua câu chuyện, người đọc cũng có thể hiểu và đánh giá những khía cạnh khác như mạng xã hội, lời bình luận và sự vô tư của nhiều người, chúng khiến mọi người suy nghĩ và xem xét bản thân và cả những người xung quanh về lời nói cũng như thái độ. Mình cũng nghĩ rằng đây là lời cảnh báo hết sức nghiêm trọng, những vấn đề như thế này không phải mới gần đây nhưng chúng đang đánh động tới chúng ta từng ngày vậy. Ngoài ra, câu chuyện cũng nhắc tới khó khăn và thử thách mà một cô gái nhỏ bé đã vượt qua để với tới thành công, đây cũng là động lực để thôi thúc người đọc nữa. Một tác phẩm mà khi tác giả đặt cả tâm hồn và bản thân vào đấy thường đem lại nhiều ấn tượng và cảm xúc, vậy nên đối với mình thì This world doesn’t deserve you thực sự phù hợp với ai muốn tìm kiếm điều đấy.

2/9/2020

____________________________________

Design: SBD 19

Link bài: https://drive.google.com/drive/folders/1-jtbzvcvRltXqLq5iP47fn6gaC1XmAa2?usp=sharing

Bài làm:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com