Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5

Định mệnh đã đưa anh và em đến với nhau. Anh đã yêu em như thế, đã tự mình ràng buộc duyên nợ giữa đôi ta, hà cớ gì anh phải để dòng đời đưa đẩy chúng ta cách xa nhau. Anh từng nói với em anh sẽ đi tìm em nếu em không trở về nữa. Anh sẽ không xem đó là một lời hứa đơn thuần, anh đã suy nghĩ lại rồi, đó là trách nhiệm của anh. Anh không thể bỏ rơi em một mình ở nơi đất khách quê người đó được. Vương Nguyên à, đợi anh...
Tại sân bay quốc tế Trùng Khánh...
- Vương Tuấn Khải, qua Mỹ nhớ chăm sóc bản thân cho tốt. Đừng có lao đầu vào mấy thứ vô bổ nữa. Đừng tự xưng danh đại ca ở một cái nơi mà mình thậm chí còn không có chỗ đứng, rõ chưa?
- Con biết rồi cha.
Tuấn Khải đứng đối diện với cha. Ông ấy là một người đàn ông giàu có, sang trọng, nhưng luôn sống đúng những chuẩn mực xã hội, khiêm tốn, biết ngẩng cao đầu nhưng chưa bao giờ khiến mình trở thành một kẻ tự mãn. Ông là một người chồng đôi khi cục tính, là một người cha đôi khi nghiêm khắc trước lầm lỗi của hai đứa con trai, nhưng ông yêu gia đình, điều đó ai trong Vương gia cũng biết rõ. Vương Tuấn Khải, dù đôi lúc anh rất giận cha vì những lần cha khiển trách cuộc sống của anh tại trường lớp, không quan tâm đến anh vì lo lắng mãi cho công việc bận rộn của mình, nhưng anh vẫn kính trọng ông ấy - người cha đã gây dựng nên cả cơ đồ để anh có thể tự do xưng bá như ngày hôm nay.
- Còn nữa, thường xuyên bị hạ đường huyết nên nhớ ăn uống đúng giờ giấc, trưa phải xuống căn-tin ăn trưa, chiều về nấu bữa tối. Thực đơn mẹ đã đưa rồi có còn giữ trong người không?
Vương Tuấn Khải tặc lưỡi đáp:
- Cha đừng lo gì hết. Con lớn rồi, con tự biết mình phải làm gì. Con tự biết mình nhỏ bé...
- Biết vậy nữa hay sao?
- Con biết mà.
Bỗng dưng Vương tổng dừng bước, nét mặt đã in hằn những nếp nhăn như co lại. Ông thở dài khiến Tuấn Khải cũng không thể bước tiếp được nữa. Đây có phải là lần đầu tiên sau 5 năm trời anh lại nghe tiếng thở dài từ cha. Sau khi công ty ngày càng phát triển, hai cha con dần trở nên xa cách. Anh cũng trở nên bướng bỉnh, thích chống đối, tự xưng ngôi Đại ca để che giấu đi tâm hồn yếu mềm thiếu đi sự quan tâm của mình. Đến hôm nay Tuấn Khải bỗng chốc nhận ra cha đã già đi nhiều lắm, và anh cũng không còn nhỏ nữa, nhưng có phải anh đã khiến cha phiền muộn quá nhiều hay không?
- Cha xin lỗi.
Lời nói thốt ra từ Vương tổng khiến Tuấn Khải cảm thấy rất bất ngờ. Cậu gượng cười thắc mắc:
- Cha sao vậy?
- Có phải suốt bao nhiêu năm qua, cha chỉ biết trách con bướng bỉnh, làm những điều sai trái, hành xử giang hồ, mà không quan tâm đến cảm nhận của con?
- Không có đâu cha. Chỉ là con thích như vậy.
- Vương Tuấn Khải của Vương gia không giỏi nói dối, chỉ giỏi che giấu tâm trạng thật của mình mà thôi.
- Cha...
- Haiz. Thật sự... cha phải cảm ơn Hạo Lâm rất nhiều. Sự vô tư ngây thơ của thằng bé đã khiến cha nhận ra, hóa ra Tuấn Khải cũng đã từng như vậy, và chắc chắn chưa bao giờ có thể tự nhiên thay đổi. Là lỗi ở cha khiến con mệt mỏi nên mới phải như vậy đúng không?
Tuấn Khải im lặng. Nghe xong những lời nói đó, bao nhiêu buồn giận dường như tan biến. Anh chưa từng nghĩ có một ngày nào đó cha sẽ nói với anh những điều như vậy. Anh thấy nó thật lạ lẫm, nhưng đó là những gì thật tâm nhất, đặc biệt nhất mà anh nhận được trong đời. Đã đến lúc anh nên sống đúng với chính mình rồi có phải không? Tuấn Khải vẫn không lên tiếng. Vương tổng với ánh mắt long lanh nhìn con trai chất chứa những tia hy vọng và một tình yêu thương ấm áp xen lẫn chút sự ân hận. Ông cũng có phần sai. Đáng lẽ ông phải sớm nhận ra điều đó và dành thời gian cho hai cậu con trai của mình nhiều hơn...
- Xin mời các hành khách lên chuyến bay đến Chicago nước Mỹ đến cổng xuất trình vé.
- Cha, con phải đi rồi.
Vương Tuấn Khải lúc này, tâm trạng lẫn lộn, bồn chồn, bâng khuâng, nửa muốn đi nửa muốn ở lại, nhưng anh tin chắc rằng một chuyến hành trình mới sẽ cho anh trưởng thành hơn, và dĩ nhiên là còn vì một người nữa.
- Giữ gìn sức khỏe.
- Tạm biệt cha.
Tuấn Khải bất chợt gập người 90' chào cha. Đã mấy năm rồi anh không làm hành động ấy nhỉ? Đã mấy năm rồi anh không còn là một đứa trẻ ngoan ở bên cạnh trò chuyện cùng cha mẹ mỗi tối. Anh nhớ anh ngày xưa...
Máy bay một lát sau cũng đã cất cánh, đưa Vương Tuấn Khải đến một chân trời mới, rút ngắn khoảng cách giữa anh và người con trai ấy thêm một bước nữa...
Cùng lúc đó, Thiên Tỉ cũng đã đến sân bay. Cậu chọn chuyến bay sau vì còn một số chuyện muốn được ôn lại với cha mẹ trước khi đi xa. Thời gian qua dù cậu vẫn trò chuyện với họ rất bình thường như bất kì đứa con nào với cha và mẹ, nhưng cảm giác của ngày hôm nay rất khác. Cậu sắp đi và sẽ không phải là mỗi ngày về nhà nữa. Một cuộc sống mới đang chờ đợi, và cậu dù là một con người trầm lặng cũng rất mong được thử thách. Cậu và Vương Tuấn Khải đã hẹn nhau xin nhập học vào cùng một ngôi trường ở Chicago, chính là trường mà Vương Nguyên học, nhưng cậu đã không nói với Tuấn Khải điều đó.
...
- Cậu sắp qua Mỹ sao? Học sinh trao đổi à?
- À không, mình tự muốn qua đó học. Lúc đầu mình định theo cha qua chơi một chuyến thôi, nhưng khi nghĩ lại, ngại gì mà không thử một cuộc sống mới.
- Bất ngờ nhập học như vậy sẽ phải gặp các thủ tục chuyển đổi khá rắc rối đấy.
- Chuyện đó cha mình sẽ lo. Cậu học ở trường gì vậy? Mình sẽ vào học cùng cậu.
- Không phải chứ Dịch Dương Thiên Tỉ. Vậy là chúng ta sắp tái hợp thật rồi sao?
- Đúng vậy.
- Mình học trường ...
...
Thiên Tỉ khẽ mỉm cười. Không bao lâu nữa đâu, cậu và Vương Nguyên sẽ gặp lại, và... gặp cả người đó nữa.

Part 2:
- Eric, mình nói chuyện một chút được không?
Vương Nguyên chạy đuổi theo Lưu Chí Hoành. Dạo này Hoành rất lạ, đầu óc cứ như bị treo lơ lửng trên mây, hôm rồi suýt tông vào chậu cây cảnh trong sân trường vì cứ ngẩn ngơ suy nghĩ điều gì đó. Vương Nguyên ái ngại không muốn hỏi, sợ sẽ bị quở trách nếu Chí Hoành nhắc lại chuyện cuộc gọi với Thiên Tỉ. Thế nhưng hôm nay Nguyên quyết định hỏi.
- Có chuyện gì vậy? - Chí Hoành quay người lại
- Hmm... mấy hôm nay cậu sao vậy?
- Không có gì đâu.
- Không phải cậu muốn trả thù mình đó chứ.
- Roy Wang, cậu đừng có suy nghĩ nhiều nữa. Mình có thể ngốc nhưng không có nhỏ mọn.
- Ơ, Eric, đừng nói vậy mà. Mình không bao giờ nói cậu ngốc nữa đâu.
- Mình tự thấy mình vậy. Có mỗi một giọng nói mà không thể nhớ nỗi người đó là ai.
- Giọng nói?
- Thôi không có gì đâu.
Thế là Chí Hoành lại quay lưng đi một mạch. Vương Nguyên không gọi với theo nữa. Cậu đơ người ra vì thấy khó hiểu. Hình như Eric đã gọi điện cho Thiên Tỉ rồi có phải không? Nếu Eric bảo rằng giọng Thiên Tỉ quen, chẳng lẽ trước đây cả hai đã từng tồn tại một mối quan hệ nào đó? Vương Nguyên đã tự tìm được cho mình một gợi ý mới để dần đi đến lời giải đáp cuối cùng. Tuy nhiên, có chuyện gì thì cũng chỉ người trong cuộc mới hiểu.
Trong khi đó, Vương Tuấn Khải đã đến Chicago sau một chuyến bay nửa vòng trái đất. Thông qua một người bạn quen biết của cha trong các dự án bất động sản, anh đã có ngay một ngôi nhà đơn giản để sống và được đưa đến ngôi trường mà Thiên Tỉ đã rủ anh cùng nhập học.
...
- Cái gì? Cậu cũng đi Mỹ à?
Vương Tuấn Khải trố mắt nhìn Thiên Tỉ, người vừa nói cũng sẽ sang Mỹ giống mình.
- Không đùa đấy chứ?
- Tôi có bao giờ nói đùa với cậu mấy chuyện như này không?
Nét mặt không cảm xúc của Thiên Tỉ khiến Tuấn Khải rùng mình. Ma lực của cậu nhóc này quả thật là đáng sợ quá mà.
- Sao cậu lại qua Mỹ? Chicago nữa cơ chứ?
- Tôi muốn tìm người.
- Wow. Nghe như một lời nói đùa thứ thiệt vậy. Cậu muốn tìm ai?
- Cậu không cần biết đâu. Vào trường ... học cùng với tôi đi. Cha tôi sẽ gửi cả tôi và cậu vào đó, vào lớp dành cho người ngoại quốc.
...
Giờ Vương Tuấn Khải đã có mặt trước cổng trường. Mọi thứ mới mẻ đã làm vực dậy trong lòng anh nỗi lo âu. Dù biết sẽ có người phiên dịch ở bên cạnh hỗ trợ anh trong suốt khoảng thời gian ở trường cho đến khi anh hoàn toàn tự chủ trong việc giao tiếp tiếng Anh, nhưng cảm xúc tự nhiên nhất của anh vẫn chính là lo lắng.
- Phải cố gắng thôi.

Part 3:
Vương Nguyên ổn định vào chỗ ngồi sau khi nghe tiếng chuông báo vào giờ học. Cậu chính là lớp trưởng của lớp, được mọi người rất yêu mến và dành sự tin tưởng tuyệt đối. Đó cũng chính là áp lực khá to lớn đối với cậu. Chí Hoành ngồi cạnh Vương Nguyên cũng đã vào chỗ, trong lòng dường như đã ổn định hơn đôi chút. Thấy thế, Vương Nguyên cũng khá nhẹ nhõm. Mấy ngày rồi cậu không liên lạc Thiên Tỉ, cũng không thấy Thiên Tỉ gọi điện hỏi cậu bất cứ điều gì về Chí Hoành nữa. Điều đó càng khiến cậu nhận ra giữa hai người họ có vấn đề.
- Xin chào các em.
Cô giáo bản ngữ xinh đẹp với mái tóc vàng hoe bước vào lớp, theo sau là một giáo viên hỗ trợ người Trung, nhưng cô ấy không nói nhiều và cũng không thường xuất hiện trong lớp như những tháng nhập học đầu tiên.
- Sao hôm nay cô ấy lại đến nhỉ?
Chí Hoành nhún vai, lắc đầu thay cho lời không biết. Đột nhiên Vương Nguyên cảm thấy như có một nguồn điện vô hình chạy ngang người khiến cậu lúng túng một cách khó hiểu.
- Hôm nay lớp chúng ta có một học sinh mới. Bạn ấy là người Trung, đến đây không phải dưới hình thức học sinh trao đổi, mà để trải nghiệm cuộc sống vườn trường tại Mỹ. Nào, hãy chào đón bạn ấy.
Nghe tin có bạn mới, Vương Nguyên thấy rất vui. Lâu rồi mới được chào đón một người mới vào lớp dành cho những học sinh ngoại quốc, đặc biệt là học sinh Trung Quốc chiếm số đông như thế này. Vương Nguyên cười rõ tươi, không giấu được sự háo hức trên gương mặt đáng yêu. Và rồi, nụ cười ấy sau một giây bỗng vụt tắt, đôi mắt ánh lên sự bất ngờ trông thấy.
Qua lời gọi của giáo viên người Trung cũng chính là phiên dịch viên của riêng mình, Vương Tuấn Khải ngập ngừng bước vào lớp. Anh không dám vội ngẩng mặt lên trước đám đông những con người xa lạ. Anh không hay biết rằng Vương Nguyên đang nhìn anh một cách chăm chú bằng một ánh mắt vô hồn như đã tuột mất điều gì đó.
- Vương Tuấn Khải, từ đây em đã là thành viên của lớp. Em hãy làm quen với các bạn, đặc biệt là lớp trưởng - Vương Nguyên.

Part 4:
Vương Tuấn Khải hoàn toàn không tin vào những gì tai mình vừa nghe. Tim anh đập mạnh muốn rơi khỏi lồng ngực. Toàn thân anh run lên mất kiểm soát. Anh cố kiềm chế cảm xúc, ngẩng đầu lên. Vương Nguyên vô cùng sốc, cả người đờ đẫn như một bức tượng sáp dạo gần đây được trưng bày phổ biến tại các viện bảo tàng nghệ thuật. Không muốn mọi người nghi ngờ, cậu giả vờ vui vẻ, đứng lên cười chào người đối diện:
- Chào cậu, mình là Vương Nguyên. Chào mừng cậu đến lớp.
Cả lớp vỗ tay chào đón Vương Tuấn Khải, nhưng anh dường như không còn cảm nhận được gì nữa. Người con trai đang lúng túng trước mắt anh, chính là cậu ấy. Định mệnh đã đẩy đưa họ gặp lại nhau, trong chính cái lớp học này vậy sao?
- Cô Smith, cho em xin phép ra ngoài một chút.
- Được.
- Em cảm ơn cô.
Vương Nguyên bất ngờ bỏ ra ngoài trước ánh mắt vô định của Vương Tuấn Khải. Chính anh cũng không thể gọi tên thứ cảm xúc trong tim mình lúc này, nửa mơ nửa thực, nhưng cậu ấy đã muốn trốn tránh anh có phải vậy không? Hai năm xa nhau cậu ấy không cần đến sự tồn tại của anh nữa?...
Lưu Chí Hoành ngồi im lặng, đôi mắt khẽ nhếch lên nhìn Vương Tuấn Khải. Đó là người trong màn hình điện thoại của Vương Nguyên. Không sai đâu. Nhưng tại sao khi gặp anh ta Vương Nguyên lại chạy trốn để tránh mặt. Hai người họ trước đây từng có gì gây hiểu lầm nhau, mệt mỏi cho nhau để bây giờ dù còn hướng về nhau nhưng đối diện với nhau thì không thể. Cậu cũng chưa bao giờ thấy một Vương Nguyên vui vẻ lại có thể tối sầm nét mặt vì sốc ngay trước mắt cậu chỉ vì thấy người đó. Tự suy diễn, Chí Hoành đã có cho riêng mình một câu trả lời.
Đã vào đến giờ học nhưng Vương Nguyên không trở lại lớp, mọi người đều khá hoang mang. Lớp trưởng vắng mặt như thế này chính là lần đầu tiên. Bất chợt Vương Tuấn Khải đứng dậy, nói một câu tiếng Anh đơn giản:
- May I go out? (Em có thể ra ngoài không?)
- Ok
- Thank you.
Ai nấy đều nhìn học sinh mới bằng ánh mắt thán phục bởi soái khí và sự mạnh dạn đối với môi trường học mới, chỉ có Lưu Chí Hoành lại nghĩ anh ta chẳng phải tốt đẹp gì, nhưng cũng không muốn vội kết luận.
Vương Tuấn Khải đi lòng vòng trong khuôn viên trường rộng lớn. Anh chưa có dịp để tham quan hết nơi đây nên vẫn còn rất xa lạ. Dù có lo lắng rằng mình có thể bị lạc đường vào một nơi nào đó cách khu vực lớp học khá xa, nhưng anh tin mình vẫn có thể bình tâm mà giải quyết. Anh chỉ muốn đi tìm Vương Nguyên. Anh sợ cậu gặp chuyện.
Vương Tuấn Khải đã đi đến hồ bơi ngoài trời sau 10 phút loay hoay ở khắp nơi. Hồ bơi này cũng giống như hồ bơi ở trường học cũ, chỉ là phía trên nó còn có cả bầu trời trải rộng khắp gợi anh nhớ đến những buổi sáng ra chơi anh lại lên sân thượng tìm cho mình một không gian riêng. Anh cũng đang mong đợi Thiên Tỉ sẽ nhanh chóng đến để giúp anh gỡ rối tâm trạng hỗn loạn hiện tại của mình. Đang khẽ cúi đầu bước đi, Vương Tuấn Khải theo phản xạ dừng ngay lại khi thấy một đôi giày màu trắng.
Vương Nguyên đã đứng cạnh hồ bơi rất lâu, tâm hồn đang lẳng lặng chìm vào một kí ức nào đó, không còn hay biết xung quanh.
Vương Tuấn Khải đã trông thấy cậu. Cơn giận trong anh bỗng bùng phát. Con người anh vốn luôn như thế, bốc đồng trước những sự việc không rõ ràng. Như một con hổ dữ bắt gặp một con mồi giữa cơn đói đang gào thét, anh nắm lấy cổ tay Vương Nguyên khiến cậu đau thét lên:
- Anh làm cái gì vậy?
Cậu bị anh dồn vào chân tường. Lúc này anh thật sự rất đáng sợ.
- Tại sao lại trốn anh?
Trong mắt anh lúc này Vương Nguyên đã thay đổi khá nhiều. Cậu cao hơn trước, nhưng cũng gầy hơn khiến anh không khỏi xót xa. Chỉ là nét mặt khả ái ấy vẫn vẹn nguyên theo năm tháng. Người anh từng nói yêu đây sao? Trái tim anh loạn nhịp.
- Tránh xa ra đi Vương Tuấn Khải.
- Em...
- Tôi hận anh.
Nói rồi, Vương Nguyên dùng hết sức lực thoát khỏi cảm giác bị chèn ép. Cậu rời khỏi Vương Tuấn Khải, một mực bỏ đi để lại anh ở lại nơi ấy, đứng thở dốc, đôi mắt đỏ lên và như sắp khóc. Vương Tuấn Khải khóc? Anh sẽ không bao giờ cho phép mình như vậy trước mặt cậu, người mà anh từng bảo anh sẽ mạnh mẽ chở che. Nhưng giờ đây đã có gì đó đảo ngược? Cậu đã khiến anh trở nên yếu đuối thật sự và rồi nói câu cậu hận anh?
Bất lực nhưng không muốn để mọi thứ kết thúc như thế này, Vương Tuấn Khải lập tức dùng hết tốc lực đuổi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com