Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 32


Sáng sớm sương mù dày đặc, hoặc đó cũng có thể là khói bụi đang dính chặt lên cửa sổ, làm người ta chỉ vừa vén rèm cửa liền không muốn ra ngoái ngắm nhìn cảnh sắc. Thành phố núi là như vậy, ngày đông, khí áp thấp tới mức khủng khiếp, không có ánh dương rực rỡ, cũng không có bầu trời xanh quang đãng. Chúng tôi tỉnh lại giữa thời tiết âm u thế nhưng lại hi vọng nhìn thấy được ánh nắng mặt trời tinh khôi sạch sẽ, làm những thiếu niên trần đầy sức sống.

Từ khi còn rất nhỏ tôi đã hiểu rõ, trên thế gian này những chuyện có thể được như mong muốn của bản thân vô cùng ít. Ví như, bạn muốn ăn kẹo nhưng lại không thể ăn đủ trong một lần, lại giống như muốn được chơi đùa cùng với Đô Đô nhưng lại không thể bất cứ lúc nào cũng ôm lấy nó, để cho nó liếm láp nghịch ngợm, muốn hát vang cũng không thể tùy tiện mặc kệ cổ họng mà hát, muốn trở thành minh tinh thần tượng thì không thể muốn khóc liền khóc muốn cười liền vui vẻ thoải mái cười, muốn hạnh phúc ở bên Vương Tuấn Khải lại không thể có được một lý do để công khai.... Có thể hay không, rất lâu rất lâu sau này, tôi sẽ quên mất những điều mà tôi thực sự muốn là gì? Tôi vẫn thường tự hỏi bản thân như vậy. Tôi từng nghĩ bản thân sẽ không còn thích ăn kẹo, tôi từng nghĩ chính mình sẽ không còn ỷ lại vào Đô Đô, tôi từng nghĩ tới một ngày bản thân sẽ chán ghét ca hát, tôi từng nghĩ bản thân có một ngày sẽ rời xa giới giải trí trở thành một nam sinh bình thường. Thế nhưng tôi chưa từng nghĩ tới bộ dáng của bản thân khi không còn thích Vương Tuấn Khải. Tôi thích anh ấy, nói như vậy có chút tầm thường, thực sự mà nói phải là, yêu thương anh ấy tới tận xương tủy. Không thể đếm nổi những chua sót cùng đắng cay triền miên trong những tháng năm đã qua, tôi dùng tình cảm bản thân dành cho anh ấy để chống đỡ cho tới hiện tại. Bởi vì yêu anh ấy, mới có thể chịu đựng được cô đơn. Bởi vì thích anh ấy, mới có thể nhẫn nhịn tới khi máy quay không còn ở đó mới đuổi theo bóng dáng anh ấy; Bởi vì thích anh ấy, mới có thể gắng gượng để bản thân trở thành một tên ngốc chỉ biết mỉm cười rồi ra vẻ dễ thương; Bởi vì thích anh ấy, mới có thể ở bên anh ấy, trầm luân cùng anh ấy.....Nếu như không còn thích anh ấy, tôi sẽ làm gì? Tôi, còn là Vương Nguyên sao?

Có lẽ cứ mãi suy tư đã trở thành thói quen của tôi, tôi ngủ rất ít, thức dậy cũng rất sớm. Anh ấy còn đang ngủ, nhẹ nhàng rời giường đi rửa mặt, ở trong toilet tôi cố gắng suy nghĩ xem phải làm sao để đối mặt với Vương Tuấn Khải. Đối với chuyện tối qua, tôi không biết chúng tôi phải làm sao để đối mặt. Đợi tới khi tôi đã rửa mặt xong xuôi, Tiểu Mã Ca cũng đã tới. Vương Tuấn Khải bị Tiểu Mã Ca gọi dậy. Anh ấy vẫn nằm ườn trên giường, bộ dáng có vẻ như rất khó chịu. Tiểu Mã Ca ngây ngốc, giống như bị dọa cho kinh ngạc:

"Vương Tuấn Khải, không phải chứ, em uống loại rượu này mà cũng uống say sao? Còn say nghiêm trọng như vậy? Vương Nguyên cũng đâu có say đâu, em đừng có đùa anh được không?"

Vương Tuấn Khải vẻ mặt lười để ý tới anh ấy, anh ấy tiếp tục nói:

"Vốn nghĩ nồng độ rượu thấp như vậy không thể say được mới dám để em uống, em hôm nay say như vậy anh làm sao nói với cấp trên, bọn họ sẽ ngũ mã phanh thây anh mất!

"Vậy cũng không thể trách em, dù sao em cũng rất đau đầu, choáng váng, không có cách nào luyện tập được." Nói xong anh ấy liền giả chết...

Tiểu Mã Ca nhìn tôi, tôi tỏ ý chính mình cũng bất lực. Tôi có thể làm gì với anh ấy chứ, huống hồ anh ấy vốn dĩ đã không khỏe, tôi cũng không nỡ miễn cưỡng anh ấy. Anh ấy tiếp tục nằm trên giường, chẳng buồn nhìn tôi. Tôi cũng không thể ngồi bên cạnh ngây ngốc nhìn anh ấy, vì vậy liền tới phòng luyện tập.

Thiên Tỉ từ sớm đã ở trong đó luyện tập. Đối với Thiên Tỉ, tôi thực sự vô cùng hiếu kì, ví như, cậu ấy có thể dậy trước bảy giờ sáng, dù có mệt thế nào đi nữa, chỉ cần là buổi huấn luyện, cậu ấy sẽ luôn là người đầu tiên tới và bắt đầu luyện tập từ sớm. Rõ ràng là đã ưu tú hơn bất kì ai, thế nhưng lại càng nỗ lực hơn bất kì ai. Đối với sự yêu cầu hoàn mỹ của những động tác lại càng cố chấp tới mức đáng sợ. Có lẽ người như cậu ấy trời sinh đã mang khí chất vương giả. Đột nhiên nghĩ tới, Vương Tuấn Khải cũng vậy, bộ dáng anh ấy nghiêm túc có chút khủng bố, hoặc là bởi vì như vậy, anh ấy mới tỏa sáng đến thế. Cũng có lẽ, người ở bên anh ấy cùng anh ấy thực hiện ước mơ không nên là một người ngốc nghếch chậm chạp như tôi, có lẽ nên là một người ưu tú giống như anh ấy. Cứ nghĩ như vậy, động tác cũng không ngừng lại, chỉ có thể tiếp tục luyện, tôi vẫn chưa muốn từ bỏ, chí ít, cùng anh ấy bước tiếp trên con đường này, tôi chưa từng nghĩ tới chuyện từ bỏ.

"Yô...Có phải tối qua đã phát sinh chuyện gì làm cậu bỗng nhiên sinh lực dồi dào không?" Thiên Tỉ trêu chọc tôi.

Tôi trợn trắng mắt nhìn cậu ấy: "Có thể có chuyện gì chứ, suy nghĩ của con khỉ chết như cậu không trong sáng chút nào cả."

"Xì, lãng phí sự quan tâm lo lắng của tớ."

"Cậu là bụng dạ khó lường thì có."

"Xin hãy áp dụng từ ngữ cho chính xác, bạn học xếp thứ nhất môn Ngữ Văn trường cấp hai Nam Khai."

"Đủ rồi! Thiên Tỉ."

"Ừ."

........

Tôi thừa nhận, tôi có chút không thể kiềm chế được: "Thiên Tỉ, thực ra, tối qua anh ấy hôn tớ."

"Ồ."

"Sau đó tớ cũng hôn anh ấy."

"Ồ."

"Này, cậu có thể có chút phản ứng được không?"

"Cậu đúng là ..., hỏi cậu tử tế thì cậu không nói, không hỏi cậu cậu lại tự nói ra."

"Được rồi, thế nhưng tớ có chút..."

"Vậy cậu muốn như thế nào? Lời chia tay là do cậu nói, vậy mà cậu còn hôn lại anh ấy."

"Tớ cũng không biết phải làm sao, tình cảm của con người cũng không có công tắc, sao có thể chỉ cần nhấn một cái là có thể ngừng thích..."

"Nếu tớ là Tiểu Khải tớ sẽ bóp chết cậu."

"Cũng may cậu không phải, tiểu gia tớ vẫn giữ được một mạng."

"Muốn thế nào?"

"Xem phản ứng của anh ấy ra sao, địch bất động ta cũng sẽ bất động."

"Ninja rùa."

Cùng cậu ấy nói nói cười cười bước vào phòng nghỉ, nhìn cảnh tượng trong phòng làm tôi cùng Thiên Tỉ đều kinh hãi. Tại nơi nghiêm túc như vậy, nhìn biểu cảm của Thiên Tỉ lại nghĩ tới biểu cảm của chính mình, tôi đột nhiên nghĩ tới một câu nói: "Tôi cùng đám đồng bọn của tôi đều sợ ngây người." Không, phải là: "Tôi cùng đồng bọn duy nhất của tôi đều sợ ngây người." Chỉ có đồng bọn Thiên Tỉ cùng với tôi, còn người đồng bọn còn lại của chúng tôi, lại đang dọa chúng tôi sợ tới ngây người.

Không biết đã có ai từng trải qua tình cảnh như vậy chưa, càng ở trong tình huống kinh hoàng biểu hiện lại càng thoải mái, bởi vì đã quá mức kinh hoàng, thế nên quên mất nên có phản ứng thế nào.

_AloNe_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com