05. giữa cả hàng ngàn hạt bụi lấp lánh
hoá ra kim minjeong cũng là "đứa trẻ" đã trải qua nỗi đau mất người thân nhiều hơn một lần.
những câu chuyện với mục đích quan tâm nhưng mang quá nhiều tính sát thương cứ nhỏ dần về cuối hành lang rồi như hoà vào âm thanh yên bình của khu vực ở ngoại ô thành phố.
mấy sợi tóc còn ươn ướt của jimin chạm vào khuôn mặt minjeong khiến hai má em vừa nhột nhạt vừa loang loáng nước, cô ngại ngùng bỏ tay xuống rồi luống cuống bật máy sấy tóc lên và tự xử lý nốt mái tóc dài của mình. minjeong cũng quay ra im lặng thu dọn đồ đạc của cả hai người, trong đầu em ngổn ngang suy nghĩ nhưng buồn cười nhất là không biết lý do vì sao mà jimin năm lần bảy lượt tình cờ chứng kiến những giây phút yếu lòng nhất của em để rồi luôn dịu dàng an ủi như một phản xạ tự nhiên.
hai người ra về khi mặt trời đã xuống ngang tầm với mặt biển, mấy đứa trẻ cứ quyến luyến với jimin mãi vì thích thú với những trò ảo thuật mà cô biểu diễn. minjeong xoa đầu từng đứa một rồi hứa hẹn chắc nịch sẽ sắp xếp thời gian tới thăm thường xuyên chứ không đột nhiên biến mất như thời gian vừa rồi.
đoạn đường về lại trung tâm thành phố không quá gần nhưng phố xá ngày cuối tuần cũng tạm coi là dễ thở. minjeong đã ngủ thiếp đi ngay sau khi mới lên xe, có lẽ em đã thấm mệt sau một ngày dài đùa nghịch với bọn trẻ. jimin thì đã quen với cường độ tập luyện và biểu diễn cao nên vẫn đủ tỉnh táo để đưa em về nhà an toàn.
hoặc là jimin vẫn còn nghĩ mãi về đôi mắt trong veo ửng đỏ ngước lên nhìn mình khi nãy.
---
thành phố chuẩn bị vào mùa đông, minjeong cũng bắt đầu sắp xếp lại lịch làm việc và mang đống gương kính đã cất gọn trong kho gần cả năm trời ra ngoài lau dọn.
"hôm nay chỉ còn một lịch kiểm tra chất lượng hình xăm của khách hàng yu jimin thôi ạ"
ningning ngồi ở bàn tiếp khách lạch cạnh gõ bàn phím, mắt dán vào màn hình máy tính nhưng miệng vẫn nói với ra khi minjeong đang loay hoay chỉnh lại tấm bảng treo đầy những hình xăm nghiệm thu của khách hàng.
"được rồi, vậy em cứ về trước đi. lát nữa xong chị sẽ dọn dẹp và khoá cửa"
ningning hò reo mấy tiếng đầy vui vẻ, con bé vội vàng tắt máy tính, đeo lên vai chiếc túi xách gắn thêm một chú thỏ bông lắc lư ở quai, chồm lên ôm cổ minjeong rồi cao hứng nịnh nọt "em cảm ơn sếp" trước khi ra về. minjeong gặp ningning ở một buổi workshop về henna, lúc đó con bé đã thu hút em bởi phong cách vẽ cực kỳ khác biệt nhưng rất phù hợp với định hướng của tiệm gương kính. vậy là minjeong đã ngỏ lời mời ningning về làm việc cho mình với vai trò là trợ lý kiêm thợ vẽ và thiết kế hình xăm, tính đến nay hai người đã đồng hành với nhau được khoảng 3 năm.
minjeong thoát được em trợ lý nhí nhảnh thì quay lại với mấy tấm ảnh được cài ghim ngay ngắn trên bảng gỗ, tay em vừa lướt đến hình ảnh chú cá voi nằm trọn vẹn trên rãnh lưng đầy quyến rũ thì tiếng chuông gió trên cửa chợt vang lên.
"lại quên gì à? lần này là điện thoại hay chìa khoá xe?"
minjeong chỉ hỏi vọng ra mà không quay người lại, em đã quá quen với việc ningning thỉnh thoảng lại nhớ nhớ quên quên, có những ngày phải quay ra quay vào lấy đồ năm bảy lượt rồi mới về nhà được.
"ơ tôi đến để kiểm tra hình xăm..."
minjeong giật mình quay lại vì nhận ra giọng của jimin, em bối rối gãi đầu rồi giải thích về câu chuyện của em trợ lý đãng trí của mình. jimin nghe xong thì chỉ bật cười và xua tay nói không có vấn đề gì, chỉ là nhầm lẫn một chút thôi mà.
minjeong mời jimin vào căn phòng phía trong, em ra hiệu cho jimin chỉ cần ngồi lên giường còn bản thân thì đi lấy găng tay và một hộp kem dưỡng. hôm nay jimin đã chú ý mặc một chiếc quần cạp trễ để không lặp lại tình huống xấu hổ lần trước.
"chị hơi cúi người xuống và vén áo lên cao một chút nhé"
minjeong chiếu đèn vào hình xăm lấp ló sau cạp quần jeans, có vẻ jimin đã chăm chú lắng nghe tất cả những lời dặn dò của em nên chất lượng hình xăm vẫn y nguyên như ngày đầu tiên, khu vực xung quanh cũng đã gần như hết sưng đỏ.
jimin hỏi vu vơ vài câu về hình xăm khiến minjeong phải ngước nhìn lên để trả lời cô, em sững lại vài giây vì nãy giờ tập trung vào công việc nên không nhận thức được dáng ngồi của jimin hiện tại quá sức hấp dẫn.
minjeong đã từng xăm hình cho rất nhiều người đẹp, có những vị trí nửa kín nửa hở cũng hút mắt không kém nhưng không hiểu sao em đều không cảm thấy gì. chỉ có duy nhất chú cá voi này là khiến trái tim minjeong xao động dù là vài giây ngắn ngủi.
"xong rồi nhé, hình xăm rất ổn nên không mất chi phí gì cả. nếu không có vấn đề gì đặc biệt thì chị không cần quay lại kiểm tra nữa"
jimin gật gù rồi mở túi xách lấy ra một tấm vé lấp lánh nhũ bạc.
"cuối tuần này tôi sẽ bắt đầu chuyến lưu diễn với buổi mở màn ở sân vận động trung tâm thành phố, rất hy vọng em sẽ sắp xếp thời gian tới xem"
minjeong dè dặt nhìn ánh sáng loá mắt hắt lên từ bốn góc nhũ bạc nhưng vẫn lịch sự chìa hai tay ra nhận tấm vé, em buột miệng hỏi:
"tại sao vậy?"
jimin cũng buột miệng trả lời:
"vì tôi muốn gặp lại em lần nữa"
đáng nhẽ ra phải là "tôi muốn cảm ơn vì được kiểm tra hình xăm miễn phí", jimin tự gõ nhẽ vào đầu vì thấy mình ngốc nghếch còn minjeong thì bật cười vui vẻ, em ngắm nghía hình ảnh rạp xiếc được in nổi trên tấm vé và nhìn kỹ thời gian, địa điểm của buổi biểu diễn.
"tôi nhất định sẽ tới"
---
hôm nay trời rất đẹp, không khí mát mẻ của trời thu khiến con người chỉ cần hít thở là đã cảm thấy như bản thân được chữa lành.
jimin nghe thấy tiếng mọi người xôn xao đằng sau tấm màn che màu đen kịt, trái tim cô rung lên từng nhịp ồn ã vì hồi hộp và cả háo hức. cũng đúng thôi, đây là buổi biểu diễn mở màn cho chuyến lưu diễn xuyên suốt đất nước đầu tiên của jimin mà cô là người khá mê tín, làm gì thì cũng đầu xuôi đuôi mới lọt được.
đạo diễn phát tín hiệu cho tất cả bộ phận chuẩn bị sẵn sàng, nhạc dạo đã được phát vang vọng khắp sân vận động. tấm màn rủ được từ từ kéo lên, jimin hít một hơi thở thật sâu rồi nhoẻn miệng cười vô cùng tự tin.
trong lúc đó minjeong cầm theo tấm vé ngồi vào dãy ghế trung tâm ngay hàng đầu tiên, lúc chú bảo an dẫn em vào vị trí minjeong còn ngơ ngác vì không nghĩ tấm vé đổi lấy một lần kiểm tra hình xăm chẳng mấy vất vả lại xịn xò đến vậy. lần cuối cùng minjeong tham gia một sự kiện giải trí với quy mô lớn như thế này có lẽ là đã từ gần 10 năm trước, khi em và yoo jimin cùng nhau tham gia buổi hòa nhạc của một thần tượng mà cả hai cùng hâm mộ.
cảm giác chen chúc giữa một biển người rồi đứng xếp hàng chờ được vào chỗ đến mức chùn chân mỏi gối có lẽ đã không phù hợp với tình hình sức khỏe ở độ tuổi gần 30 của minjeong. cũng may tấm vé mà jimin đích thân gửi gắm là hạng vé cao nhất, mọi vấn đề mà em lo lắng đều được giải quyết bằng một lối đi riêng cho đặt biển báo "khu vực dành riêng cho khách vip".
minjeong ngó nghiêng những chiếc ghế xung quanh, toàn là những nhân vật có tiếng tăm trong giới giải trí, đột nhiên em lại cảm thấy hơi lạc lõng giữa sự hào nhoáng này. nhưng mấy suy nghĩ đó chẳng ở lại trong đầu minjeong được lâu khi jimin bước lên sân khấu. lúc đầu cô có vẻ hơi cau mày vì ánh sáng chói mắt từ 4,5 trụ đèn chiếu vào mình, nhưng jimin rất nhanh chóng trở nên chuyên nghiệp bằng cách đặt hai tay lên trước bụng rồi gập người cúi chào khán giả.
minjeong đã nghĩ ảo thuật gia sẽ mặc áo choàng và chiếc mũ màu đen đặc trưng như những chương trình em theo dõi hồi còn bé. nhưng jimin lại diện một bộ đồ có phần trẻ trung hơn với quần âu và áo vest crop top khoe trọn được phần rãnh lưng hấp dẫn cùng dấu ấn đặc biệt mà chính tay minjeong đã tạo ra.
jimin tự tin đứng trên sân khấu, vừa giao lưu với khán giả vừa biểu diễn cùng các trợ lý của mình. mỗi ánh đèn đều đổ dồn vào cô khiến minjeong không khỏi bị thu hút vào ánh mắt lấp lánh và nốt ruồi rất duyên bên khoé môi của người đứng trên sâu khấu.
có thể ngoại hình là một điểm cộng nhưng những tiết mục biểu diễn của jimin mới chính là điều thu hút hơn cả. không chỉ là các tiết mục kinh điển như cưa đôi người, biến lửa thành hoa hồng hay lấy chim bồ câu ra từ bất cứ chỗ nào trên người, jimin thực hiện cả những màn ảo thuật hiện đại kết hợp khéo léo giữa hai yếu tố công nghệ và tâm lý của khán giả.
phía dưới sân khấu thỉnh thoảng lại ồ lên những tràng hò reo và tiếng vỗ tay không ngớt từ cả người lớn lẫn trẻ em. ngoài ra, ánh đèn flash cũng lóe lên không ngừng, không biết là của người thuộc ban tổ chức hay người hâm mộ. thời nay đến cả vệ sĩ và quản lý còn có fansite thì với khuôn mặt đó của jimin việc sở hữu fansite của riêng mình là điều hoàn toàn có thể. thú thật, nếu minjeong mang theo máy ảnh thì em cũng nhất định sẽ giơ máy lên để lưu lại khoảnh khắc jimin đang thật hạnh phúc khi được làm những gì mà cô yêu thích.
minjeong không nghĩ hai tiếng đồng hồ lại trôi qua nhanh như vậy, khi jimin nói lời chào tạm biệt và hẹn gặp lại mọi người lần sau giữa ánh đèn vàng và cả hàng ngàn hạt bụi lấp lánh em mới giật mình nhận ra buổi biểu diễn đã kết thúc rồi.
"thật sự cảm ơn tất cả mọi người đã ở đây cùng mình trải qua một dấu ấn quan trọng trên con đường sự nghiệp" jimin xúc động nói sau khi hoàn thành tiết mục cuối cùng "những người yêu quý mình cũng là những người mình rất biết ơn và trân trọng, cảm ơn vì tất cả"
ánh mắt lấp lánh ươn ướt của jimin khiến nhiều người phía sau cũng sụt sùi theo, cô đưa mắt nhìn toàn bộ sân vận động, từ những hàng ghế ngay sát sân khấu cho đến khu vực tầng 2, tầng 3 ở phía xa. cuối cùng tầm mắt của jimin lại đặt vào chiếc ghế ở chính giữa trên hàng đầu tiên, nơi minjeong đang mỉm cười giơ hai ngón cái cổ vũ cho ảo thuật gia yu jimin.
tbc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com