Chap 8:Ấm ức
Vương Nguyên chậm rì rì bước đến cứ tưởng như mấy lần trước anh sẽ nhẹ nhàng nắm tay cậu.
Lần này anh vẫn nắm nhưng không nằm ở đó mà kéo mạnh.Vương Nguyên hốt hoảng bị anh kéo ngã ngồi trên đùi anh.
- A...
Cậu quẫn bách muốn đứng dậy lại bị vòng tay kiên cố của Vương Tuấn Khải giam lại.Hai cơ thể kề sát vào nhau.Vương Nguyên chống tay lên ngực anh tìm cách ngồi dậy.
- Ngồi im.
Anh ra lệnh, càng siết chặt vòng tay.Anh cúi đầu cậu ngẩng mặt, hơi thở hai người như hòa với nhau.Vương Nguyên liếm liếm đôi môi khô khốc.
- Anh..Anh để em ngồi dậy được không?...Em..
- Em đang nghĩ người như tôi ôm người của mình vào lòng cũng trở nên khó khăn có phải không?.
Hai mắt Vương Nguyên mở lớn trân trối nhìn anh.Giọng điệu khác xa một Vương Tuấn Khải lúc tối.Ánh mắt anh sắc bén, lạnh lùng.
Đúng rồi!Đây mới là người cậu đã gặp ở buổi tiệc nửa tháng trước, lạnh nhạt xa cách.
Vương Nguyên sợ hãi lắc đầu.
- Không..không phải..em không có ý đó...
Bất ngờ Vương Tuấn Khải mỉm cười, bàn tay vuốt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cậu.Anh ôn nhu mơn trớn tới lui nhỏ giọng:
-Nguyên Nguyên .Em không được sợ anh,biết không.Anh sẽ yêu thương em thật tốt.
Thái độ anh lên xuống thất thường, Vương Nguyên ngây thơ bị anh hù dọa đến ngốc.
Không thấy cậu trả lời, Vương Tuấn Khải vuốt xuống chiếc cổ mảnh khảnh của cậu.Anh hôn nhẹ lên cổ cậu thì thầm:
- Em có nghe anh nói gì không.Hửm..?
Như có luồng điện xẹt qua.Vương Nguyên nước mắt lưng tròng muốn bật dậy lại không thể nhúc nhích.Tỉnh táo né tránh đôi môi của anh, gật gật đầu.
- Em..em biết....
Một tay anh luồn vào mái tóc hạt dẻ của cậu chế trụ ót cậu lại không cho cậu né tránh.
Vương Tuấn Khải híp mắt kề sát vào khuôn mặt xinh đẹp của Vương Nguyên,hôn lên má của cậu,trầm giọng dụ dỗ:
- Vậy em nói xem.Em sẽ không rời khỏi anh.Em nói anh nghe nào Nguyên Nguyên...
Làn môi hồng nhuận của Vương Nguyên run rẩy, bị anh mơn trớn tới lui cậu quẫn bách chẳng biết làm sao.
Mỗi lần anh mở miệng là làn môi mỏng như có như không ma sát vào da thịt của cậu.Bàn tay nhỏ bấu lấy cổ áo anh nghẹn ngào chẳng dám gật đầu cũng không dám lắc đầu.
Vương Tuấn Khải híp mắt, ngón tay cái của anh chà nhẹ vào môi của cậu.Anh trưng ra khuôn mặt đẹp đẽ, cạ mũi vào mũi cậu thì thào:
-Nguyên Nguyên .Em chỉ có thể bên cạnh anh.Nếu không em sẽ là tội đồ của Vươngg Thị và Vươngg Gia em biết không?"
Có ngốc cách mấy Vương Nguyên cũng hiểu được đây là lời uy hiếp.Cậu ngã đầu ra sau tránh sự đụng chạm của anh.Nghẹn ngào tố giác:
-Anh....không phải anh nói dù em quyết định như thế nào anh cũng không làm khó em sao..?
Vương Tuấn Khải mỉm cười:
- Đúng vậy.Nhưng anh không có nói sẽ không làm khó Vươngg Thị và Vươngg Gia, bảo bối à..!"
Hơi thở Vương Nguyên nặng trịch, muốn mắng chửi anh là đồ vô liêm sỉ, là kẻ hai mặt.Nhưng một chữ cậu cũng không dám thoát ra.
Ấm ức, nước mắt lưng tròng nhìn anh...
Vương Tuấn Khải kéo cậu lại hai tay ôm lấy mặt Vương Nguyên giọng điệu dỗ dành:
- Ngốc.Khóc gì chứ.Chỉ cần em không rời xa anh.Muốn như thế nào anh cũng sẽ chiều.
Nói xong anh không kiêng dè mổ nhẹ lên môi cậu.Vương Nguyên hốt hoảng muốn lấy tay che miệng lại.Chỉ là chậm một bước, đôi môi cậu đã bị Vương Tuấn Khải ngậm lấy.
- Hức..Ưm..Không..
Vương Nguyên run rẩy quay trái quay phải nhưng không thể nào trốn tránh anh được.Cánh tay đưa sang ôm chặt cậu vào lòng.Bàn tay còn lại ôm lấy mặt cậu, không cho cậu nhúc nhích.Cứ thế anh mạnh mẽ xâm chiếm càng sâu, đầu lưỡi anh tìm tòi, nhưng mà cậu lại gắt gao cắn chặt răng, không cho anh có cơ hội thâm nhập,Vương Tuấn Khải trừng phạt bằng cách cắn nhẹ vào môi cậu.
- Hức..ưm
Vương Nguyên chịu không nổi đau, nức nở há miệng ra,Vương Tuấn Khải cười khẽ nắm lấy cơ hội thừa dịp cậu mở miệng mà vào, anh khuấy đảo trong khoang miệng mềm mại ẩm ướt của cậu, liền bắt được cái lưỡi thơm tho của cậu.Mút vào từng chút một..đầu lưỡi Vương Tuấn Khải xâm nhập khiến đầu óc Vương Nguyên trở nên trống rỗng.Hai tay vùng vẫy dần mất sức buông lỏng đặt bên eo anh.
Lần đầu tiên biết nụ hôn là gì.Cậu không ngờ đầu lưỡi đối phương có thể đưa vào trong miệng của mình, một loại cảm giác không thể nói rõ xen lẫn vào nhau, làm cho hai mắt cậu vốn đang mở thật to chậm rãi nhắm lại.Buông xuôi tất cả, hơi thở hỗn loạn ngẩng khuôn mặt như muốn rỉ máu mặc anh ra sức ức hiếp.
Khi thấy Vương Nguyên dường như hít thở khó khăn .Anh mới vừa lòng buông môi cậu ra, đầu lưỡi thân mật liếm lấy khóe môi ẩm ướt, sưng mọng của cậu trêu đùa.
Nhìn đôi mắt to tròn xinh đẹp phủ đầy sương mù.Anh mỉm cười:
- Anh đóng dấu rồi.Em phải an phận biết không..?
Vương Nguyên chớp chớp hàng mi dài rợp như cánh bướm,vùi mặt vào ngực anh thở hổn hển.Cậu chẳng còn sức để mà phản bác lại nữa.Cậu biết bản thân mình cũng không phải là đối thủ của anh.Và tự thôi miên chính mình rằng:" Đây là một người đàn ông đáng thương ".(Hiền:tui không biết nói gì luôn 😑)
"Đây là một người đàn ông đáng thương".
" Không phải là một tên ác ma ".
" Không phải là một tên ác ma ".
Lão luyện như ba của cậu còn bị Vương Tuấn Khải dắt mũi nữa là.Bây giờ cảm giác xấu hổ bao trùm,Vương Nguyên quyết làm con rùa rụt cổ trốn trong ngực anh một chữ cũng không nói.
_______End chương 8_____
Hiền:Thấy tội cho Nguyên ca,vừa mới bước vào Vương gia đã bị ông chồng dọa cho đến khóc.
M.n đọc truyện vv nha!
29/04/2020
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com