Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Góc nhìn của Asano Gakushuu


Ru tôi, nhấn chìm tôi, nghiền nát tôi

Xé tôi ra, ăn tôi và hun khói tôi

Tình yêu không ngừng nghỉ

Tình yêu bị đầu độc

Tình yêu trọn vẹn

𝙲𝚘𝚖𝚙𝚕𝚎𝚝𝚎 𝙻𝚘𝚟𝚎

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ hành động sến súa như thế này. Tôi ngạc nhiên khi tôi sẵn sàng làm cho cậu bất kể điều gì. Tôi chưa bao giờ tin rằng cậu và tôi có thể ở bên nhau, giờ đây việc trở thành bạn trai của cậu cứ như một giấc mơ mà tôi không muốn tỉnh lại.

Tôi đã yêu cậu chỉ trong vài ngày, nó làm tôi sợ khi tôi yêu cậu nhanh đến nhường nào. Không lâu sau khi chúng ta tốt nghiệp trường sơ trung, chúng ta lại gặp nhau ở trường cao trung Kunugigaoka, chúng ta bắt đầu trở nên gần gũi và thân thiết hơn, và tôi đã phải lòng cậu.

Cậu đã thay đổi rất nhiều, dường như đã trưởng thành hơn, cậu nhìn rất khác nhưng cũng rất giống hồi xưa. Thật khó để giải thích nhưng từ ngày này sang ngày khác, sự hiện diện của cậu không còn khiến tôi thấy khó chịu nữa.

Tôi muốn lờ nó đi, thực sự muốn, nhưng cậu chẳng giúp được gì cả. Bằng cách nào đó, cậu nhận ra rằng có điều gì đó kỳ lạ ở tôi, rằng dù tôi có cố gắng che giấu đến đâu, cậu vẫn luôn nhận ra.

Tim tôi đập nhanh hơn mỗi khi khuôn mặt cậu áp sát vào tôi, xâm phạm không gian riêng tư của tôi.

Tay tôi bắt đầu đổ mồ hôi mỗi khi cậu nắm lấy cổ tay tôi và kéo tôi đi đến nơi nào đó mà tôi không biết; tôi không quan tâm miễn là tôi được ở bên cậu.

Má tôi nóng bừng mỗi khi cậu gọi tôi bằng những cái tên khó nghe hoặc gọi tôi là "cưng" hay "em yêu" dù cả hai chúng ta chẳng là gì cả.

Chân tôi bắt đầu run rẩy mỗi khi cậu gọi điện vào sáng sớm, giọng nói của cậu trầm hơn bình thường.

Tôi cảm thấy mình như một cô gái cao trung đang yêu vậy. Điều buồn cười là tôi đã từng như vậy, điểm khác biệt duy nhất là tôi là một đứa con trai. Tuy nhiên, tôi không bao giờ ngờ rằng tôi, Asano Gakushuu, lại bắt đầu có những cảm xúc mãnh liệt như vậy.

Đặc biệt là đối với cậu.

Tôi không ngừng nghĩ đến cậu mọi lúc, cậu là nguyên nhân khiến tôi đạt được hạng nhì trong học kỳ hai, năm đầu tiên ở trường cao trung.

Cậu không chịu rời khỏi suy nghĩ của tôi, với thái độ kiêu ngạo và thách thức của cậu đối với bất kỳ thẩm quyền nào. Với nụ cười chế giễu, những trò đùa ngớ ngẩn và những cuộc ẩu đả với mọi kẻ phạm pháp mà cậu thấy đang làm phiền người yếu hơn.

Tôi đoán đó là điều thu hút sự chú ý của tôi ngay từ đầu. Ý thức về công lý, đạo đức của cậu, không sợ phải đối mặt với người có quyền lực lớn hơn vì cậu quyết tâm giữ vững lập trường của mình.

Mái tóc đỏ của cậu rối bù mỗi khi cậu đã đánh nhau hoặc chạy trốn nhưng trông thật mềm mại khi chạm vào. Làn da nhợt nhạt, nhưng không hiểu sao lại rất tươi sáng.

Với tiếng cười rạng rỡ để lộ hàm răng trắng và những chiếc răng nanh sắc nhọn đến nỗi mỗi lần chúng cắn tôi đều đau khủng khiếp, nhưng tôi sẵn sàng chịu đựng dù cho bao nhiêu lần đi chăng nữa.

Đôi mắt ấy cùng với ánh sáng đẹp đẽ, đôi khi là với sự độc ác không thể diễn tả được nhưng nó lại ẩn chứa rất nhiều nỗi đau. Đôi mắt mà tôi biết lưu giữ rất nhiều kỷ niệm, đã chứng kiến ​​rất nhiều điều nhưng đồng thời cũng thể hiện tình cảm và sự quan tâm vô bờ bến dành cho những người mà cậu yêu thương.

Và chúng ta thậm chí còn chưa nói đến tàn nhang của cậu, những đốm tàn nhang chết tiệt mà mỗi lần cậu đến gần khiến tôi không thể không nhìn thấy; lan rộng khắp khuôn mặt cậu như thể chúng là những vì sao, những đốm tàn nhang mà tôi háo hức đếm từng đốm một.

Thành thật mà nói, tôi thậm chí còn không biết là cậu có chúng cho đến buổi chiều đẹp trời ấy.

Buổi chiều ngày hôm đó khiến tôi rùng mình khi nhớ lại. Tôi trân trọng nó trong ký ức của mình. Tôi không thể không nhớ lại vào những đêm mất ngủ.

Và làm sao để không làm thế? Trời ơi, nó quá tuyệt vời và mang tính biểu tượng, đẹp đến nỗi tôi thậm chí sẽ hét lên nếu tôi sống một mình. Buổi chiều hôm đó khiến tôi phát điên, và chúng ta thậm chí còn chưa nói về những ngày khác mà chúng ta đã dành cho nhau cho đến bây giờ.

Cuối cùng tôi đã rủ cậu đi ăn, tôi để cậu quyết định địa điểm và sau đó tôi sẽ dành tặng cho cậu một bất ngờ nhỏ.

"Akabane..." Cậu đang ngồi trên ghế, đầu tựa vào cánh tay và ngủ gật. Lông mi và mái tóc đỏ của cậu tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời chiếu vào gương mặt.

"Asano vĩ đại cần gì ở tôi? Hm? Cậu muốn tôi giấu xác ai đó à? Tôi rất sẵn lòng giúp nếu cậu cần."

"Eh, không-... Tôi-... Tôi sẽ gặp cậu ở ga tàu điện ngầm sau giờ học, không phải câu hỏi, mà là mệnh lệnh. Cậu quyết định nơi chúng ta sẽ đi ăn"

Tôi không ngờ cậu lại đồng ý nhanh đến vậy, nhưng tôi thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt cậu - tôi nghĩ là do đồ ăn miễn phí - đến nỗi tôi gần như ngất xỉu ngay lúc đó vì quá hồi hộp và phấn khích nếu chúng ta không ở trong lớp học.

"Ừ, được thôi" Cậu nắm lấy vai tôi, đưa mặt cậu lại gần mặt tôi, thể hiện cảm xúc tuyệt vời trong mắt và lời nói. "Nhưng vì cậu không ra lệnh cho tôi nên chúng ta sẽ không gặp nhau sau giờ học, tôi có việc phải làm, chúng ta sẽ gặp nhau tại địa chỉ này lúc bốn giờ, đừng đến muộn nhé, Gakushuu-kun~"

Cậu viết gì đó lên tay tôi bằng cây bút đen, nháy mắt với tôi sau khi buông tay tôi ra rồi đứng dậy bước qua tôi cùng với nụ cười khi cậu chạm nhẹ vào vai tôi.

Cứ như vậy, dưới sự chứng kiến ​​của tất cả các bạn cùng lớp và Ngũ Tài Kiệt, cậu rời khỏi lớp một cách bình tĩnh, để lại tôi với khuôn mặt đỏ bừng còn người khác thì há hốc mồm.

Chiều hôm đó, chúng ta gặp nhau ở quán ăn mà cậu chọn, cậu mặc quần đen rộng thùng thình và hơi rách, cùng chiếc áo sơ mi đỏ giống tóc cậu, có thiết kế mà tôi không nhận ra, tôi đoán là của một thương hiệu quần áo; ngoài ra còn đi đôi giày converse đỏ trắng trông rất hợp với cậu.

Cậu đã dùng loại nước hoa khiến tôi bị thôi miên, cùng với đôi nhẫn bạc khiến tôi biết chắc rằng mình đã không sai lầm khi mời cậu.

Cậu trông đẹp đến mức khiến tôi không thể đợi thêm để hỏi về việc làm bạn trai của tôi, nhưng vẫn phải đợi, dù sao thì tôi cũng đã chuẩn bị một kế hoạch cho ngày hôm đó.

Cả ngày trôi qua bình thường, cậu ăn bánh dâu tây và một ly sữa dâu trong khi tôi ăn bánh cà rốt cùng một ly nước cam.

Chúng ta nói về rất nhiều thứ nhưng đồng thời lại chẳng nói về chủ đề cụ thể nào cả. Một điều nữa mà tôi rất thích ở cậu, sự thoải mái mà cậu có thể nói chuyện với tôi, hành động như một cậu thiếu niên bình thường chứ không phải như một học sinh gương mẫu, một cậu con trai hoàn hảo. Tôi có thể là chính mình mà không cần phải đeo lên chiếc mặt nạ.

Tôi đã bảo cậu đi cùng tôi đến một nơi trước khi cậu rời đi, tôi rất vui vì cậu đã không từ chối do đó kế hoạch của tôi đang diễn ra hoàn hảo; vậy nên tôi để lại tiền thanh toán cho bữa ăn của chúng ta trên bàn và đưa tay về phía cậu.

Một chút sắc đỏ hiện lên trên má cậu nhưng tôi không muốn cho mình hy vọng hão huyền. Cậu nắm lấy tay tôi và chúng ta rời khỏi quán ăn, nơi sẽ sớm trở thành nơi gặp gỡ thường xuyên của hai ta.

Chúng ta đi trong sự im lặng thoải mái đến nỗi chúng ta gần như bỏ lỡ công viên mà tôi đang đưa cậu đến. Cậu nhìn tôi tò mò và không nói gì, tôi kéo cậu đến xích đu.

"Ể... Asano? Tại sao chúng ta lại ở công viên nơi chúng ta từng chơi hồi nhỏ?"

"Cậu có nhớ ngày chúng ta gặp nhau không?"

"Làm sao tôi quên được chứ? Cậu cùng Ren đã ném tôi vào đài phun nước và để trả thù, tôi đã nhét kiến ​​vào quần của cậu. Hai người đã bị cắn khắp nơi" Tiếng cười của cậu tràn ngập công viên hoang vắng khiến tôi vui mừng.

"Và rồi khi tôi nhìn thấy cậu ở trường tiểu học, tôi đã ném một chai giấm tôi lấy từ nhà vào đầu cậu."

"Tại cậu mà tóc tôi có mùi giấm trong nhiều ngày. Cậu không biết tôi đã nguyền rủa cậu nhiều đến thế nào đâu, đồ ngốc" Cả hai chúng ta đều cười, nhớ lại những khoảnh khắc thời thơ ấu của hai ta. "Cậu có định nói cho tôi biết lí do mà chúng ta ở đây không? Hay là Gakushuu bé nhỏ muốn tôi đẩy trên xích đu?"

"Karma..." Cậu nhìn tôi ngạc nhiên khi tôi gọi tên cậu, ánh sáng trong mắt cậu trở nên mạnh hơn một chút và tôi ngày càng yêu cậu hơn. "Chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện. Tôi biết tôi không phải là người tốt nhất đối với cậu hay bạn bè của cậu, nhưng tôi đã có tình cảm này với cậu trong một thời gian dài nhưng cậu hầu như không nhận ra. Vậy nên, tại nơi này, nơi một giai đoạn trong cuộc đời tôi bắt đầu với cậu, tôi muốn bắt đầu một giai đoạn khác với cậu. Akabane Karma, tôi thích cậu."

Tôi lấy một số bông hoa mà tôi giấu trong bụi cây, làm như thể những bông hoa xuất hiện một cách kỳ diệu, rồi quỳ xuống và giơ bó hoa ra trước mặt cậu.

"Cậu đùa tôi đấy à?" Câu hỏi đó như một gáo nước lạnh dội vào tôi.

Tôi lo sợ điều tồi tệ nhất, ngoại trừ việc cậu lấy một chiếc hộp màu cam nhỏ từ trong túi ra và đưa về phía tôi.

"Hả?"

"Tôi cũng định tỏ tình cậu nhưng như thường lệ cậu vẫn muốn là người đầu tiên trong mọi thứ, đúng không?"

"Vậy là cậu cũng thích tôi à?"

"Không phải đâu đồ ngốc, đây là quà tặng cho anh trai cậu đấy" Tôi cười nhạo lời mỉa mai của cậu. Tôi thậm chí còn không có anh trai. "Tất nhiên là tôi thích cậu, hạng nhì. Tôi phát ngán vì cậu không hiểu mấy lần gợi ý của tôi rồi."

Đó là lúc tôi hôn cậu.

Tôi đã hôn cậu như thể đôi môi cậu là thứ cuối cùng tôi sẽ chạm vào, bởi vì không có gì tuyệt hơn nụ hôn đầu, và thậm chí còn tuyệt hơn nữa khi được trao từ cậu.

Cậu cắn môi tôi mạnh đến nỗi nó bắt đầu chảy máu. Tôi thấy rất nhiều màu sắc, như thể mọi thứ đều tươi sáng hơn nhờ những nụ hôn của cậu.

Nhưng khi chúng ta rời khỏi nụ hôn, tôi gần như lên cơn đau tim vì vẻ đẹp tuyệt vời của cậu. Tôi sẽ không bao giờ chán khen khi những đốm tàn nhang mà rất ít người biết là cậu có, và trông còn đẹp hơn nữa với làn da ửng hồng sau nụ hôn của chúng ta.

"Cậu có tàn nhang." Và cậu có thể coi tôi sến súa hay bất cứ thứ gì cậu muốn, nhưng tôi không thể không hôn chúng khi nhìn thấy. Đó là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời rôi kể từ khi khuôn mặt cậu bắt đầu đỏ dần lên.

"Cậu có lúm đồng tiền." Tôi cười tươi hơn nữa, vui vì cậu để ý đến những chi tiết nhỏ đó.

Và cậu lại hôn tôi lần nữa.

Bây giờ chúng ta lại cùng nhau kỷ niệm thêm một năm nữa. Tôi vẫn còn ấn tượng về việc tôi đã phải lòng cậu nhanh đến nhường nào, tôi thậm chí còn tự hỏi tại sao cậu có thể cảm nhận được nhiều thứ trong thời gian ngắn như vậy mà vẫn không chết?

Tôi cảm thấy như mọi giác quan của mình sẽ nổ tung vì yêu cậu quá nhiều. Tôi có thể nói rằng cậu có thể làm một cái tổ lớn trong vũ trụ của tôi, khiến tôi yêu cậu mãnh liệt đến mức chính tôi cũng thấy hơi sợ.

Cậu có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn với tôi, tôi không quan tâm miễn là tôi được ở bên cậu. Mỗi lần tôi nhìn thấy cậu và nghĩ về cậu, tôi cảm thấy như mình đang nở rộ. Thế giới của tôi bừng sáng chỉ khi nghĩ về cậu.

Nhưng thật đau lòng khi phải xa cách như vậy. Tôi biết tôi đã hứa sẽ hỗ trợ cậu trong quá trình học tập của cậu tại nước ngoài, nhưng thật không dễ dàng gì khi không có cậu ở bên.

Thật đau đớn khi phải xa cậu hàng dặm nhưng cậu vẫn có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn với tôi. Tôi vẫn là của cậu và sẽ mãi là của cậu.

Bởi tôi cảm thấy rằng cậu yêu tôi như cái cách mà tôi yêu cậu. Vì lý do đó, một khi cậu trở về, hãy nằm xuống bên cạnh tôi. Đêm đó tôi muốn sống cùng cậu.

Ru tôi, nhấn chìm tôi, nghiền nát tôi. Tôi sẽ để cậu làm bất cứ điều gì cậu muốn với tôi. Xé tôi ra, ăn tôi và hun khói tôi.

Sau cùng, mối quan hệ của chúng ta là một tình yêu không ngừng nghỉ với cảm giác bất an và lo sợ bị bỏ rơi trong mối quan hệ.

Một tình yêu bị đầu độc bởi sự nghiện ngập về mặt cảm xúc và nhu cầu không thể cưỡng lại được để ở bên đối phương, mất kiểm soát trước sự thôi thúc, tập trung cuộc sống của mình vào đối phương và trải qua những ham muốn mãnh liệt muốn tiêu thụ chất gây nghiện cảm xúc không gì khác chính là cậu.

Nhưng bất chấp điều đó, những gì chúng ta có là một tình yêu kết hợp giữa đam mê, sự thân mật và thủy chung. Nó trọn vẹn và cân bằng.

Đó là một tình yêu trọn vẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com