Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26

  Nghe xong câu hỏi của cậu, tim
ông hơi thắt lại, ông biết trong
lòng anh vẫn bị tổn thương cho
dù bọn họ có cố gắng bao nhiêu
vẫn không thể làm lành vết thương lòng của anh.

Còn ông thật không biết phải nói
với cậu thế nào, dù sao chuyện đó cũng có liên quan đến hai cuộc hôn nhân thất bại của ông.

"Bác Vương?"

Nhìn cậu thở dài, nghĩ đến chàng trai này có thể xoa dịu những bi thương của con trai, ông liền quyết định nói hết cho cậu biết. Hơn nữa, hai đứa sẽ kết hôn nên cậu có quyền được biết mọi chuyện.

"Nếu bác không tiện nói thì cháu
cũng sẽ không hỏi nữa." Thấy ông có vẻ khó xử, cậu quan tâm nói, cậu cũng không có thói quen bới móc chuyện của người khác.


"Chẳng có gì bất tiện cả, mọi
chuyện đều đã qua được 10 năm
rồi..." Giống như hạ quyết tâm,
Vương Long Sinh khó khăn mở lời.

"Có lẽ cháu không biết, mười năm trước Tuấn Khải không hề giống như bây giờ, nó là một đứa trẻ bình thường cũng đến trường, nghịch ngợm và gây rối. Mẹ đẻ của Tuấn Khải vì khó sinh mà mất, cô ấy vì muốn giữ lại huyết mạch cho nhà họ Vương đã không để ý đến cơ thể mình lừa bác mang thai nó, đợi đến khi bác phát hiện ra thì đã muộn, chẳng thể bỏ cái thai đi nữa. Có lẽ cháu sẽ cảm thấy bác tàn nhẫn nhưng khi đó với bác mà nói thì cô ấy là quan trọng nhất, bác không muốn vì đứa con mà mất đi cô ấy song chẳng ngờ cô ấy vẫn rời xa bác...Nói thật, lúc ấy bác không hề quan tâm đến Tuấn Khải, thậm chí có thể nói là hận bởi vì nó khiến bác mất đi người yêu nhất đời này...Vì vậy, bác đến trại trẻ mồ côi nhận nuôi bốn đứa kia, đối xử còn tốt hơn so với Tuấn Khải...
Tuấn Khải không hiểu vì sao bác lại không thích mình nên nó luôn tìm mọi cách để bác được vui, song bác vẫn chưa từng để ý đến nó, nó là do một tay má Lỗ dạy dỗ. Má Lỗ từng nhiều lần khuyên giải nhưng bác vẫn không để tâm, thà đem tình thương của mình cho bốn đứa con nuôi còn hơn là quan tâm đến con trai ruột... Năm Tuấn Khải mười lăm tuổi, bác quen một người vũ nữ hai mươi tuổi....Không phải bác ngụy biện, 15 năm qua bác chưa từng rung động trước bất kỳ người phụ nữ nào, bác cũng không muốn phản bội vợ mình nhưng dáng vẻ của cô ta rất giống với vợ bác hồi trẻ, vì ngộ nhận mà bác đã nghĩ mình yêu cô ta rồi.... Mặc kệ mọi người phản đối, bác vẫn kiên trì muốn cưới cô ta...Còn Tuấn Khải vì muốn lấy lòng bác mà không hề phản đối...Bác vẫn còn nhớ rõ, lúc ấy bác vì nó không có phản đối mà tát nó một cái thật mạnh...Có lẽ do bác cảm thấy mình đã phản bội mẹ nó nên mới trút giận sang nó, cho rằng nó không nên vì bác mà chấp nhận một người phụ nữ khác thành mẹ của nó, bởi vì mẹ nó đã đánh đổi cả mạng sống để sinh ra nó... Sau đó bác đã cưới cô gái kia...Cô ta đối xử với Tuấn Khải rất tốt , lúc nào cũng quan tâm đến nó. Nếu bác đi làm thì cô ta sẽ chăm sóc nó, cứ như thế, Tuấn Khải
đã thích cô ta...Có lẽ, do từ nhỏ
không có ai đối xử thật tâm với
mình nên nó vô cùng tin tưởng cô ta, mặc kệ cô ta nói gì nó vẫn tin tưởng. Ngay cả đến khi cô ta thuê người bắt cóc nó, nó vẫn chưa từng nghi ngờ cô ta...
Cũng vì thế mà khi sự thật phơi
bày, nó hoàn toàn không thể
chấp nhận nổi...Sau khi cứu trở
về, nó bắt đầu sốt cao lên tới 45
độ...Đến khi tỉnh lại thì đã bị quên hết tất cả nhưng trong tiềm thức nó vẫn rất khó để thích một người, trừ người nhà ra nó đều không chấp nhận bất kỳ ai...Đây vẫn chưa phải tình huống tồi tệ nhất, tồi tệ nhất là bác sĩ nói cho bác biết...Trí óc của nó bị ảnh hưởng...Trí lực của nó như đứa trẻ mười tuổi, mãi mãi không tốt lên được..."

  Nói xong lời cuối ông liền nghẹn
giọng: "Khi ấy, bác mới giật mình
nhận ra mình đã quá vô tâm với
nó, từ đó về sau, tất cả mọi người
đều dồn hết sự chú ý vào nó...Có
lúc bác đã nghĩ, nó như thế cũng
tốt, không cần phải đối mặt với
những tổn thương trong quá khứ, ít ra là nó vẫn vui vẻ..."


Trong lúc nghe ông kể, đã có rất
nhiều lần cậu không nhịn được
muốn đứng lên đánh ông nhưng
vẫn cố gắng nhịn xuống.

Nghe ông kể xong, cậu cuối cùng vẫn không kiềm chế được gào lên, từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên cậu mất bình tĩnh đến thế.


"Sao ông có thể vì vợ mình chết
do khó sinh mà đối xử với anh ấy
như thế? Ông chưa từng nghĩ đến vì cái gì mà bà ấy quyết sinh anh ấy ra sao? Cho dù biết mình sẽ chết nhưng bà ấy vẫn quyết định sinh con thì đã có thể hiểu được bà yêu đứa bé này biết bao
nhiêu. Còn ông lại đối xử với anh
ấy như thế, vợ ông ở trên trời chắc chắn không thể yên lòng. Nhìn thấy ông đối xử với đứa bé mà bà đã phải đổi bằng cả mạng sống, bà nhất định sẽ dùng nước mắt rửa mặt mỗi ngày! Lúc anh ấy khỏe mạnh ông không thương, không bảo vệ đến khi anh ấy gặp chuyện mới biết hối hận còn có ích gì nữa!"


"Thật xin lỗi..." Rốt cuộc, trong
tiếng mắng của cậu, ông đã bật
khóc như một đứa trẻ.

Ông chưa từng đặt mình vào địa
vị của bà để suy nghĩ, chỉ nghĩ vì
nó mà mình mất đi người vợ thương yêu nhất.  Chưa từng nghĩ
đến vợ mình vì sao biết rõ không
nên sinh con nhưng vẫn giấu ông mang thai, bà ấy chắc chắn là rất rất yêu ông nên mới muốn sinh con cho ông, cho dù là đổi bằng cả mạng sống.


"Bà xã...Rất xin lỗi...Rất xin lỗi..."
Cho đến hôm nay, nhờ cậu thức
tỉnh ông mới biết mình là một
người ngu dốt biết bao nhiêu, tự
cho là mình đúng nên đã làm tổn
thương vợ cùng con trai. Có lẽ
ông vì áy náy mới bảo vệ, nuông
chiều anh nhưng trong lòng lại
chưa từng thương anh.


Kể từ hôm nay, ông sẽ thương yêu anh hơn để bù lại những năm tháng đã qua.


Nhìn ông đầy mặt nước mắt liền
không còn gi để nói.  Rút một tờ
khăn giấy đưa cho ông vẫn không mở miệng nói một câu, có lẽ nên để cho ông khóc một trận thoải mái.

"Nguyên Nguyên?" Lúc này, cửa phòng sách bị người khẽ đẩy vào, Vương Tuấn Khải ngủ được vài phút liền tỉnh lại, tỉnh dậy không thấy cậu vội chạy đi tìm má Lỗ Má Lỗ bảo anh đến phòng
sách tìm thử nên anh mới chạy
đến đây.Nhưng anh giống như
nghe thấy có người đang khóc
nên không dám xông vào chỉ lén
mở ra một khe nhỏ để nhìn trộm.


"Khải Khải? Vào đây." Vừa nghe, cậu đã biết là anh, chỉ có anh mới gọi mình như thế.

Vừa nghe thấy có thể đi vào anh
lập tức đẩy cửa rồi chạy đến bên
cậu, lúc này mới có tâm tình nhìn xem ai đang khóc.

"Cha? Sao cha lại khóc? Có người
bắt nạt cha à?" Nghiêng đầu khó
hiểu hỏi, nơi này chỉ có anh, Nguyên Nguyên và cha, anh không bắt nạt cha vậy chỉ có...(bó tay với anh)


Nhìn về phía Vương Nguyên  ngơ ngác hỏi: "Nguyên Nguyên bắt nạt cha à?"

"Em không có bắt nạt cha anh?"
Véo nhẹ mũi anh, cười nói.
"Vậy..."
Không đợi anh nói hết, Vương
Long Sinh đã nhào đến ôm chặt
anh: "Con trai..."

Vỗ nhẹ lưng ông giống như bình
thường bọn họ vẫn an ủi mình,
vừa vỗ vừa nói: "Đừng khóc, đừng khóc, cha đừng khóc nữa mà."
Nhưng sự an ủi của anh hoàn
toàn vô dụng, ngược lại ông còn
khóc to hơn.
Hiện tại, ông chỉ cảm thấy vô cùng có lỗi với anh nhưng anh lại không để tâm còn đối xử tốt với mình như thế, ông thật quá xấu hổ.

Song, nói thật, ông cũng không
cần xấu hổ vì dù sao Tuấn Khải cũng chẳng nhớ được chuyện
trước kia.

Lúng túng nhìn Vương Nguyên đứng bên cạnh mình: "Nguyên Nguyên..."
"Anh cứ tiếp tục an ủi ông ấy đi,
ông ấy khóc một chút sẽ khá hơn." Thấy ông đã biết được sai lầm của mình, cậu cũng cảm thấy
vui mừng.

"Ừ." Anh tiếp tục vỗ nhẹ vai cha để ông khóc thoải mái.

Một lúc sau, Vương Long Sinh mới xấu hổ buông anh ra, nghĩ đến mình đã sống gần nửa đời người lại có thể ôm con khóc rống lên như thế, nếu truyền ra ngoài thì ông sẽ chẳng còn mặt mũi nào
gặp người nữa.

Vỗ vỗ bả vai anh rồi quay trở lại
ghế sofa.
Vương Tuấn Khải khó hiểu nhìn ông, chẳng hiểu vì sao ông lại
không khóc nữa "Cha khóc đủ rồi à?"

Nghe anh hỏi như thế, gương mặt già nua lập tức đỏ bừng, nghẹn họng nhìn anh.

May mà Vương Nguyên kịp thời giải vây cho ông, cậu kéo tay anh nói: "Khải Khải, nếu thấy người khác khóc thì anh không được hỏi như thế, đó là vô lễ."


"Ừ, cha, con không hỏi nữa." Nguyên Nguyên nói chắc chắn không sai.

"Bác Vương, chúng con xin phép
về phòng trước." Nắm tay anh
muốn rời đi.

Đúng lúc bọn họ đi tới cửa, ông
liền nhớ ra một chuyện: "Vương Nguyên"

"Bác Vương còn chuyện gì sao?"
Chẳng phải đã nói để người lớn
chuẩn bị hôn lễ rồi, còn chuyện gì nữa vậy.


"Nhà chúng ta trừ má Lỗ ra thì
không có nữ giúp việc. Cháu có muốn tìm một nữ giúp việc để chăm sóc mình hay không?"

Suy nghĩ một lúc liền gật đầu:
"Cũng được, cháu sẽ tự chọn."

Nói xong, liền kéo Tuấn Khải đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng hai người dần
khuất xa, Vương Long Sinh cảm
thấy vô cùng may mắn Nhờ tổ
tiên tích phúc nên con trai mới
cưới được một người vợ tốt như
vậy.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com