Chương 25 : Mật ngọt chớm nở
Chuông cửa đột nhiên reo lên, phản ứng đầu tiên của Jung Soo Jung là Kim Jong In quay lại tìm cô. Cô thấp thỏm, nhưng cũng có chút hy vọng, thế nên khi mở cửa nhìn thấy Son Seung Wan, trong lòng chợt thấy hụt hẫng.
Son Seung Wan thở phào.
- May mà cậu ở nhà, tớ quên không mang chìa khoá.
- Ừm.
Jung Soo Jung hờ hững.
Son Seung Wan cảm thấy kỳ lạ.
- Này, sao cứ như cậu thất vọng vì trông thấy tớ thế ?
Jung Soo Jung giấu giếm.
- Làm gì có.
Son Seung Wan trông thấy cô vẫn mặc bộ đồ lúc sáng ra khỏi nhà, kỳ quái hỏi.
- Vẫn chưa tắm rửa à ?
- Tớ mới về được một lúc.
Son Seung Wan lại càng khó hiểu.
- Chiều nay cậu không có giờ học cơ mà ?
- Chiều tớ đi làm thêm, tối đi ăn với bạn.
Jung Soo Jung qua loa nói, đạo lý lắm lời lắm chuyện cô hiểu rõ.
Son Seung Wan tủm tỉm kề sát vào cô.
- Bạn nào thế ?
- Cậu không quen.
Jung Soo Jung chẳng nói dối bao giờ, trán đã lấm tấm mồ hôi.
- Bạn nào của cậu mà tớ không biết chứ ?
Thấy Soo Jung ấp úng, Son Seung Wan ra vẻ thông minh nói.
- Là chị Soo Yeon phải không ? Cậu sợ tớ khó chịu nên mới không nói chứ gì ?
Jung Soo Jung hàm hồ gật đầu.
Son Seung Wan than ngắn thở dài một lúc, nhưng cô ấy là người lạc quan nên rất nhanh lại hào hứng.
- Này Soo Jung, cậu đoán xem vừa nãy tớ trông thấy ai ?
- Ai ?
Jung Soo Jung thuận miệng hỏi.
- Kim Jong In.
Jung Soo Jung suýt nữa nhảy dựng lên.
- Sao có thể ?
Cô đã vào nhà khá lâu rồi, lẽ ra anh cũng phải đi rồi chứ ?
- Thật đấy !
Jung Soo Jung nói chắc nịch.
- Cậu nhận nhầm rồi.
- Nhầm là nhầm thế nào, cậu quên tớ và anh ấy từng ngồi chung một chuyến bay à ?
Jung Soo Jung á khẩu, thầm cầu mong Son Seung Wan không đoán ra được điều gì.
Son Seung Wan hí hửng nói.
- Hình như đang đợi ai đó, tớ thấy anh ấy đứng mãi dưới nhà nhìn lên trên.
Jung Soo Jung không dám nói gì.
- Tớ đoán, bạn gái anh ấy cũng ở trong khu này, thậm chí còn cùng tòa nhà với chúng ta.
Soo Jung bị dọa đến mức sắp phát bệnh tim, vội vàng phủ nhận suy nghĩ của cô ấy.
- Không thể nào !
- Sao mà không thể chứ ? Hơn nữa, Kim Jong In còn từng nói, mọi chuyện đều có thể xảy ra.
- Anh ấy nói khi nào ? Sao tớ không biết ?
Jung Soo Jung khẳng định câu này là do Son Seung Wan biên soạn ra, vì tuyệt đối không có chuyện gì Son Seung Wan biết mà cô lại không biết.
- Để tớ nghĩ lại xem nào.
Son Seung Wan thực ra không nhớ rõ đa nghe thấy ở đâu, nhưng lại chắc chắn là câu nói của Kim Jong In.
- Hình như ở buổi họp báo ở Sowon lần trước.
- Vậy thì càng không phải, hôm đó tớ cũng có mặt ở đó.
Son Seung Wan nhức đầu.
- Trên mạng có quay clip đấy, tớ tìm cho mà xem.
Trong lúc tìm đoạn clip kia, Son Seung Wan vô tình thấy bài báo về tin đồn của Kim Jong In.
- Nói thật, tớ thấy cô gái này dáng người khá giống cậu.
- Không phải tớ.
- Tớ đương nhiên biết không phải cậu, nếu là cậu thì cậu đã nói cho tớ biết rồi.
Jung Soo Jung cúi đầu im lặng, không dám tưởng tượng tới phản ứng của Son Seung Wan sau khi biết sự thật.
Son Seung Wan tìm được đoạn clip kia, Jung Soo Jung nghe thấy Kim Jong In nói.
- Mọi chuyện đều có thể xảy ra, không phải sao ?
Câu này anh nói trước khi cô tới buổi họp báo nên mới không biết. Jung Soo Jung tủm tỉm cười, Son Seung Wan chộp lấy cô.
- Cậu vui như thế làm gì ?
Jung Soo Jung vội lảng sang chuyện khác.
- Cậu trông thấy anh ấy rồi sao nữa ?
- Hình như anh ấy phát hiện bị chị nhìn nên đi mất, nhưng mà...
Son Seung Wan cố ý dừng lại, đợi Jung Soo Jung cuống quýt mới nói tiếp.
- Lúc gần đi anh ấy còn ngẩng đầu lên nhìn lần nữa. Tớ nghĩ, người đó rất quan trọng với anh ấy.
- Vậy sao ?
Jung Soo Jung mỉm cười, nghe được lời này, cô rất vui.
Jung Soo Jung chìm trong suy nghĩ. Trước giờ cô đều không tự tin, ngoại hình của cô khá bình thường, chỉ thuộc vào dạng đáng yêu ưa nhìn, vóc dáng nhỏ gầy, có lẫn trong đám cũng không ai trông thấy. Cô chẳng bao giờ ôm hy vọng xa vời Kim Jong In sẽ để ý tới mình, thật không ngờ lại có một ngày được bước vào cuộc sống của anh.
Cô trầm tư hỏi bản thân, tình cảm của cô dành cho anh rốt cuộc là thứ tình cảm gì ? Cô biết rõ, tình cảm ấy đã bất tri bất giác vượt lên trên sự ái mộ từ lâu rồi. Dù không có ý đồ nhưng khi cơ hội đến, cô không ngốc đến mức trốn chạy khỏi nó. Hào quang xung quanh anh tuy rất rực rỡ, nhưng cô cũng sẽ nỗ lực tự mình tỏa sáng. Cô không có quá nhiều tự tin, nhưng cũng không hề tự ti, cô tin tưởng có một ngày xứng đáng sánh vai bên cạnh anh.
Jung Soo Jung nằm trên giường lăn qua lăn lại, toàn thân mệt nhoài, não bộ không thể nghỉ ngơi, đâu đâu cũng tràn ngập hình ảnh Kim Jong In, đêm nay đã định trước là một đêm khó ngủ với cô.
Sáng sớm, Soo Jung đã bị tin nhắn từ một số điện thoại xa lạ đánh thức.
"Anh đây, tối qua ngủ ngon không ?"
Kim Jong In sẽ không nhàn rỗi như vậy đâu nhỉ !
Jung Soo Jung nghĩ thầm, mặc dù anh muốn số điện thoại của cô thì rất đơn giản, Byul có thể cho anh biết. Cô quyết định không để ý tới.
Một lát sau, lại có tiếng tin nhắn tới.
"Hôm nay không phải đi học à ? Chắc là dậy rồi chứ ?"
Jung Soo Jung vừa nhìn đồng hồ liền nhảy dựng lên, vội vội vàng vàng vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, thay quần áo, rồi xách túi ra khỏi nhà. Cô chạy bộ tới trạm dừng xe buýt, không một bóng người, chắc chắn vừa có chuyến xe chạy qua, Soo Jung khóc không ra nước mắt.
Bỗng phía sau có tiếng còi xe, Jung Soo Jung quay lại trừng mắt nhìn, không ngờ bắt gặp Kim Jong In thò đầu ra khỏi xe, mặt mày rạng rỡ.
Cô há miệng không thể ngậm vào được.
- Lên xe đi !
Jung Soo Jung vội dòm ngó xung quanh, chỉ sợ bị người quen nhìn thấy. Kim Jong In rất biết phối hợp, đeo kính râm lên.
- Còn không mau lên xe đi, anh đưa em đi học.
Jung Soo Jung lên xe liền thắc mắc.
- Anh không phải đi làm sao ?
- Anh thấy đưa em đi học là việc quan trọng.
Kim Jong In nghiêm túc nói.
Hai má Soo Jung lại ửng hồng.
Kim Jong In với tay lấy một cái túi từ ghế sau, bên trong có sữa đậu nành, sữa bò, bánh bao, bánh mì, cam, táo, kiwi.
Jung Soo Jung sửng sốt, sao lại nhiều thế này ?
- Không biết bình thường em ăn gì nên mỗi thứ anh đều mua một ít.
Kim Jong In có phần ngại ngùng trả lời.
Anh mua bữa sáng cho cô, đưa cô đến trường, đại não Soo Jung nhất thời không thể tiếp thu những điều bất thường này.
- Mau ăn đi, để lạnh không tốt cho dạ dày đâu.
Kim Jong In dịu dàng nói.
Jung Soo Jung rất lâu mới định thần lại.
- Cùng ăn đi.
- Anh ăn rồi, chỗ này đều mua cho em đấy.
Coi cô là heo sao, một mình cô ăn sao hết ?
- Hoa quả đợi giờ nghỉ giải lao rồi ăn cũng được.
Jung Soo Jung lẳng lặng cắn một miếng bánh bao, uống sữa đậu nành. Xưa nay cô rất ghét mùi vị sữa đậu nành, không hiểu sao hôm nay uống ừng ực một hơi hết sạch, đột nhiên cảm thấy rất đúng là mỹ vị nhân gian.
Kim Jong In mím môi.
- Đưa di động đây cho anh !
Jung Soo Jung lấy làm lạ, nhưng vẫn lấy ra đưa cho anh.
Anh lưu một dãy số vào máy cô.
- Sau này có chuyện gì thì gọi anh.
Lòng Jung Soo Jung như được tưới mật ngọt. Cô nhận lấy điện thoại, nhìn vào mới biết hóa ra hai tin nhắn kia thật sự là của anh. Cô nhỏ giọng nói.
- Vừa nãy không biết là anh...
- Về sau biết là được rồi.
Kim Jong In nhìn sang cô, mỉm cười, nụ cười độc nhất vô nhị chỉ anh mới có, hiện tại anh đang cười vì cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com