Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21

  Ra lệnh một tiếng, mọi người bắt
đầu dùng bữa.
"Em cũng muốn uống cafe...."
Ngửi được hương vị cafe, Tuấn Khải nuốt nuốt nước bọt, nhìn
cốc sữa trong tay mình đột nhiên
muốn thử một chút cafe.
"Không được." Ngồi bên cạnh hai
người, Mạnh Triết không đợi Vương Nguyên trả lời lập tức giành
nói trước.
"Thế nhưng...." Nhìn tất cả đều
uống cafe, mình không có liền tủi thân đỏ cả hai mắt.
Kỳ thật cũng không phải tất cả mọi người đều uống, ít nhất là Vương Nguyên không uống.

"Không được khóc." Xé miếng
bánh mì đưa đến bên miệng anh, tuy anh đúng là đáng yêu, khóc cũng đáng yêu nhưng là một người đàn ông vì chút chuyện nhỏ mà khóc thì còn ra thể thống gì nữa.

Há mồm ăn bánh mì, nuốt nước
mắt vào thật sự không dám khóc
chỉ ấm ức nói: "Nhưng mà anh
muốn uống cafe..."
Bốn người kia thấy anh nhịn khóc xuống đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vì một khi anh đã muốn thì chẳng ai ngăn cản được. Chỉ có thể tìm chuyện để thu hút sự chú ý của anh thì anh mới bị hấp dẫn mà quên đi.

Lần này cũng thế, nước mắt đã đảo quanh hốc mắt rồi lại không hề rơi xuống chỉ vì một câu nói của Vương Nguyên, thật sự quá thần kỳ.

"Em dị ứng với cafe đó." Đỗ Vũ tức giận nói.

"Anh dị ứng với cafe sao?" Vương Nguyên vừa đút anh ăn sáng vừa hỏi.

Lắc đầu, tỏ ý không hiểu. Vẻ mặt
anh mờ mịt, không hiểu anh hai
nói dị ứng là ý gì.
"Anh từng uống qua chưa?" Gật đầu, hình như đã uống một lần
nhưng hương vị thế nào thì anh
lại quên mất rồi.

"Sau khi uống xong có cảm giác
gì?" Xem ra anh chẳng nhớ gì rồi.
Lắc đầu, lần đó làm sao uống được anh còn không nhớ rõ thì sao có thể nhớ được uống xong có cảm giác gì chứ.
"Để tôi nói." Đỗ Vũ thật sự không
chịu nổi cảnh một hỏi một đáp.
"Lúc 10 tuổi nó từng uống trộm
cafe quản gia pha cho cha nuôi
kết quả là tim đập nhanh, chân
tay co giật suýt chút nữa thì sốt
cao, may mà quản gia đến phòng
bếp mang cafe ra mới phát hiện
được nó, nếu không thì nó đã
chết từ lâu rồi." Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, nói không dọa người mới là lạ.
Sau khi nghe xong, Vương Nguyên trực tiếp giành lấy cốc từ trong tay anh, đưa đến bên miệng: "Uống hết sữa đi."
Anh cũng đâu nhớ rõ, chắc chắn
là anh hai nói lung tung rồi. Bĩu
môi, không tình nguyện uống hết
sữa, hai mắt vẫn chăm chú nhìn
cốc cafe trong tay mọi người.
"Lát nữa các anh cứ đi làm đi, tôi
sẽ bảo lái xe đưa chúng tôi về
Vương gia." Thấy anh ngoan ngoãn uống hết sữa, Vương Nguyên mới nói ra quyết định của mình.

Bốn người suy nghĩ một lúc liền
gật đầu.
Ha ha, đợi lát nữa các anh đi hết,
anh sẽ uống trộm một chút chắc sẽ không sao đâu.
Giống như đứa trẻ đang chuẩn bị làm việc xấu, ánh mắt lén lút đảo quanh.
Gõ đầu anh một cái: "Không cho
phép uống trộm." Vừa thấy dáng
vẻ của anh liền biết đang suy nghĩ gì rồi.

Hai tay ôm đầu, ngây ngốc nhìn
Vương Nguyên vẫn ngồi trên đùi mình, chẳng hiểu tại sao cậu lại biết anh đang nghĩ gì.


Bốn người kia cùng vợ chồng Vương
thị cũng hết cách với sự ngốc
ngếch của anh, nhìn vẻ mặt kia
chẳng những Vương Nguyên mà đến cả bọn họ cũng biết anh nghĩ cái gì.

"Ông không thấy cậu ấy rất đáng
yêu sao?" Lâm Tuyết chỉ vào anh, nhỏ giọng hỏi Vương Minh Hoàng.

Bất mãn ăn bữa sáng, sau khi
nhét đầy thức ăn vào mồm mới gật gật đầu.
Ông thừa nhận anh đáng yêu nhưng không có nghĩa là ông sẽ để anh cướp mất con yêu.

"Anh dám uống trộm thì em sẽ
không để ý đến anh nữa." Tức
giận đứng dậy, chạy ra khỏi phòng ăn.
"A!" Vừa nghe cậu nói không để ý đến mình, anh liền hoảng sợ, vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa gọi: "Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên, anh không uống trộm nữa, đừng
giận anh mà, Nguyên Nguyên...."
Nhìn hai người đã chạy đi xa, mọi người đều bật cười.
"Xem ra, em trai sẽ bị vợ quản
nghiêm đây." Đỗ Vũ cười to, sau
này sẽ có người quản lý giúp bọn
họ, không để anh lén lút làm loạn nữa.

"Đúng vậy, cuối cùng cũng có
người quản được nó rồi." Bạch Dật Phong cười vui vẻ, đừng thấy Vương Tuấn Khải ngốc nghếch, đúng là ngoại trừ đôi khi cực kỳ ngoan ngoãn thì phần lớn đều vô cùng nghịch ngợm khiến người ta đau đầu.

Thường xuyên làm chút chuyện làm người ta dở khóc dở cười, rồi lại chẳng nỡ đánh mắng anh, cùng lắm chỉ nhắc nhở vài câu nhưng anh luôn luôn nghe xong rồi quên, thật sự hết cách với anh.

"Chỉ cần nó ít làm những chuyện
nguy hiểm đến bản thân thì anh
yên tâm rồi." Mạnh Triết nhấp một ngụm cafe, cafe này thật sự rất tuyệt vời.


Chuyện kỳ quái nó làm nhiều
không kể xiết. Có lúc đột nhiên
trèo lên cây, nói là muốn nhìn
chim non lớn lên như thế nào, kết quả là vừa leo lên đã tụt xuống; hoặc là tự vẽ cho mình một tấm bản đồ nói muốn đi phiêu lưu rồi một mình chạy trên đường, kết quả là lạc đường còn phải huy động toàn bộ nhân viên đi tìm; hoặc là bỗng nhiên cầm súng đồ chơi nói muốn chơi trò đánh giặc rồi lao ra điên cuồng bắn phá người đi đường, kết quả bọn họ phải xin lỗi
thậm chí còn bồi thường ít tiền
mới khiến người ta không gọi điện đến bệnh viện tâm thần....Chuyện như thế, nhiều lắm.

Nó thường xuyên bộc phát ý tưởng, giống như đứa bé nghĩ gì làm nấy mặc kệ hậu quả. Có lẽ suy nghĩ của nó vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn trẻ con nhưng thân thể là của người trưởng thành, nó như vậy người không biết không nghĩ nó bị bệnh thần kinh mới lạ đó.(tưởng tượng anh cầm súng nước ra bắn người đi đường là cười đến vỡ bụng luôn!)

"Về sau đổi người nhức đầu rồi."
Nhậm Ngã Hành trong buổi sáng
nay đã uống hết ba cốc cafe, cuối
cùng không nhịn được hỏi: "Cô à,
cafe cô pha thật sự là quá tuyệt
vời."  

  Cả bốn người bọn anh đều nghiện cafe, mỗi ngày đều phải uống mấy cốc, nếu biết quán nào ngon thì bọn anh tuyệt đối sẽ đi ủng hộ.


Nhưng anh chưa từng uống qua
cafe thuần hương như vậy, ông
trời, sau khi uống thử thì anh
không dám tưởng tượng cái loại
khác sẽ có hương vị gì nữa.

"Đúng thế, đúng thế. Cafe này
tuyệt đối là loại hảo hạng, làm sao để pha được như thế? Chỉ cho
chúng cháu với." Đỗ Vũ cũng gật
đầu khen ngợi.

Thật chẳng dám tưởng tượng những thứ cafe trước kia anh làm cách nào mới có thể uống hết, so sánh với loại này thì những thứ trước kia không khác gì nước rửa bát. (Hóa ra trước kia anh toàn uống nước rửa bát thôi à!!!!!!!!)

Mỉm cười, dùng khăn ăn lau miệng mới chậm rãi trả lời: "Cafe này không phải do tôi pha, là do bảo bối nhà tôi làm đó."

Đối với kỹ thuật pha cafe của con
trai, bà cảm thấy không thể sánh
bằng.

Thật khó tin, một người chưa từng uống cafe lại có thể pha được cốc cafe tuyệt đỉnh đến
vậy.

"Cậu Nguyên?" Bạch Dật Phong kinh
hãi lại nhìn cốc cafe trên tay, cậu Nguyên này cuối cùng còn bao nhiêu bí mật mà bọn họ chưa phát hiện ra?

Ba người khác cũng có chút giật
mình, vừa nãy lúc dùng bữa
không hề thấy cậu động vào chút
cafe cho nên không nghĩ đến là
do cậu pha.

"Hình như cậu ấy không có uống
cafe?" Đỗ Vũ nói ra suy nghĩ của
mình.

"Đúng vậy, chưa từng uống." Hiện tại, mỗi ngày Vương Minh Hoàng đều phải uống một cốc cafe do con yêu pha mới có tinh thần làm việc.


Nhớ lại những ngày con trai
còn ở Mỹ hoàn toàn là cuộc sống
địa ngục. Bây giờ cậu còn muốn
chuyển đến Vương gia, cuộc sống
sau này của ông sẽ như thế nào
đây.
"Thật quá kỳ diệu." Nhậm Ngã
Hành lắc nhẹ cốc cafe ngửi thấy
hương vị thuần chất kia liền cảm
thấy thoải mái.
"Quả thật là vô cùng kỳ diệu."
Mạnh Triết gật đầu tán thưởng.
Lâm Tuyết nhìn mấy người vẻ mặt say mê uống cafe liền mỉm cười rồi xoay người đi ra ngoài, đợi lát nữa sẽ quay vào thu dọn sau.

"Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên..." Đuổi theo Vương Nguyên vào trong vườn hoa, hiện tại anh không có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp xung quanh, anh chỉ lo cậu sẽ không bao giờ để ý đến mình nữa.

Vương Nguyên ngồi trên ghế dựa trong vườn hoa, giận dỗi nhìn
anh.

Vẻ mặt lấy lòng đi đến bên cạnh cậu không dám ngồi xuống, chỉ có thể lúng túng đứng trước mặt cậu.

Thấy một người đàn ông như ngọn núi đứng trước mặt mình, trong lòng liền thở dài.

Nếu anh bình thường giống như những người kia thì chẳng biết đã làm tan nát bao trái tim thiếu nữ rồi, may mà anh ngốc nghếch nên mới có thể thuộc
về cậu. 

"Anh có biết vì sao em tức giận
không?" Hai tay khoanh trước
ngực, ngẩng đầu nhìn anh

Choáng váng, sao anh lại cao thế
chứ, ngẩng đầu nhìn anh đúng là
một cực hình.

"Anh không bao giờ uống cafe
nữa." Cúi đầu nhận sai, thỉnh
thoảng lại lén lút nhìn cậu, thấy
khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tức giận lập tức cúi thấp đầu.

"Anh ngồi xổm xuống đi." Mỏi cổ
quá.
"Ừ." Ngoan ngoan ngồi xuống,
như vậy tầm nhìn cả hai đều
ngang bằng, anh chỉ hơi cúi đầu.

Anh vừa ngồi xuống, cậu liền dùng sức véo hai má anh, kéo ra hai bên.

"Đau..." Vươn tay giữ chặt tay cậu
không để cậu tiếp tục kéo nữa.

Không thể kéo mặt vậy thì dùng
đầu. Cúi đầu, hơi dùng sức đụng
vào trán anh, cậu không dám
dùng nhiều lực nếu không thì
chính mình bất tỉnh sẽ mất nhiều
hơn được.

"Nguyên Nguyên, em đừng giận nữa..." Kéo hai tay cậu từ trên mặt
mình xuống, đôi tay to ôm trọn lấy bàn tay nhỏ bé của cậu cầu xin.
Hoàn toàn vô lực với vẻ mặt như
chú chó nhỏ đáng thương của
anh, tuy còn hơi giận vì anh
không biết quý trọng thân thể
mình nhưng tâm cuối cùng vẫn dịu xuống: "Xoay lại."

Khó hiểu nhìn cậu
"Bảo anh quay người lại đó." Rút
tay về, giống như làm nũng đánh
nhẹ lên bả vai anh.
"Ừ." Nhìn vẻ mặt xấu hổ của cậu
suýt chút nữa thì anh ngồi bệt
xuống đất. Ngây ngốc trả lời nhưng vẫn không nhúc nhích.

"Ừ thì mau xoay người lại." Lại
đánh anh một cái.

Lần này, anh rốt cuộc cũng ngoan ngoãn xoay người vẫn giữ ngồi xổm như cũ.
Anh vừa xoay lại cậu liền nhảy lên lưng anh. Cậu nhảy lên khiến cho anh chưa có chuẩn bị
suýt chút nữa thì quỳ gối xuống
đất.

"Nguyên Nguyên?" Khó hiểu nhìn về
phía người đẹp đang tựa trên lưng mình, vì sợ cậu ngã nên đưa tay ra đỡ lấy mông cậu.

"Cõng em về phòng, xem như
trừng phạt." Hai tay quàng qua cổ anh, há miệng cắn nhẹ lên cổ
anh.

"Được." Cõng cậu đứng lên, anh
không để ý đến cậu cắn mình, bởi vì cậu cắn không hề đau còn chứng tỏ cậu không giận anh nữa.

"Không cho phép dùng chính
mình ra chơi đùa, anh phải quý
trọng bản thân mình." Vùi đầu vào cổ anh, khẽ nói thầm vào tai anh.
"Rất xin lỗi...." Biết cậu vì quan
tâm mình nên tức giận khiến anh thật sự rất vui, thế nhưng chọc cậu tức giận là anh sai, cha đã từng nói: làm sai phải biết xin lỗi.

"Chỉ tha thứ cho anh lần này thôi
đó." Cậu nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn tại chỗ mình vừa cắn.

"Nguyên Nguyên..."

"Hả?" Vẫn để anh cõng mình lên
lầu, mặc kệ mọi ánh mắt kinh ngạc lúc hai người đi ngang qua.

"Anh...Anh..." Hồi hộp quá nên
lắp bắp rồi.
"Sao vậy?" Khó hiểu ngẩng đầu
nhìn phát hiện mặt anh đã đỏ
bừng.
Cõng cậu vào phòng rồi nhẹ nhàng đặt cậu ngồi trên giường, anh lập tức xoay người lại nhào về phía cậu, không đợi cậu kịp phản ứng liền hôn cậu.

Ha ha, anh chính là muốn hôn cậu đó.
"Nguyên Nguyên..." Vừa lẩm bẩm gọi tên vừa trằn trọc mút lấy môi
cậu, ôm eo cậu dùng sức ngã sang bên cạnh, trong nháy mắt tư thế hai người liền thay đổi.

Một lúc lâu anh cảm thấy đã đủ
mới buông môi cậu ra.

Tựa đầu vào trong ngực anh, hai
người im lặng ôm nhau không ai
nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng
tim đập cùng tiếng hít thở của cả
hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com