ch. 18: đi chơi
FMV: Diamonds (Vietsub + Lyrics).
JustaTee POV:
Đã là một tuần Ma Bư và Bảo Vy về chung sống với chúng tôi. Mọi thứ đã dần trở nên hoàn hảo; chúng đã có cảm giác như ở nhà thật sự rồi, đó là tất cả những gì tôi muốn. Đó chính là cảm giác của tình cảm gia đình, cũng như được quan tâm chăm sóc. Hơn thế, nhờ có hai đứa con mới mà việc trông coi Cici, hai người chúng tôi đỡ phải vất vả đi rất là nhiều, có người đã cùng chơi với Cici rồi.
Nói trắng ra, tụi nhỏ vẫn không tin là mình có được phòng riêng. Chúng bảo tôi rằng đây là lần đầu tiên chúng mới biết thế nào được gọi là "của riêng". Ngày xưa chúng chỉ phải ngủ chung với nhau, chưa kể phòng ốc lại chật hẹp và không được thoải mái như bây giờ.
Tôi vẫn đang chờ đợi chúng có thể làm quen và tin tưởng tất cả. Tôi không bắt chúng phải ngay và luôn, chúng cần phải có thời gian để suy nghĩ chuyện đó. Tôi và Thiện cần phải giữ bình tĩnh, thì hai đứa nhỏ mới có thể hoà nhập cùng chúng tôi được.
Điều đặc biệt là hôm nay, chúng tôi sẽ dẫn các con đi ra ngoài đi chơi đây đó, tôi biết rằng hai đứa bé chưa bao giờ được như vậy từ lúc sinh cho tới giờ đâu. Chúng tôi dự tính sẽ cùng đi xem phim, ăn pizza và ăn kem. Do vậy bữa nay sẽ là một ngày vui trong gia đình. Chú Tân cũng sẵn đi cùng chúng tôi, chú ấy rất muốn được làm quen với Ma Bư và Bảo Vy thêm nữa.
Chúng tôi đều sốc khi nghe tin cậu y tá mà chú theo đuổi đã có người yêu từ lâu rồi. Chú ấy buồn lắm, nhưng dù sao thì chuyện cũng có ngày xảy ra rồi nên chú ấy không bận tâm. Thêm một điều nữa, tất cả mọi người đều buồn khi sắp tới chú Tân chuẩn bị đi công tác xa nhà. Tôi biết Thiện là buồn nhất, nhưng đây cũng là lúc chú ấy phải tiếp tục theo đuổi sự nghiệp lâu năm của mình. Đã từ lâu rồi, tất cả mọi người trong gia đình đều có dịp gặp lại chú, cho dù là tin tốt hay tin xấu, họ vẫn mở lòng chào đón về nhà.
Không ai muốn phải mất đi người thân, hay xa bất kì cười thân nào, nhất là chú ấy. Nếu như tình yêu không được đáp trả, thì có lẽ đừng từ bỏ hi vọng mà đi tìm kiếm cơ hội khác. Giống như Thiện hay nói vậy.
"Anh yêu ơi, xe nôi của Ci mình để đâu nhỉ?" Thiện hỏi, em bước vào trong bếp tìm kiếm. "Thôi chắc là để ở trong cốp xe ấy, em quên lấy ra rồi, nhà mình bây giờ rộng thì có thể đem lên nhà luôn, đỡ phải bỏ trong xe nữa."
"Ủa anh nhớ xe mình trước khi đem đi bảo trì hôm qua, mình đã đem cất rồi mà?" Em nhăn mặt sau khi nghe tôi nhắc nhở liền chạy ùa ra chỗ ban công. "Ngoài đó có không vậy, Thiện?" Tôi nói to để cho em nghe thấy.
"Không!" Em nói lớn trở lại. "Trời ơi, mẹ đẻ của anh sẽ giết em mất nếu em làm mất cái xe nôi đó, mẹ đẻ anh lúc được nhìn thấy Cici đã tặng chúng ta cái nôi đắt tiền kiểu vậy. Trong khi gần một năm nay, chúng ta đều bồng Cici trên tay và ít khi nào dùng đến. Em còn không nhớ mình đã để đâu nữa!"
Em đi dọc hành lang trong nhà và mở cửa tìm kiếm dấu vết của xe nôi. Tôi đứng đó cười, thật đáng yêu khi thấy em là người sợ mẹ của tôi.
"Thiện, mẹ của anh sẽ không giết em đâu. Cái xe nôi đó đâu có đáng giá gì... anh không tin em lại sợ mẹ anh tới vậy đó!" Tôi nói, cùng em bước vào trong phòng ngủ. Em đang mở tung tủ áo để kiếm cái xe nôi.
"Em không sợ mẹ của anh, em về nhà của anh thì biết tính khí mẹ chồng thế nào rồi. Mẹ của anh giỏi giáo huấn anh và em lắm, rằng không được để mất cái xe đó!"
Tôi ôm và hôn em nói:
"Anh nghĩ em nên sợ ba anh, chứ không phải mẹ anh."
Em trừng mắt nhìn tôi.
"Anh hài hước thiệt đấy, anh yêu, để xem anh còn cười được không khi nghe mẹ của anh đần cho em một trận vì để lạc cái xe nôi."
"Mẹ anh sẽ không đần em đâu, đừng làm anh cảm thấy hài hước thế nữa." Tôi nói rồi vỗ vỗ nhẹ lên vai em một cái.
Tiếng chuông cửa kêu lên.
"Hình như chú Tân đến rồi đó, anh đi mở cửa cho!"
Tôi nói và lại cửa, mở ra. Tôi ngạc nhiên khi thấy chú Tân có xách theo cái xe nôi mà Thiện nãy giờ đang kiếm.
"Tuấn hả..." Chú nói và ôm tôi. "Hai đứa kiếm cái này có phải không?" Chú hỏi và tôi gật đầu, đứng nép qua một bên để chú ấy vào.
"Dạ đúng rồi, Thiện nãy giờ đang đi kiếm đó chú, em ấy sợ mẹ con lắm. Mẹ con dặn tụi con là không được làm mất."
Thật tốt khi được thấy chú bật cười, chú ngồi xuống ghế trong phòng khách. Đôi khi bị từ chối tình cảm thật đau, nhưng mà đây là chuyện gia đình, nên chú ấy mới bật cười là vì thế.
"E hèm... em xin nhắc lại... Em. Không. Sợ. Mẹ. Của. Anh!" Thiện hậm hực nói rồi bước vào. "Con chào chú Tân, chú quả thực là vị cứu tinh của con đấy. Chú kiếm cái đó đâu ra thế?"
"Con để nhờ ở nhà ba mẹ con mà, trong lúc đi sửa xe thì con giao cho chú về cất chứ đâu."
"Ủa vậy hả, con quên mất tiêu." Thiện hài hước nói rồi vỗ sau đầu của mình. "Dạ bây giờ mình đi được chưa chú?"
"Chú sẵn sàng rồi."
"Để anh kêu tụi trẻ ra, rồi mình đi." Tôi nói. "Em nhớ chuẩn bị đồ đạc đấy, để anh gọi các con ra."
Tôi nói và rời khỏi phòng khách.
...
Những đứa trẻ đi chơi rất vui ở quán gà rán Texas, đây là lần đầu tiên chúng được đến đây đấy. Thật tốt khi hai đứa bé Ma Bư và Bảo Vy đã hào hứng hẳn hoi. Lúc này Thiện và chú Tân của em cũng ham vui giống chúng. Chú Tân còn mua sẵn vé để cho tụi nhỏ chơi trò chơi điện tử ở khu giải trí nữa.
Đó là công việc lúc đầu thôi, chúng tôi còn nhiều thời gian cho chúng nữa, tuổi thơ của hai đứa nhỏ đã không có rồi nên chúng tôi sẽ không ngại trao cho chúng. Ma Bư và Bảo Vy thì thích chú Tân nhiều lắm, nếu như chú ấy có rời đi sớm thì thật buồn cho chúng. Tôi biết trẻ con khi quý mến ai thì thật khó để buông rời ra lắm, nên sẽ là cái cực cho chú Tân.
Ăn xong rồi thì chúng tôi đến rạp xem phim CGV, chúng tôi đều nhất quán sẽ xem phim Despicable Me. Nhưng có vấn đề là Cici hay nhõng nhẽo, chúng tôi thì không quan tâm cái nhìn của người khác. Quan trọng là vẫn là hai đứa bé Ma Bư và Bảo Vy vui vẻ là chúng tôi cảm thấy an tâm lắm rồi. Bởi vì đây là lúc để cho chúng dần hoà nhập trở lại vào môi trường sống.
"Hai đứa muốn gọi món gì không?" Thiện hỏi, chúng tôi đang xem mình nên ăn gì, đây là lần đầu tiên trong đời các con được đi tự do đi chơi, xem phim nên chúng tôi không khỏi nhiệt tình chiêu đãi.
"Con ăn bắp với coca thôi" Bảo Vy nói tiếp, "Con lấy cái cốc có hình công chúa Elsa được không ạ?"
"Dĩ nhiên là được, còn Bư thì ăn gì nào?" Thiện hỏi.
Ánh mắt thằng bé đảo lên đảo xuống bảng thực đơn ở trên màn hình, đúng là thằng bé hiếu động thật sự, đó là những gì chúng tôi biết được. Tụi nhỏ quả thực là còn cảm thấy xa lạ, chưa bao giờ được chiêu đãi nên chúng do dự nhiều lắm.
"Hừm, chắc con thì cũng giống em gái thôi, nhưng con ăn bắp phô mai với li Sprite in hình Người Nhện có được không ạ?" Ma Bư nói.
"Hai đứa ăn nhiêu đó thôi sao?" Thiện hỏi chúng, chúng đều đồng loạt gật đầu. "Còn anh yêu, anh ăn gì nào?" Em hỏi tôi.
"Anh ăn ké bắp chúng, tại vì một phần anh thấy là khá nhiều. Nên anh chỉ gọi coca thôi. Còn chú thì sao?" Tôi hỏi chú Tân thì tôi phát hiện ra mắt chú đang căng mắt nhìn đôi nam x nam nào đó từ tít xa. "Chú Tân ơi..." Tôi lay tay của chú, chú quay sang nhìn tôi mà cảm thấy rưng rưng.
"Chú cảm thấy không được khoẻ, nên chú muốn về nhà."
"Dạ sao thế ạ?" Thiện lo lắng hỏi, chú Tân đưa Cici lại cho Thiện.
"Chú không khoẻ thôi, chú sẽ gọi Grab về nhà con." Thiện chạy lại và níu kéo tay của chú Tân để cản chú ấy lại.
"Chú hãy kể cho con có được... ơ..." Thiện đã phát hiện ra được hướng nhìn của chú liền im lặng. "Dạ con xin lỗi..."
Em buông tay ra. Chú Tân chỉ gật gật đầu rồi đi thẳng đến thang máy. Thiện nhìn hai người con trai kia mà chớp mắt liên tục.
"Có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi rồi nhìn theo em.
"Anh thấy cái tên mặc áo thun màu xám đấy, đó chính là cậu y tá mà chú Tân hay nói." Tôi gật đầu. "Cậu ta là hoa có chủ rồi."
Người đàn ông khác nhanh chóng hôn lên môi cậu kia, đó chính là lí do tôi nhìn thấy chú thất vọng, tôi đã ngẫm ra được lí do nên tôi không thể trách gì chú được nữa.
"Trời đất, xui vậy, tội chú Tân quá..."
"Em biết mà, mình không làm gì được nữa đâu."
"Ba ơi bố ơi, chú Tân đi đâu rồi ạ?" Bảo Vy hỏi.
"Bác tụi con không khoẻ nên đi về nhà rồi."
Bảo Vy và Ma Bư đều nhăn mặt.
"Mình hãy mong chú ấy khoẻ thôi, bố cũng thích bác con ở đây lắm."
Thiện nói rồi đưa Cici cho tôi, sau đó quỳ gối xuống vị trí ai đứa nhỏ, em mỉm cười buồn bã và hôn trán cô bé. Tôi cũng mong chú ấy nhất định vượt qua được.
"À mà thôi mình chuẩn bị đi xem phim được chứ?" Thiện hỏi, liền dắt tụi nhỏ đi lấy phần ăn.
Chúng tôi bước vào trong rạp chiếu phim. Tôi nhìn cậu y tá lần cuối, trông cậu ta lúc này đã thất vọng về bản thân nhiều lắm. Có lẽ cậu ta còn thương chú Tân nhưng vì lí do đó, nên cậu ta đã từ chối tình cảm của chú. Tôi chỉ mong cậu ta có thể lựa chọn con đường đúng đắn của mình. Ai cũng mong mình được yêu thương, nên không có lí gì để tiếp tục giấu giếm cuộc tình cả.
-end chap 18-
12/6/2021
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com