Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 47: CÓ THÍCH ANH HAY KHÔNG?

Chap này là phúc lợi 1k vote nha!!!

Tặng cho bạn:

JinbiKNs

bui_hao17

vuonghuyenmy

kaiyuan12022000

BeLuoi8112

Mun-clover

leokyo715

Jim1507

Nhi_2504

KissKey

DnhTriu300

PhngVi441

KimLua126

hffhhgg

user89052751

hanbang0608

HaiNhan2

nguyenthanh11820

ngocthao04112

dangnguyetham

KarRoyCuaNho

.

Các nàng đọc truyện vui vẻ nè!!!!!!

.........

Thẳng đến khi màn đêm buông xuống, cậu mới từ trên giường đứng dậy.

Đứng ở ban công nhìn lên sao trên trời, cậu muốn thoát khỏi suy nghĩ rối rắm này, hai tháng này, đã xảy ra nhiều chuyện, cậu sắp không chịu nổi.

Cho tới nay, cậu sống đến ngày hôm này chỉ vì hai người, cứu cha, tìm Đằng Hải.

Hiện tại án tử của cha đã có manh mối, Đằng Hải cũng tìm được rồi, anh bây giờ chính là Vương Tuấn Khải, hết thảy cũng trong mong muốn của cậu.

Cậu nên làm cái gì bây giờ? Con đường phía trước, rốt cuộc nên đi thế nào?

Cầm lấy điện thoại, lo lắng, bỗng nhiên nhìn đến một dãy số, chắc là giữa ngày hôm qua, Giang Trục Thủy gọi đến.

Sao lại thế này! Ngày hôm qua giữa trưa cậu không phải ở trên thuyền sao? Cậu cũng không nhận được điện thoại! Khi đó cậu chắc là đang ngủ?

Cậu không khỏi cả người lạnh run, là ai, là ai tiếp điện thoại của hắn?

Chẳng lẽ là...... Nhớ tới Vương Tuấn Khải tà mị tươi cười, cậu không khỏi run run một chút.

Không xong, nếu thật là anh ta, anh ta sẽ cùng Giang Trục Thủy nói cái gì? Cậu giải thích sẽ càng không rõ......

Cậu gọi về một chút không? Nắm di động, ngón tay đặt ở trên dãy số kia, do dự có nên ấn xuống hay không.

Ngay vào lúc này, bỗng nhiên một bóng đen kéo dài, một phen kéo cổ của cậu.

Cậu bị làm cho sợ muốn thét lên, thanh âm còn chưa phát ra, đã bị môi mềm mại kia che lại.

Ra sức từ chối vài cái, cậu bất động.

Cậu biết là ai, Vương Tuấn Khải, tên khốn kiếp này! Luôn thích đột ngột xuất hiện, dọa cậu sợ muốn chết!

Không biết nghĩ như thế nào, cậu cư nhiên trả thù ở trên môi của anh hung hăng cắn một cái, cắn cũng làm cho chính mình hoảng sợ, cậu đang làm cái gì?

Vương Tuấn Khải hiển ngây ngẩn cả người, buông môi cậu ra, sờ sờ môi mình, rất đau, nhưng không cắn nát, không chảy máu.

" Hừ! Lần này buông tha cho anh!" Cậu hung hăng nói.

Anh lại nở nụ cười, cánh tay dài duỗi ra ôm lấy cậu.

" Thân ái, có nhớ anh không?"

Một câu này làm cho cậu giống như đang trong mộng, anh cùng với cậu, rốt cuộc là quan hệ gì?

Đẩy mạnh anh ra, đi vào phòng. Anh cũng theo sau tiến vào, đi theo cậu đi vào trong phòng ngủ.

" Nơi này hoàn cảnh không tệ." Anh nhìn chung quanh đánh giá một chút, hỏi cậu:" Vẫn thói quen đó sao?"

Cậu mặt lạnh lùng:" Ai cho phép anh vào phòng tôi?"

Anh sửng sốt, cười nói:" Anh đây đi ra ngoài."

" Đứng lại!" Cậu gọi anh:"Anh cả ngày ở đâu?"

" Em bộ dạng này, chân thật giống như bà quản gia!"

Mặt cô đỏ lên:" Ai muốn quản anh! Tôi hỏi anh một chuyện, anh rốt cuộc có thích Nghiêm tiểu thư hay không?"

" Thì ra em ghen tỵ." Anh trong mắt lóe ra sắc thái tức giận, những cũng ôn nhu.

"Đừng đùa! Ai ăn dấm chua của anh!" Cậu cả giận nói, lại phát hiện hôm nay anh cùng với ngày thường thật sự thực không giống, bình thường anh sẽ không đùa như vậy, thậm chí cười một cái cũng khó.

Cậu mơ hồ nghi nhìn anh, anh liền đứng lên làm cho cậu nhìn, cuối cùng còn hỏi:" Thế nào? Xem có được không?"

Cậu nhíu nhíu mày:" Anh hôm nay tâm tình rất tốt?"

Anh trầm mặc trong chốc lát nói:" Nếu anh nói anh hôm nay tâm tình không tốt, em sẽ tin sao?"

" Tin, anh hầu như lúc tâm tình không tốt đều đến tìm tôi." Cậu mặt băng bó nói. (mặt căng ra)

Anh vỗ tay:" Đúng vậy, em có biết vì sao không?"

" Ai biết anh biết anh có tâm địa giảo hoạt nào?"

" Bởi vì em có thể làm cho tâm tình của anh tốt hơn." Anh đột nhiên dùng sức ôm lấy cậu.

" Anh làm gì!" Cậu nhíu mày nói:" Tôi không phải kỹ nam, không phải anh muốn nghĩ gì thì có nấy, muốn ôm liền ôm!"

" Vặn vẹo vài cái, chỉ nghe anh thấp giọng nói:" Đừng nhúc nhích! Anh đêm nay không nghĩ chạm vào em, chỉ cần cho an im lặng ôm một lát, là được."

" Thật kì quái, anh hôm nay rốt cuộc làm sao vậy?

" Cậu cắn răng nói:" Anh không thể như vậy...... Vị hôn thê của anh ngay cách vách, anh muốn ôm thì ôm cô ấy. Chúng ta hai người danh bất chính ngôn không thuận, bị người khác thấy không tốt."

" Không ai tiến vào."

" Nhưng anh cũng không làm khó dễ cho Thanh Du?" Không biết lấy đâu ra dũng khí, cậu ngẩng đầu nhìn anh, cả giận nói:" Cô ấy yêu anh như vậy, anh lại lợi dụng tình cảm của cô ấy, anh không biết như vậy là đối cô ấy rất tàn nhẫn không?

Vương Nguyên phẫn nộ đích thân chất vấn làm cho Vương Tuấn Khải sắc mặt hơi hơi trầm xuống dưới.

"Anh tàn nhẫn?" Anh buông hai cánh tay đang ôm cậu:"Anh chỉ nói rõ cho cô ta biết anh thích em, cái này kêu là tàn nhẫn? Nói cho em, tất cả chuyện này đều là cô ta tự nguyện, không ai bức cô ta!"

"Nhưng anh biết cô ấy nói gì không? Cô ấy nói mình nghĩ muốn theo tôi. . . . . hai người chung một chồng!" Chợt lóe cắn răng:"Anh có biết là đối với một nữ nhân, nhất là một thiên kim Đại tiểu thư được cưng chiều như vậy mà nói thế là có nghĩa gì không? Cô ấy từ bỏ hết thảy sự tự tôn cùng kiêu ngạo, chỉ vì đổi lấy một nụ cười của anh, anh như thế nào lại có thể vô tình như vậy?"

"Em nói không sai, anh chính là vô tình, bởi vì anh cho rằng thứ kia với anh mà nói , anh cũng không cần!" Anh phẫn nộ mà xoay người,"Loại tình cảm rẻ tiền gì đó, anh không cần."

Vương Nguyên sửng sốt sau một lúc lâu, buồn bả nói:"Tôi đây ? Anh đối với tôi, cũng là không có cảm tình sao ? "

Anh trầm mặc , không thể không thừa nhận, giá như mười năm trước, anh thủy chung không quên ghi tội cậu, nhưng anh cự tuyệt không nghĩ tới sẽ đi tìm cậu, bởi vì anh sợ hãi, anh không biết chính mình sợ hãi đến tột cùng là vì cái gì, có lẽ là sợ cậu nhìn thấy anh đã biến thành một người khác?

Nhưng không nghĩ tới hết thảy đều giống như an bài, bọn họ cư nhiên mười năm sau gặp lại, hơn nữa lại gặp chuyện đáng xấu hổ như vậy.

Lúc ấy anh bị người ta hạ dược, phải tìm một người để giải dược. Anh đương nhiên muốn tìm một người sạch sẽ, cũng không nghĩ anh sẽ đi phá trinh tiết của nam nhân này, cư nhiên sau lúc anh phát tiết dục vọng trong người cậu, kêu ra cái " tên" đã không có tác dụng trong mười năm qua.

Đằng Hải.

Anh giật nhìn thấy người con trai dưới thân, cậu đã trưởng thành, bỏ đi dáng vẻ ngây ngô cùng non nớt mười năm trước, giờ cậu đã trở thành một nam nhân xinh đẹp .

Vuốt ve hai má của cậu, bao nhiêu năm rồi anh một mực gạt bỏ tất cả trí nhớ, dường như một lần nữa những ký ức kia trở lại. Bao nhiêu năm rồi anh vẫn tin tưởng gì đó, cư nhiên tại một khắc có một tia dao động.

Nhưng mà, kia cũng chỉ là dao động mà thôi.

Vì không cho cậu lại tiếp tục dao làm động tâm anh , anh lựa chọn sẽ hủy diệt cậu, làm cho cậu trở thành món đồ chơi của anh.(Châu Nhi: anh thật nhẫn tâm)

Chỉ cần như vậy, anh sẽ lại không vì cậu mà nóng ruột nóng gan . Nhưng cô cũng không phải là đồ chơi của anh, anh cũng không biết chính mình đang muốn cái gì .

"Anh đối với em thật có cảm tình, chính là Vương Tuấn Khải của 10 năm trước đối với của có cảm tình với Nguyên Nguyên." Anh cũng là như vậy tự nói với chính mình.

"Vậy anh chính là Đằng Hải! " Cậu vội vàng cùng anh mà tranh cãi .

"Anh không phải."

"Đúng là anh!" Cậu giận dỗi bèn ôm lấy thắt lưng anh, nước mắt rơi xuống nói:"Anh chính là Đằng Hải, anh là Đằng Hải của em, anh đã đáp ứng bảo vệ em cả đời , anh như thế nào sao có thể nói không tính toán gì hết?"

Anh nhìn thân thể cứng ngắc, mặc cho cậu ôm, thật lâu sau, anh cảm thấy chính mình trong mắt lại có chút ẩm ướt, môi mấp máy nói:"Trở về không được, anh rốt cuộc trở về không được."

"Có thể, anh thật có thể !" Cậu ôm chặt lấy anh không buông.

"Nha đầu ngốc!" Anh đột nhiên quay người lại, nâng đôi má mang theo hai dòng lệ :"Anh còn có thể bảo vệ em nha!"

"Anh dùng thân phận Vương Tuấn Khải này bảo hộ em, không được sao?"Anh không ý thức được, những lời đang nói này chính thời điểm, anh đã ngầm thừa nhận tình cảm của cậu.

Cậu sửng sốt một chút, cậu giãy duạ thoát khỏi tay anh.

Cái tên Vương Tuấn Khải này, sẽ làm cậu liên tưởng đến rất nhiều tà ác gì đó, cậu thật sự không thể nhận!

Anh khẽ nhíu mày, nâng cằm cô lên:"Nói cho anh biết, em có thích anh hay không?"

Cậu nhìn anh, mặt tuấn mỹ không biểu cảm, vậy mà lãnh khốc, vậy mà mị hoặc, mà dần dần trong tưởng tượng của cậu hình ảnh thiếu niên kia trùng hợp chung một chỗ. . . . .

Vì thế, cô mờ mịt gật đầu. Kỳ thật cậu cũng không rõ rốt cuộc là thích thiếu niên mười ba tuổi, hay là thích nam nhân này thành thục lại tối tăm.

Anh nhẹ nhàng ôm cậu lên giường, cậu đỏ mặt, duỗi tay đẩy anh.

"Anh nói rồi đêm nay anh không chạm vào em, yên tâm." Anh mỉm cười, ngồi ở đầu giường, nhẹ nhàng xoa mái tóc của cậu, ôn nhu nói:"Mau ngủ đi, anh xem em ngủ."

Cậu thật sự buồn ngủ.

Đây là lần đầu tiên cậu ở bên người Vương Tuấn Khải, như thế lại cảm thấy thật an toàn, cậu nghĩ " Cho dù anh không thay đổi, không là Đằng Hải, có lẽ cậu cũng có thể chấp nhận anh với thân phận là Vương Tuấn Khải"

Nhưng là, rõ ràng lại vừa lo lắng, cậu phải nên làm cái gì bây giờ?

. . . . . .

Vương Tuấn Khải nhìn thấy cậu nặng nề ngủ, hô hấp đều đều, sắc mặt hồng thuận. Trên mặt anh hiện ra dáng cười thoải mái, sau đó, anh cúi đầu nhìn đồng hồ, giờ đã là 12h khuya .

Anh thu lại dáng cười tươi, đứng lên mở tủ quần áo. . . . . .

———————————————-

Trên bãi biển của khách sạn , một người trung niên mang mắt kính dáng thoáng động đi tới.

Đi vào phòng chính mình, ông ta đánh vỡ cái chai rượu, lấy ra cái chìa khóa mở cửa vào.

Cửa mở, ông ta sờ soạng bật đèn, bỗng nhiên một vật cứng để ở huyệt Thái Dương của mình !

Ông lắp bắp kinh hãi, rất nhanh ý thức được đó là "cái gì", dưới tay ý thức mà thò tay vào trong lòng ngực muốn lấykhẩu súng,  chỉ nghe phía sau một thanh âm lãnh khốc đích nói:"Smith tiên sinh, tôi khuyên ông tốt nhất đừng nhúc nhích, nếu không súng của tôi sẽ làm cho ông thấy pháo hoa!"

"Anh là ai?"

" cái này ông không nên biết." Thanh âm lãnh khốc tiếp tục nói:"Tôi chỉ nghĩ muốn với ông một cuộc mua bán."

"Mua bán?"

"Tôi mốn thứ trong tay ông, công ty công ty cổ phần Vương thị chi nhánh tại Pháp."

"Nói giỡn!"

"Ha ha. . . . . ."

Thanh âm kia cười lạnh, dần dần chuyển tới trước mặt ông ta .

Đó là khuôn mặt mang mặt nạ con bướm...

.

Hú các nàng đọc chap này xong thấy sâu răng chưa? (Xin hân hạnh giới thiệu kem đánh răng P/s ngừa sâu răng vượt trội =D )

.

Các nàng cmt nhiệt tình nha, chap sau có cảnh 18+ đó =). Chap này đủ 24 vote Châu Nhi sẽ ra chap mới nhá!!!!! Yêu các nàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com