13
Ai đồn chap sau có seg z ?
________
Chát!
Kaiser liếm khóe môi bị rách của mình rồi nghiêng mặt nhìn xuống Isagi đang tức giận, người này làm sao thế? Rõ ràng hắn chỉ muốn nói chuyện đàng hoàng mà thôi cớ gì lại xù lông như vậy để làm gì?
Kaiser sắp không thể bình tĩnh được nữa rồi, Yoichi bây giờ đang mất kiểm soát, em ấy không còn nghe điều gì có thể lọt vào tay nữa.
Isagi run run mím môi không thể nói thành lời nhìn người trước mặt bị đánh vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng một bên,
Tay thì đau đầu thì nhức, bụng lại cồn cào khó chịu, Isagi gần như sắp ngất tại chỗ rồi đây. Chẳng lẽ lại tái phát ngay lúc này ?
Vừa dứt lời Isagi loạng choạng hụt chân ngã, Kaiser vội vã đỡ cậu dậy, nhìn thấy Isagi hô hấp gấp gáp thì không biết phải làm sao.
" Yoichi? Sao vậy, thở đều nào "
" Ừm, tôi xin lỗi em, thở từ từ thôi "
Isagi khó khăn đẩy hắn ra rồi chống tay lên tường vội vã đi lên phòng, Kaiser dù bị đẩy ra nhưng vẫn đi theo phía sau phòng trường hợp Yoichi té, lên đến phòng Isagi lục trong tủ một vỉ thuốc sắp hết rồi bỏ vào miệng nhai, Kaiser thấy vậy lúng túng chạy xuống nhà rồi chạy lên với ly nước ấm.
" Uống vào nào, hm? Uống đi tôi đi ra ngay"
Isagi không thấy đắng mà chậm rì rì nhận ly nước, không vội uống mà như thể muốn cảm nhận vị đắng của thuốc nhìn vào khoảng không vô định, thật lâu.
Kaiser đứng đó suốt ruột, đã mười phút rồi em ấy còn không uống? Đi không được mà ở cũng không xong!
Hắn thấy Isagi gần như bất động thì lo lắng, đi đến cúi xuống vỗ vào vai Isagi thì cậu giật mình nhìn hắn. Kaiser bây giờ mới có thể tiếp xúc gần với Yoichi đến vậy.
Gương mặt tuy không thay đổi gì lắm nhưng lại cảm nhận được sự mệt mỏi từ ánh mắt, quần thâm vẫn còn đó thể hiện những đêm không thể ngủ ngon giấc khiến ngũ quang dần tối đi đôi ít.
Kaiser vô thức chạm lên mắt Isagi, đôi mắt này đã từng rất sáng, sáng đến mức hắn phải ngoái đầu lại nhìn rất nhiều lần. Nhưng giờ đây lại u tối biết bao, hắn phải làm sao đây?
Isagi thẫn thờ đưa nước lên uống rồi đặt ly nước lên tay Kaiser, mệt mỏi dựa đầu vào tủ nhắm mặt lại cố gắng hít thở.
Một câu đuổi đi cũng không nói ra nổi.
Isagi yên lặng nhắm mắt, Kaiser cũng ngồi đó nhìn Yoichi nghỉ ngơi, tay chân ngứa ngáy vẽ vòng tròn trên đất. Xong nhìn sang Miyu cựa mình vì tiếng ồn, Kaiser cúi xuống thì thầm.
" Tôi xin lỗi, đừng giận nữa nhé "
"...."
"Yoichi à"
"...."
" Lại giường nhé? Tôi đỡ em lại ngủ với nhóc con, nếu không có em nó sẽ thức đấy "
"...."
Isagi thở đều đều nhíu mày, Kaiser không biết phải khó chịu hắn không nhưng nhìn mồ hôi lạnh túa ra trên gương mặt xanh xao hắn lại mím môi đưa tay lau đi trong sự lo lắng, Yoichi bị bệnh gì sao? Sao lại lạnh như vậy?"
" Em đau ở đâu à? Chúng ta đi bệnh viện nhé ?"
Im giùm cái, đệt mẹ.
" ... Được rồi, em cứ ngủ đi tôi ngồicanh em vậy "
Isagi không nói gì, cơn đau đầu làm cậu choáng váng vẫn chưa thể mở mắt ra được, tai thì vẫn nghe nhưng miệng lại không thể nói, Isagi muốn hắn đi ra khỏi nhà ngay bây giờ, Isagi mệt quá đi.
Một cảm giác ấm ấm khiến Isagi nhíu mày khó khăn mở mắt.
Kaiser nắm tay Isagi để sưởi ấm, Isagi hất tay hắn, hắn lại mò mẫm nắm lại. Nắm chặt đến mức rất nóng. Điều này làm Isagi khó chịu, hắn làm như vậy thì cậu sẽ bị dao động mất, không được.
Tuyệt đối không được mềm lòng.
___
Đó là một sân bóng rất lớn nhưng chẳng có ai ở đó cả, Isagi lững thững đi vào trên tay là một quả bóng .
Chàng thiếu niên 17 tuổi với dung mạo tuấn tú tỏ ra đầy phấn khích.
" Hôm nay sân bóng này chính là của Isagi Yoichi! "
Nói rồi cậu hào hứng bật Blue Lock man lên để luyện tập, hôm nay Isagi đã quyết tâm sút 1000 quả bóng vào khung thành!
Ấy vậy mà...
Quả 99! Isagi lau mồ hôi thở hổn hển chuẩn bị lấy đà để sút quá 100. Khi trái bong vừa bật ra cũng là lúc chạy đà, cú đá nhanh thoăn thoắt lao về phía khung thành Isagi mỉm cười khi biết được nó sẽ vào, nhưng lúc đó một quả bóng khác từ bên ngoài bay vào làm lệch đi quỹ đạo trái bóng.
Isagi há hốc mồm nhìn bàn thắng 100 của mình bị phá mà đôi tai thỏ cụp xuống uất ức vô cùng. Cậu nghiến răng quay về phía ngoài.
" K-A-I-S-E-R!!!!"
Kaiser cười ha hả nhún vai mấy cái rồi thản nhiên bước vào sân.
" Ái chà, hôm nay được nghỉ mà ai kia vẫn chăm chỉ phết, ngoan quá ta"
Isagi mím môi trừng hắn rồi ôm trái banh lon ton đi ra chỗ khác xa hơn. Đôi co với hắn chỉ tốn nước miếng ý, Isagi chả thèm đâu.
" Sao vậy?? Định lơ tôi hả, Yoichi cũng lạnh lùng qua ta" Kaiser cười ha hả đi lẽo đẽo theo sau Isagi, miệng thì cứ liên mồm nói.
Huhu đúng là ngày xui xẻo mà! Isagi quy sang :" Đừng lại gần tôi "
Kaiser đứng lại :" Tại sao?"
Isagi bịt mũi :" Cảm giác anh như biến thái ấy, cứ ghê ghê "
Kaiser đứng hình, biến thái? Tôi á? Hắn nhìn xuống bản thân mình từ đầu đến chân đều có mặc áo quần đầy đủ, tóc cũng chải chuốt gọn gàng thơm tho.
" Cậu bị cận đấy à? Báu vật nhan sắc quốc gia đang đứng đây đấy"
Isagi blè rồi lon ton đi ra cửa, Kaiser với theo :" Sao đi rồi, tập với tôi đi Yoichi"
" Thôi đi, gặp anh tôi lại nóng trong người "
" Thế chúng ta tắm chung đi?"
Isagi đá vào chân hắn, Kaiser chỉ cười cười lẽo đẽo theo sau.
" Chúng ta không thân thiết đến vậy, hoàng đế à "
Kaiser bĩu môi :" Hầu cận và hoàng đế là đi chung đấy, thân hơn cả lính "
Isagi mới biết hắn mặt dày, mỉm mỉm đi trước, Kaiser thấy vậy cũng bước theo sau nghịch tóc Isagi. Mối quan hệ cả hai từ bấy giờ có vẻ thân thiết hơn những lần gặp đầu.
Từ lúc Kaiser kể quá khứ của mình cho Isagi nghe thì mối quan hệ đã thay đổi theo hướng tích cực.
Hôm đó tại phòng chứa video các trận đấu.
Cạch.
Ánh đèn từ màng hình lead hiện vô số hình ảnh chạy trên sân cỏ, ở giữa phòng có một thân ảnh nằm ngủ quên trên nền đất lạnh.
Kaiser giật mình nhìn kĩ lại để chắc chắn người kia là Yoichi, đúng rồi, sao lại ở đây?
" Yoichi, về phòng ngủ đi" Kaiser cúi xuống lay lay Isagi đang say ngủ không thèm trả lời.
Isagi bị làm phiền nên bực vô tình quơ tay hất tay Kaiser rồi quay sang bên khác đối diện với Kaiser.
Kaiser cũng không làm phiền, mặc kệ mà lấy đệm ngồi, ngồi cách xa Isagi một chút rồi bắt lại đoạn video đấu tập của đội Pháp. Kaiser coi rất chăm chú, nhưng khóe mắt luôn để ý đến Yoichi phía xa, thấy cậu co rúm lại mà Kaiser chậc lưỡi.
" Về phòng đi, lạnh lắm đấy " Kaiser lần nữa đi lại xoa đầu Isagi kêu cậu dậy nhưng vô lực, Isagi một khi có giấc ngủ ngon thì tận thế cũng chưa chắc có thể đánh thức được.
Kaiser nhức đầu, gã chưa thấy ai ham ngủ như vậy, thấy Yoichi co rúm lại gã lại nhớ đến lúc nhỏ gã đã phải co mình trong căn phòng chật hẹp hôi thối.
" Cậu phiền quá Yoichi " gã nói tay tháo chiếc áo choàng phòng hờ trên vai đắp cho Isagi đang nằm bên dưới, Kaiser hài lòng với kết quả này hắn chống tay trái xuống đất rồi nghiêng đầu lên vai.
" Cậu đúng là nên im lặng, im lặng rồi mới biết cậu cũng không đáng ghét " Kaiser nói tay phải vô thức đưa lên mân mê vài lọn tóc của Isagi.
Ánh đèn liên tục chuyển đổi trong căn phòng lớn, ở giữa có một đôi mắt xanh chăm chú nhìn vào người đang ngủ một khắc không rời.
" Yoichi, cậu có lẽ có gia đình rất hạnh phúc nhỉ? Tôi khá ghen tị đó nha, vì thế nên cậu mới được mọi người yêu mến sao?" Kaiser nói trong vô thức như thể đang trò chuyện.
Lâu lắm rồi gã mới như thế này, rất lâu rất lâu trước đây gã đã từng tâm sự với trái bóng vô tri đầy rách nát.
" Yoichi sao cậu lại thích bóng đá vậy, là Noa nên cậu mới thích bóng đá à? Vậy thì tôi cũng rất ghen tị với ông ta đấy "
Kaiser mỉm cười vô cảm.
" Vì tôi chưa được ai thích thật lòng hết, fan của tôi chỉ thích tôi vì bản mặt đẹp trai này thôi, nếu họ biết tích cách tôi thì cũng giống như cậu vậy đó "
"..."
" Yoichi ngủ thật hả, vậy để tôi kể cậu nghe nhé, tôi từng gặp được mẹ mình đó "
"..."
Kaiser phì cười vo ve lọn tóc ngắn nhìn đôi mày nhăn lại của thiếu niên.
" Tôi gặp bà ấy khi đang đi mua sắm ở siêu thị gần câu lạc bộ, bà ta là diễn viên mà tôi thường thấy trên ti vi, ngầu đúng không? Con của diễn viên nói ra ai cũng bảo là ngầu mà "
Isagi im lặng lắng nghe, cậu đã tỉnh từ lúc được đắp áo rồi. Mặc dù cậu không yêu cầu hắn kể vì cậu không tò mò đời tư người nổi tiếng đâu nha!!
Kaiser rũ mày.
" Tôi khá bất ngờ khi một người nổi tiếng lại đến đây và cũng bất ngờ khi bà ta nói là mẹ tôi. Tôi không biết nên vui hay buồn, nên ôm bà ấy hay căm ghét nữa, lúc đó tôi chỉ đứng đó nghe bà ta xin lỗi tôi rồi dúi vào tay tôi một chiếc thẻ nói là tiền chu cấp cho tôi"
" Cậu nghĩ sao? Tôi có lấy không ?"
Kaiser cúi xuống nằm cạnh Isagi đang cắn chặt môi bên dưới, thích thú khoanh tay lại.
"... Anh không nhận?" Isagi nói mắt hé ra nhìn gương mặt đối diện.
" Ừm không nhận, tôi chỉ gọi bà ta là dì rồi trả lại tấm thẻ và xin lỗi thôi"
Isagi nhíu mày :" Tại sao anh lại xin lỗi chứ?"
" Vì bà ta nói muốn tôi đừng nhận bà ta là mẹ, bà ta đang trên con đường danh vọng không muốn vì một đứa con mà bị tẩy chay"
" ... Anh có buồn không?" Isagi khó chịu trong lòng.
" Không, tôi đã được bà ta nuôi nấn bữa nào đâu mà buồn, chỉ là khá hụt hẫn khi bà ta đi ngay sau khi tôi xin lỗi, bà ta cũng không hỏi tôi sống như thế nào"
Kaiser phì cười liếc sang Yoichi bên cạnh, khẽ cười lớn.
" Này! Tôi đã làm gì đâu mà cậu khóc hả? Thương hại tôi à?"
Isagi đưa tay lên dụi mắt :" Không phải mà, chỉ là tôi thấy bà ta quá đáng quá đi, anh đã khó khăn lắm đúng không? Tôi không hỏi gì đâu, chỉ là chuyện anh kể làm tôi rất khó chịu "
Kaiser im lặng đưa tay lên nắm tay đang lau nước mắt lại nhăn mày:" Cũng tệ, nhưng giờ đã ổn rồi không sao hết"
Isagi người đã thề không khóc mà giờ đây vì câu chuyện không rõ thật hư mà tức giận trong lòng.
" Anh sao anh hiền quá vậy " Isagi thủ thỉ.
Kaiser nhướn mày :" Vậy cậu muốn tôi làm gì? Bắt bà ta nuôi tôi? Chu cấp hàng tháng cho tôi hả?"
" Không mà, chỉ là... Anh có thể tức giận với mẹ anh một chút" Isagi nói tay ôm chặt chiếc áo choàng.
" Làm vậy tôi được gì chứ?"
" Anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn...tôi nghĩ vậy"
... Kaiser im lặng nhìn gò mà đỏ lên của Isagi vì lau mạnh.
" Yoichi, cậu có thương hại tôi không?"
Isagi bất ngờ ngước lên nhìn gã :" Hả, không, tôi sao có quyền thương hại anh chứ? Chỉ là tôi tức giận thay anh thôi...nên tôi mới khóc"
" Tức giận thay tôi?" Kaiser nhướn nhếch miệng thích thú.
Isagi gật đầu khẽ.
" Heh... Yoichi kì lạ quá, khi tôi kể chuyện này cho người khác thì người ta chỉ nhìn tôi rồi an ủi chứ không ai tức giận cả "
Thực chất thì chẳng có người khác nào, gã không rãnh rỗi kể chuyện này cho ai.
" Tôi đâu giống họ đâu " Isagi bĩu môi :" Tôi không bao giờ nặng ra lời an ủi vô nghĩa, cái lời mà chỉ nói được chứ không làm được ấy, nói ra cứ như làm màu"
Kaiser nằm yên lắng nghe, gã nhắm mặt lại, trong lòng rất thoải mái.
Isagi lén nhìn Kaiser, thì ra hắn đôi lúc cũng yếu đuối như vậy, giống Isagi lúc trước quá.
Isagi tự nghĩ, được rồi không sao đâu, ngày mai Kaiser lại sẽ điên lên thôi.
" Kaiser, anh có muốn một cái ôm không?"
Kaiser mở mí mắt nhìn vào đôi đồng tử của Isagi, đôi mắt to hai mí điển hình của người châu á thực là hợp với Yoichi.
" Nếu tôi muốn. Cậu có thể ôm tôi không?" Kaiser cũng là hỏi cho có chứ không đợi mong gì, ai biết được Yoichi đanh đá đáng ghét lại nhích lại gần ôm gã vào lòng.
" ... Tôi có thể xoa đầu anh không?"
" Nếu cậu muốn..." Kaiser được ôm vào lòng chỉ có thể nói vậy, gã không thể từ chối mà đẩy em ra được, vì thứ gã cần đơn giản chỉ là như vậy thôi.
Isagi được chấp thuận liền đưa tay lên xoa nhẹ tóc Kaiser, tay còn lại nhẹ vỗ lên lưng.
Thay vì dùng lời nói Isagi sẽ chọn hành động.
" Anh có khóc bao giờ chưa ?" Isagi hỏi, mặt úp vào tóc Kaiser.
" Rất nhiều " Kaiser không có ý định giấu hay khoe mẽ gì, chỉ là hắn cảm nhận được bản thân không muốn mình ổn nữa.
" Vậy giờ anh có muốn không? Không muốn cũng không sao, anh có thể làm bất cứ điều gì để anh thoải mái "
"... Vậy tôi ôm cậu có được không ?"
Kaiser nhíu mày, cũng định đẩy ra trước khi nghe lời từ chối, nhưng Isagi đã níu lại.
" Ừm, nếu điều đó làm anh thoải mái thì anh có thể ôm tôi"
Kaiser cảm thấy trong lòng mình như có lửa đốt, gã đưa tay ôm lấy em, bờ vai cùng tấm lưng nhỏ hơn gã gấp nhiều lần.
Từ đó đến nay cũng mới năm năm, sau có thể nói thoát là thoát ra được? Kaiser không cần danh tiếng, gã chỉ cần có người bên cạnh bầu bạn và lắng nghe gã, một người yêu thương gã, lấp đầy đi những mất mát của tuổi nhỏ gã không nhận được.
Thứ gã tìm kiếm chỉ có vậy thôi.
Kaiser không thể khóc trước mặt Yoichi đanh đá của gã được, sự cuồn cuộn trong trái tim được bóp chặt bây giờ mới thả lỏng được mà thoải mái vùi chặt vào trong mùi hương thoang thoảng.
Nhưng gã vẫn chưa hiểu rõ lòng mình, chỉ có thể giải đáp cảm xúc đó là nhầm lẫn.
Kaiser đã bỏ lỡ em ấy 5 năm.
Isagi tỉnh dậy cũng là lúc mặt trời lên cao, cậu đưa tay lên trán thì phát hiện ra có ai đó chườm lạnh cho. Chưa kịp định thần thì cánh cửa phòng mở ra, Miyu trên tay ôm một bé gấu bông phía sau là một người đàn ông cầm khay nước ấm đi vào.
" Isagi, cậu đỡ chưa ?"
Isagi mấp máy môi, vì thiếu nước nên cậu khó khăn nói chuyện, bé con xót ba liền quăng bạn gấu ra đất rồi chạy đi lấy nước, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Người đàn ông do dự nhìn cậu rồi nhẹ tay đặt khay nước xuống bàn, quỳ một chân xuống đất nhìn lên Isagi.
" Isagi à, tớ thật sự sai rồi, cậu tha lỗi cho tớ được không ?"
Isagi xoa trán, nhận ly nước từ con gái rồi khó khăn mở lời :" Ai mở cửa cho cậu vào? Kira"
" ... Cậu đừng giận tớ nữa, tớ sai mà"
Isagi mím môi :" Cậu còn có cả chìa khóa nhà của tôi ?"
_____
Chắc có vài bạn thấy đoạn trên quen =)) suỵt suỵt nha, liên quan hết á 🥰
Ra lâu vì vẽ cháu gái đó (Wip) 😞 cháu tui dễ thương quá r huhuhu
Cục dàng của Isagi Yoichi đó 👄
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com