Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

5.

Kanghan rất khoẻ, Sailom bị đối phương ôm lấy thì không có cách thoát ra được. Đành phải để như vậy mà ra chỗ để xe.

Hai người vào trong gara, thấy Sailom phớt lờ mình mà đi thẳng, Kanghan thấy có phần hụt hẫng.

Từ khi quen thân với Sailom tới giờ, đối phương vẫn luôn thân thiết với cậu, có lúc nào làm lơ bản thân như bây giờ đâu chứ.

Nếu cứ như thế thì không phải đáp án mà Kanghan muốn. Cậu phải khiến cho đối phương nhận thức được mức quan hệ của hai người sẽ không dừng lại ở mức độ gia sư hay bạn bè gì gì đó.

Kanghan nghĩ xong, liền vươn tay đến trước mặt Sailom. Động tác này của đối phương khiến em giật mình, vô thức rụt người về phía sau.

"Cậu... cậu lại định làm gì?"

Sailom cau mày, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ, dùng tay gạt đi bàn tay của Kanghan.

Kanghan nhanh hơn. Cậu bắt lấy cổ tay đối phương. Ý định giúp Sailom đội mũ bảo hiểm lập tức tan biến.

Thay vào đó, Kanghan vất cái mũ qua một bên, rồi vùi đầu vào hõm cổ Sailom, đôi môi dán lên làn da trơn mịn. Cố ý đẩy đối phương sát vào tường, chen vào chân Sailom mà đứng.

"Aw!"

Sailom bị hành động của Kanghan làm cho đơ người. Đến khi phản ứng lại thì lại bị Kanghan hôn rồi.

"Kanghan! Dừng lại!"

Cổ và tai Sailom bị hôn liếm không ngừng. Hai tay bị Kanghan túm lấy, đè lên trên đỉnh đầu. Sailom hốt hoảng, không ngừng vặn vẹo vòng eo.

Kanghan không nói lời nào, mặc cho Sailom giãy giụa, vẫn đem bàn tay của mình luồn vào trong vạt áo, mơn trớn cơ thể xinh đẹp của đối phương.

Lòng bàn tay Kanghan có vết chai ram ráp, cọ lên làn da mịn màng, mang tới từng cơn ngứa râm ran khiến Sailom run lên. Âm thanh phản kháng ban nãy đã trở nên quyến rũ lúc nào không hay.

"Ưm... dừng... ưh..."

Tiếng rên của Sailom như sợi lông mềm mại quét qua trái tim Kanghan, khiến cậu dừng động tác lại, ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn em.

Sailom cũng giật mình bởi tiếng rên phát ra từ miệng mình, gương mặt em đỏ bừng, miệng lập tức mím chặt, cố gắng ngăn cho bản thân phát ra âm thanh nữa. Đồng thời cũng vội quay mặt đi né tránh ánh mắt nóng rực của Kanghan.

"Sailom..."

Thanh âm từ tính khàn khàn vang lên, Sailom nghe mà vành tai đỏ ửng.

"Mày đáng yêu chết mất. Đừng từ chối tao nhé. Tao sẽ chăm sóc cho mày mà."

Sailom mở to mắt. Em không hề giãy giụa, gương mặt dần chuyển hướng về phía Kanghan nhưng đến nửa chừng thì dừng lại, mi mắt cụp xuống.

Sailom đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi và mệt mỏi. Em cũng muốn có người ở bên lắng nghe, để không phải gồng mình lên nữa.

Nhưng khi đã có rồi mất đi, chắc chắn sẽ đau đớn hơn việc không có gì hết.

Nếu là như thế, em phải làm sao đây.

Kanghan biết Sailom còn đang phân vân. Nhưng Kanghan không đợi được nữa, phân thân đã sớm cương cứng, lúc này càng hưng phấn không kiểm soát được.

"Cứ dựa vào tao. Được không?"

Kanghan buông cổ tay đối phương ra, vồn vã hôn lên đôi môi đỏ hồng, bàn tay nhanh chóng cởi quần đồng phục của mình ra, để lộ phân thân cứng rắn. Tay còn lại thì xoa nắn cặp mông căng tròn của đối phương.

Thân dưới vừa lộ ra, mùi vị nam tính lập tức tràn vào khoang mũi cả hai, gợi lên ham muốn tình dục trong người.

"Ah... ha..."

Sailom còn chưa kịp nhìn xuống, Kanghan đã dính sát lên người em, hôn em điên cuồng. Đầu lưỡi nhỏ ướt mềm bị đối phương liếm mút ngon lành.

Kanghan để quyến rũ Sailom, liền véo nhẹ lên đầu ngực đối phương. Sau đó chuyển tay xuống dưới, vuốt ve nơi giữa hai chân Sailom.

Hô hấp của Sailom càng lúc càng dồn dập, đôi mắt cũng trở nên mê ly. Lúc này Kanghan cầm lấy tay của Sailom, ép em sờ lên nơi nóng bỏng, dính nhớp của mình.

Sailom giật mình, giật tay ra như phải bỏng nhưng lại bị ép quay lại. Theo phản xạ em vội nhìn xuống thứ khiến người ta sợ hãi kia, hít sâu một hơi.

Nó... lớn quá đi mất. Làm sao có thể lớn... và dài như vậy?

Bàn tay Sailom với làn da trắng đang chạm tới phân thân thô dài vừa tím vừa đỏ kia, thực sự là một loại cảm quan dâm mĩ kích thích thị giác.

"Tôi... tôi không muốn... làm vậy đâu..." Sailom lắc đầu lắp bắp nói. "... đáng sợ lắm..."

Tuy rằng bị dọa sợ, nhưng em nói chuyện vẫn mang chút nũng nịu đặc biệt, giống như đang làm nũng từ chối vuốt ve phân thân của đối phương

Kanghan bị âm thanh nỉ non của Sailom làm cho tê rần đầu óc.

"Dù mày có ghét bỏ nó, thì sau mày vẫn phải ăn nó thôi. Dù thế nào thì nó vẫn là của mày đó. Nếu mày không cần, tao biết làm thế nào bây giờ?"

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng Kanghan biết, không nên quá nóng vội mà ép buộc Sailom.

"Sailom, mày xem nè, giờ tao khó chịu lắm luôn á, nếu mày không giúp tao, chắc tao chết mất thôi."

Hứ! Vậy thì đi chết đi!

Sailom chửi thầm Kanghan trong đầu. Nhưng em không dám nói, chỉ phồng má kháng nghị, trong lòng quyết không dao động.

Kanghan lại tiến tới, ngậm lấy vành tai đối phương, đầu lưỡi linh hoạt liếm láp lỗ tai đối phương, nhẹ nhàng mút vào.

Kanghan mút vừa thở gấp, cố ý nói ra những lời ngọt ngào dụ dỗ Sailom:

"Nếu thế thì cho tao mượn chân mày được không? Tao sẽ tự làm. Mày không cần phải làm gì cả đâu..."

Tay Sailom siết chặt, trong đầu thầm suy nghĩ. Nếu đồng ý để Kanghan làm vậy mà em có thể nhanh chóng về nhà, thì... cũng được đi.

Sailom vừa mới hơi gật gật đầu, Kanghan đã như sợ Sailom hối hận, vội nâng em lên ngồi trên xe máy của mình, sau đó giúp Sailom cởi giày ra.

Chiếc tất dài màu trắng ngang bắp chân vốn là kiểu dáng bình thường, lại được Sailom đeo lên như món đồ chơi tình thú. Vừa ngây thơ lại vừa có sự dụ dỗ, gợi cảm, thành công gợi lên dục hoả trong lòng Kanghan.

Kanghan cởi tất của Sailom xuống, làm lộ ra bàn chân đẹp đẽ của đối phương. Vừa nhìn thấy chân trần của Sailom, trong lòng Kanghan lập tức có suy nghĩ rằng, Sailom từ trên xuống dưới không chỗ nào là không quyến rũ hết.

Sailom nhìn ánh mắt chăm chú của Kanghan, vừa ngại ngùng vừa xấu hổ. Em cảm thấy đối phương thực sự rất không bình thường.

Khi thấy đối phương buông tất của mình xuống, em không đoán được Kanghan sẽ làm gì tiếp theo nên đành nhắm chặt mắt lại.

Khoảng chục giây sau, em cảm nhận được chân mình bị Kanghan nắm lấy, rồi đặt lên... cái thứ nóng bỏng kia.

Lòng bàn chân nhạy cảm, lúc ma sát với vật lạ khiến ngón chân của Sailom cuộn tròn, vừa vặn chạm tới phần đỉnh của vật thể.

"Aahh..."

Cảm giác tê dại xông thẳng lên não Kanghan. Cậu nheo mắt, trong cổ họng bật thốt ra tiếng rên đầy cảm thán. Bàn tay giữ chặt lất mắt cá chân của Sailom, đem lòng bàn chân láng mịn của đối phương làm nơi cho mình ra vào.

Chưa tới chốc lát, đỉnh đầu vật thể chảy ra chút dịch lỏng, càng thuận tiện cho việc bôi trơn.

Âm thanh lép nhép không ngừng vang lên.

"Ah... Ah... Ha...."

Sailom bất giác đỏ lỗ tai, né tránh ánh mắt ăn tươi nuốt sống của Kanghan.

Hơi thở mang theo tình dục phảng phất giữa chiếc mũi cả hai người. Sailom ngửi thấy hương vị hormone nam tính khó tả của Kanghan.

Qua một lúc, chân Sailom mỏi nhừ rồi mà Kanghan vẫn chưa xuất tinh. Em nhẩm tính thời gian, trong lòng càng gấp gáp, sau đó giận dỗi nhìn đối phương.

"Sao... sao cậu còn chưa xong?!"

"Chân... chân tôi mỏi lắm...."

Kanghan vừa đẩy hông vừa ra vẻ đáng thương, nói:

"Oh... tại nó dai sức quá ha. Nhưng tao không biết làm sao nữa. Mày quyến rũ quá mà... tao mong có thể làm lâu một chút... ha~"

Sailom rất muốn về nhà, mặc kệ Kanghan nói gì, em liền dùng sức, miết đầu ngón chân lên phần đỉnh, chân khác duỗi xuống chạm tới cái túi nhiều nếp uốn, nhấn mạnh một cái.

"Ha ưm..."

Bị tấn công đột ngột, Kanghan liền run rẩy, ngực phập phồng lên xuống, vật thể phía dưới căng thẳng, nảy lên một cái rồi

Phụt!

Tinh dịch trắng đục bắn lên mu bàn chân và cẳng chân Sailom. Kanghan bắn xong còn thở hổn hển.

Sailom mặt mũi đỏ bừng, nhìn chất lỏng trên chân mình, lo lắng không biết nên giải quyết ra sao, thì lại thấy Kanghan lấy chiếc tất bị cởi ban nãy lau sạch cho em.

Sau khi lau qua một lượt, Kanghan không trả lại tất cho em mà lại cất vào trong túi quần mình.

"Kang... han..."

Sailom trừng mắt muốn nói gì đó, khi chạm vào ánh mắt của đối phương thì lại chùn xuống. Ngoan ngoãn ngồi yên. Đôi tất này em mới mua đó, còn chưa dùng được tới năm lần đâu. Bị lấy mất, em lại tốn tiền mua đôi mới rồi.

Kanghan nhìn dáng vẻ đáng yêu của Sailom, cười cười, lại giúp em xỏ giày xong rồi mới tự mình sửa sang lại quần áo.

Cuối cùng thì Kanghan cũng đưa Sailom về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com