Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

Part 1:
Trăng đã lên rất cao. Đêm nay trăng khuyết. Bầu trời cũng điểm đầy những vì sao sáng lấp lánh. Đếm sao... một công việc chỉ dành cho những kẻ nhàn rỗi nhưng Thiên Tỉ lại rất thích. Một ngôi sao... Hai ngôi sao... Những vì sao nhỏ bé và lung linh như đang đậu lại trên đầu ngón tay Thiên Tỉ, khiến cậu cứ thấy thế mà không ngừng thích thú. Đếm sao rất hao tốn thời gian, chẳng có gì thú vị, thế nhưng vì sự xuất hiện của một ai đó mà điều này đã trở thành một thói quen.
- Đối với một học bá như anh, anh định nghĩa tình yêu là gì?
- Anh... cũng không biết nữa. Em nói anh nghe thử xem.
- Yêu... là cảm giác rung động trong tâm hồn, là một thứ cảm giác... mình muốn mang đến cho người đó rất nhiều thứ tất cả chỉ vì muốn người đó hạnh phúc, nhưng mình sẽ ko toan tính, và đôi khi... không cần được nhận lại.
- Vậy có phải là... anh đã yêu em rồi không?
- Điều đó... chỉ có anh hiểu rõ nhất thôi học bá à.
Vòng tay siết chặt lấy cổ đối phương, Thiên Tỉ khẽ tựa cằm lên vai người ấy. Một thứ cảm giác ấm áp và nhẹ nhàng đang lan tỏa, mọi thứ xung quanh dường như đang ngừng trôi. Nhiều người nghĩ rằng con người Thiên Tỉ khô khan, lạnh lùng, lãnh khốc, nhưng không ai dễ dàng trông thấy một Thiên Tỉ đã yêu và đang yêu, cũng muốn được yêu thương và được tận hưởng, dù người cậu yêu... không phải là con gái. Đâu phải học bá thì phải sống đúng với những định kiến xã hội, cậu chỉ nghe theo trái tim mình mà thôi.
Mãi nhìn ngắm những vì sao, tâm hồn Thiên Tỉ như đang tan chảy từ lúc nào không rõ. Kí ức thật lợi hại, nó có thể khiến cho con người cố che đậy bản thân bằng vẻ ngoài gần như lạnh nhạt phải động tâm bên trong, tình yêu cũng thế... Thiên Tỉ khẽ thở dài, tự lẩm bẩm:
- Rõ ràng đếm sao rất là chán mà... Nhóc à, bây giờ em đang ở đâu?...
Đó cũng chỉ là một câu hỏi tự vấn tự đáp. Cậu cứ ngồi ngẩn người bên cửa sổ, thỉnh thoảng nhìn xung quanh căn phòng một lượt như tìm kiếm điều gì đó rồi lại trông ra cửa sổ, ra bầu trời tím ngắt giữa màn đêm kia. Ánh trăng hôm nay cũng không thể đầy đặn cơ mà...
...
Reng...
- Alo...
Khuya lắm rồi. Lúc này Tỉ đang say ngủ.
- Ơ, mình là Vương Nguyên đây. Cậu đang ngủ à?
- Ừm mình ngủ .
- Thế thôi mình tắt máy nhé.
- Ừm... khoan đã Vương Nguyên!
Tâm trí Thiên Tỉ bỗng tái hiện lại giọng nói của người con trai mang tên Eric ở đầu dây bên kia. Cậu không có ý muốn tò mò về thân phận người đó, nhưng cậu không thể không bị ám ảnh bởi nó, tất cả chỉ bởi những gì cậu bất ngờ được nghe quá quen thuộc.
- Thiên Tỉ, chuyện gì vậy?
- Hmm..
Nhưng điều gì đó khiến cậu trở nên ngập ngừng. Cảm thấy như mình đang làm phiền Vương Nguyên và Eric khiến cậu bỗng dưng khó mở lời. Thiên Tỉ cứ ấp a ấp úng một hồi lâu khiến cho Vương Nguyên phải thúc giục. Hẳn là lúc này Vương Nguyên cũng đang rất bối rối.
- Thôi mình sẽ hỏi.
Thiên Tỉ nén một hơi thật sâu rồi thở mạnh ra, cậu lấy hết can đảm:
- Người bạn tên Eric đó có tên tiếng Trung là gì vậy?
- Hả? Sao đột nhiên cậu hỏi vậy?
- Không có gì đâu. Mình cúp máy đây.
- Thiên Tỉ, đó là Lưu Chí Hoành.
- Lưu...
Giọng nói ở đầu dây bên kia lại bất chợt vang lên khiến Thiên Tỉ đứng hình:
- Đó là tên của mình mà!
- Eric, cậu mới đến à? Ngồi xuống đây đi!
- Nè Vương Nguyên, cậu đừng nói gì về mình với người đó. Ngay cả tên mình cậu cũng không được nói đâu. Mình sẽ... mình sẽ không tha cho cậu.
Nguyên phì cười đáp dạ đáp vâng lia lịa. Vương Nguyên sẽ nói được làm được mà, Thiên Tỉ rất rất là tin tưởng vào cậu ấy. Lưu... Chí Hoành. Thiên Tỉ ngẩn ra ngồi tựa lưng vào thành giường, cái tên ấy được phát ra quá đột ngột khiến cậu như không còn làm chủ được bản thân. Lúc này đây Thiên Tỉ cũng có thể cảm thấy như thân mình đang khẽ run lên, không vì lý do gì cả, vì cái tên đó thôi...
- Lưu Chí Hoành... Nhóc à, anh tìm thấy em rồi. Ngày mà em đi không nói lời tạm biệt, anh đã rất sợ anh mất em mãi... Eric...
Đêm đó Thiên Tỉ không ngủ được. Bầu trời khuya vẫn là một khoảng không rực sáng với những ánh sao. Sau ngần ấy năm, Thiên Tỉ đã tìm lại được cho mình một tia hy vọng, rằng cậu đã biết được tung tích của người cậu yêu rồi.

Part 2:
Vương Nguyên và Chí Hoành đang nghỉ trưa ở trường học. Hai người ngồi ở một góc trong khu căn tin rộng lớn, chí chóe với nhau bằng tiếng Trùng Khánh làm cho ai đi ngang cũng giương to đôi mắt ngỡ ngàng như kiểu: Họ đang nói cái gì vậy?
Từ nãy đến giờ, Chí Hoành cứ hỏi về cuộc điện thoại ấy mãi, hỏi suốt mà Vương Nguyên cứ nhất quyết không chịu khai, bảo là đã hứa phải giữ bí mật rồi. Bản thân Vương Nguyên cũng thấy rất lúng túng khi không hiểu rõ Thiên Tỉ. Tại sao Tỉ lại hỏi tên tiếng Trung của Eric? Tại sao lại không cho Nguyên nói về cậu ấy? Thật sự có gì đang xảy ra? Nguyên hoàn toàn không biết gì cả. Đột nhiên phải giữ bí mật một chuyện chẳng đâu vào đâu càng làm cậu tò mò.
- Roy Wang, cậu không khai mình sẽ bỏ đi đó.
- Mình có nỗi khổ riêng mà.
- Nỗi khổ riêng cái gì cơ chứ?
- Eric thiếu gia, đừng có tiếp tục nhoi và làm mình khó xử nữa. Mình sẽ điên cho mà xem.
Lưu Chí Hoành sau một hồi như muốn nài nỉ van xin khổ nhục kế đã không thể chịu đựng nổi nữa.
- Được, cậu không nói. Tớ sẽ tìm ra cho cậu xem.
- Eric! Eric!
Không xong rồi. Vương Nguyên như sụp hố, hụt chân rơi vào cái bể khổ vậy, như thể vùng vẫy thế nào cũng không có cách giải quyết. Thiên Tỉ chắc đã ngủ mất rồi, làm sao cậu có thể gọi điện mà nói chuyện ba mặt một lời được. Vương Nguyên đứng bật dậy, vội đuổi theo Chí Hoành.
- Eric Liu, cậu đâu rồi mau ra đây đi
Im ắng...
- Eric Liu... Ơ!
Từ phía sau có người dùng tay giật mạnh chiếc điện thoại của Nguyên làm cậu giật bắn mình suýt thì ngã ngửa. Nhưng khi quay người lại thì xung quanh không còn một ai nữa cả, như chưa từng có gì xảy ra.
- Chắc chắn là cậu mà. Mau xuất hiện và trả điện thoại cho mình đi.
Lưu Chí Hoành xách điện thoại chạy đầu tắt mặt tối về phía bể bơi sau trường. Cậu nhanh chóng chui vào một bụi rậm gần đó. Lần này Vương Nguyên sẽ không tìm được cậu đâu. Phải nhanh chóng ghi lại số điện thoại mà Vương Nguyên đã nói chuyện lúc trưa nay.
- Màn hình điện thoại... là cậu ấy với ai vậy?
Mặc kệ. Cậu liền tập trung ngay vào công việc hiện tại.
- Cậu không nói thì mình cũng không còn sợ việc cậu không thèm nhìn mặt mình nữa - Hoành vừa viết tay vừa lẩm bẩm - Xong.
- Eric. Ra đây mau lên.
Chí Hoành được một phen thót tim. Thôi rồi, bị phát hiện rồi...
- Đưa điện thoại cho mình đi.
Vương Nguyên vội cầm lấy điện thoại. Cậu nhìn vào màn hình vài giây, ánh mắt như trở nên mơ hồ... cậu bất chợt im lặng khiến không khí xung quanh cũng trở nên ngột ngạt.
- Là người con trai khiến cậu không ngủ được có đúng không?

Part 3:
Ở Trùng Khánh...
Vương Tuấn Khải gặp ác mộng, ngồi bật dậy giữa đêm. Trước mặt anh là ánh đèn le lói của chiếc ti vi đang được bật dang dở. Hết chương trình để xem, hóa ra anh đã ngủ quên một giấc dài như vậy. Lại một đêm nữa anh không thể bình yên mà ngon giấc, cứ như việc thức dậy nửa đêm cũng đã trở thành một thói quen trong anh. Vương Tuấn Khải của ngày hôm nay... đúng là đã thật khác.
- Chúng ta một người như mùa hạ một người như mùa thu, nhưng có thể khiến cho mùa đông trở thành mùa xuân.
- Sao lại có thể sến sẩm như vậy chứ?
- Anh nói cái gì vậy hả?
- Sến sẩm.
- Anh nói nữa em sẽ không tha cho anh đâu. Đó là một câu hát mà em rất thích đó!
- Thôi được rồi. Anh sẽ đền cho em.
- Buông em ra!
Anh đã ôm chặt lấy vòng eo cậu, khẽ đặt môi mình lên môi cậu. Hạnh phúc đối với anh đôi khi đơn giản chỉ cần như thế.
- Tôi không yêu em nữa đâu... là thật mà.
Vương Tuấn Khải, sau hồi ức ấy, như muốn trở thành một con thú hoang trốn chạy khỏi những kỉ niệm đã từng là tất cả. Anh có thể trốn chạy được điều đó sao? Không, anh chẳng bao giờ có thể. Nhưng anh vẫn cố chấp trả lời với người khác và với bản thân mình rằng, anh không yêu cậu nữa. Đối với anh, cậu là quá khứ, anh... sẽ không đi tìm cậu đâu...
Vương Tuấn Khải chìm trong một mớ những suy nghĩ rối ren trong đầu óc. Anh không thể nào sắp xếp nó được. Vương Nguyên, người mà anh không muốn nhắc tới, cứ mỗi đêm lại khiến anh mệt đến phát điên và không tài nào ngủ nổi.
- Nụ hôn đầu đó sao?
Vương Tuấn Khải cười khẩy một tiếng. Là cậu đã rời xa anh còn như muốn nói rằng cậu sẽ không về nữa, vậy thì, anh tìm cậu có ý nghĩa gì không?
Trời bất ngờ đổ mưa. Lạ thật. Một cơn mưa rào trong một đêm đầy sao đã vực dậy Tuấn Khải khỏi những nghĩ suy không nói được nên lời. Anh đứng lên mở rèm cửa, nhìn khung cửa kính mờ mờ ươn ướt như chính một buổi chiều mùa thu mưa tầm tã anh đã nhìn thấy Vương Nguyên lướt ngang trên phố cũng qua khung cửa này. Tuấn Khải lần nữa trở nên bơ phờ. Tình yêu là gì mà khiến cho con người ta đánh mất chính mình như thế, đánh mất đi sự mạnh mẽ lãnh đạm mà họ tự tạo ra để che giấu đi góc khuất trong tâm hồn mình. Anh chỉ biết rằng trong tình yêu, cho đi và nhận lại chưa bao giờ là đủ. Một lần nữa, anh lại tự hỏi mình: anh có còn yêu cậu hay không...
Trời vẫn mưa như thế, và Vương Tuấn Khải vẫn đứng đấy một mình, trống trải, đơn côi...

Part 4:
- Là người con trai khiến cậu không ngủ được có đúng không?
Câu hỏi của Lưu Chí Hoành, thêm một lần Vương Nguyên không trả lời được. Người trong ảnh nền điện thoại, chính là anh, là Vương Tuấn Khải, là người mà cậu chỉ có thể tạm thời quên đi chứ chưa bao giờ muốn thật tâm từ bỏ. Đúng, là anh ấy đã khiến cậu thỉnh thoảng mất ngủ, trằn trọc từ khuya đến rạng sáng. Anh ấy cũng là người hay chê những bài hát cậu nghe là sến, nhưng vẫn hát cho cậu mỗi khi cậu buồn. Một Đại ca danh tiếng, một vị vua đã khom mình vì một người từng không vừa mắt anh ấy...
Vương Nguyên muốn nói hết tất cả những điều ấy với Lưu Chí Hoành để lòng cậu cũng sẽ trở nên nhẹ nhõm hơn. Cậu cứ một mình chịu đựng những khó khăn như vậy, đến khi nào cậu mới trở nên mở lòng hơn chứ? Nhưng giờ đây, Vương Nguyên vẫn không ngừng phân vân, dù cậu luôn tin Chí Hoành tuyệt đối.

Lúc này đây tại phòng riêng, Lưu Chí Hoành đang bấm máy gọi điện cho số điện thoại cậu tìm được từ máy Vương Nguyên. Cậu không thể nào để yên cho cái người đã hỏi tên cậu mà Vương Nguyên cứ nhất quyết giữ bí mật như vậy. Nội tâm cậu lúc này sôi sục như một ngọn lửa âm ỉ chỉ chờ dịp mà bừng cháy.
- Giờ này bên Trung sáng rồi. Chỉ là... chưa sáng lắm thôi.
Chí Hoành có đôi chút hoang mang vì sợ làm phiền người khác, nhưng cậu vẫn hạ quyết tâm gọi điện. Sự chênh lệch về giờ giấc quả là một thứ phiền toái.
Tút... tút... tút...
Chí Hoành kiên nhẫn gọi đến lần thứ 5 và đã thấy được tia hy vọng khi nghe tiếng sột soạt ở phía bên kia đầu dây.
- Alo
Giọng nói... có chút quen quen.
- Alo
- Tôi là Lưu Chí Hoành. Xin hỏi số điện thoại này của ai vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com