Chap 20
Trí Mẫn và Mẫn Đình trở về Tam Vương phủ cũng đã là đầu tháng 6. Đi cùng họ còn có Kim ma ma và Tiểu Lê.
Trí Mẫn cùng Mẫn Đình bước vào cổng chính Tam vương phủ. Chàng một thân áo bào xanh ngọc thêu hoa sen, tóc đen được cố định trong kim quan bạc nạm ngọc.
Trên tay chàng bế một tiểu nam hài gần một tuổi, trắng trẻo, bụ bẫm, đôi nét giống Trí Mẫn. Đứa bé cũng mặc tiểu bào xanh ngọc thêu hoa sen giống như chàng. Mọi người nhìn vào, có thể nói, đó là bản sao thu nhỏ của chàng. Tay còn lại của chàng nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của thê tử.
Mẫn Đình cũng mặc chiếc váy màu xanh ngọc thêu hoa sen. Theo bước chân của cô hoa sen như muốn bung ra nở. Cô chải kiểu tóc tùy vân kế, trên búi tóc cài một cây trâm hoa đào trạm ngọc phỉ thúy.
Cô khẽ cười khan mấy tiếng khi thấy đám hạ nhân ngạc nhiên nhìn chằm chằm bọn cô. Tất cả là tại tên Trí Mẫn dở hơi, lại nằng nặc đòi may y phục ba người đều giống nhau. Giờ thì nhìn đi, ba bọn họ có khác gì một ao sen không hả?
Tất cả hạ nhân đồng loạt hành lễ:
- Vương gia, Vương phi, tiểu thiếu gia vạn phúc kim an, bình an hồi phủ.
Chi Lợi đã về trước nửa ngày để thông báo cho mọi người biết hôm nay chàng sẽ về để chuẩn bị. Trí Mẫn khẽ gật đầu vừa lòng, trầm giọng nói:
- Tất cả tập trung hết ở sân lớn cho bổn vương.
Mọi người vâng dạ, dàn sang hai bên nhường đường cho các chủ tử. Khẽ liếc nhìn vị Vương gia đang cười cười nói nói với Vương phi, mọi người đều cảm thấy sự sống đã trở về Tam vương phủ này rồi. Những ngày tháng không có Vương phi, Vương gia tâm trạng đều không tốt, khiến đám hạ nhân bọn họ phải cẩn thận từng li từng tí một khi hầu hạ. Chỉ sợ làm gì không vừa ý, chọc phải tổ kiến lửa là chết như chơi.
______________________________________
Trí Mẫn cùng Mẫn Đình ngồi xuống ghế chủ vị, tiểu Hạo để Kim ma ma bế đứng bên cạnh. Đằng sau là Tiểu Trác vẫn còn chưa khô nước mắt và Tiểu Lê hoạt bát.
Mẫn Đình khẽ liếc nhìn Lãnh Vân đang ngồi phía dưới, bụng nàng ta to đùng, có lẽ sắp lâm bồn. Trí Mẫn cũng đã nói với cô, chàng là không cần đứa con trong bụng nàng ta. Chẳng qua nội tôn, ngoại tôn của phụ hoàng còn thưa thớt, không cho chàng bỏ nên bất đắc dĩ chàng mới phải giữ nàng ta lại. Nhưng bây giờ đã có tiểu Hạo, nàng ta mặc cô xử lý, ngược chết nàng ta chàng cũng không nói gì.
Mẫn Đình nhếch mép cười, buông lời châm chọc:
- Ai nha! Lãnh Trắc phi thật có phúc đó. Mới một lần liền đã thụ thai, ta thật muốn học hỏi. Không biết Trắc phi có thể cho ta xin bí quyết gì không? Hay chỉ đơn giản là dùng mê ảo dược?
Cô ngân dài câu cuối khiến mặt nàng ta trắng bệch. Cô lại càng đắc ý, nhưng nghĩ đây đông người, không nên tùy hứng.
Trí Mẫn nhàn nhạt tuyên bố:
- Từ nay trở đi, tiểu Hạo là tiểu Vương gia, các ngươi chú ý mà hầu hạ cho tốt. Các ngươi hãy đi chuẩn bị, bổn vương muốn tổ chức lại một buổi tiệc đầy tháng và lễ thôi nôi cho hài nhi.
Nói xong, chàng nhận tiểu Hạo từ tay Kim ma ma, yêu thương ẵm lấy, cùng Mẫn Đình sóng vai trở lại tẩm viện nghỉ ngơi, chuẩn bị.
Lãnh Vân tàn độc liếc nhìn đứa bé bụ bẫm trong lòng Vương gia, tay nắm chặt. Không ngờ nàng ta có thai trước nàng, lại còn sinh ra con trai. Vậy thì vị trí của hài tử trong bụng nàng đã bị cướp mất rồi. Trong đầu bèn nhanh chóng suy tính nước cờ tiếp theo.
______________________________________
Trí Mẫn và Mẫn Đình định nghỉ ngơi sau hơn một tháng bôn ba vất vả xong hôm sau sẽ vào cung thỉnh an phụ hoàng. Nhưng ai ngờ vị Hoàng gia gia này đã hạ giá đến tận cửa để gặp nội tôn.
- Chất nhi yêu quý của trẫm, mau mau gọi hoàng tổ phụ đi.- Hoàng thượng cười nhân từ, dịu dàng dỗ dành đứa bé đang ngồi trong lòng.
Liễu Quý phi đoan trang ngồi bên cạnh mỉm cười:
- Hoàng thượng! Bất quá đứa bé mới tám tháng, sao đã biết nói chứ?
Hoàng thượng vẫn kiên trì dỗ dành:
- Tiểu Hạo ngoan, mau gọi đi nào.
Liễu Quý phi không thèm nhìn phu quân mình nữa, quay ra nói chuyện với hoàng túc:
- Mẫn Đình! Lần này con mà không chở về, bổn cung đảm bảo với con Trí Mẫn sẽ bị bức đến điên mất. Lúc đó thằng bé tiều tụy khiến bổn cung rất đau lòng. Chuyện gì hắn cũng bỏ mặc, chỉ một lòng muốn đi tìm con.
Mẫn Đình rũ mi mắt, đóng giả làm người con dâu hiền lành, hiểu chuyện, nhu thuận đáp:
- Là con không tốt, đã hồ đồ, mong mẫu phi đừng giận.
Liễu Quý phi vỗ vỗ mu bàn tay cô:
- Bổn cung làm gì trách con. Nhưng ta phải công nhận hắn đối với con một lòng si tình.
______________________________________
Lãnh Vân để Tố Hà dìu đứng một góc nhìn đống lễ vật Hoàng thượng ban thưởng cho Mẫn Đình và cháu trai mới trở về. Nàng ta cười lạnh. Ngày đó khi nhận được tin nàng mang thai, Hoàng thượng còn không ban thưởng cho nàng bằng một phần tư chỗ này. Nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng đã lớn. Nếu không nhờ hài tử trong bụng, mạng nàng và cả gia tộc họ Lưu đã chết lâu rồi.
Lại để Tố Hà dìu trở về Vân Uyển viện, nàng khẽ nói:
- Ngươi trở về liền giúp ta viết một bức thư gửi cho mẫu thân. Bảo bà ấy tranh thủ ngày mai lúc Vương gia và Mẫn Đình đến Thừa tướng phủ thì qua gặp ta, có chuyện quan trọng.
Tố Hà cúi đầu thưa vâng.
______________________________________
Hôm sau, Trí Mẫn đưa thê tử và hài tử trở về thăm nhạc
- ---------------
Thái phó phu nhân nhìn bụng nhô cao của ái nữ, thở dài:
- Bây giờ bằng mọi cách con phải sinh ra con trai. Để phòng ngừa vạn nhất, mẫu thân sẽ trở về tìm mấy phụ nhân lâm bồn cùng thời gian với con để nếu con sinh nữ nhi thì sẽ tráo đổi đứa bé thành nam nhi.
Lãnh Vân cắn môi:
- Nhưng lão Hoàng đế đang có ý định lập tiểu tử kia làm Thế tử, con mà sinh ra nam hài thì làm được gì?
Thái phó phu nhân khẽ cốc vào đầu ái nữ, trách mắng:
- Thông minh cả đời, hồ đồ một chốc. Chỉ cần chúng ta truyền một chút tin thằng bé không phải con của Vương gia ra ngoài. Nàng ta bỏ đi với nam nhân khác, mang thai sinh ra nam hài, vì tham vinh hoa phú quý nên trở về nói đó là con Vương gia. Con thử nghĩ xem, liệu hoàng thượng có còn ý định lập một đứa bé không rõ lai lịch không? Đến lúc đó con sinh ra nam hài thì ghế Thế tử không là của ngoại tôn ta sao? Rồi nhân cơ hội giết chết thằng bé đi.
Lãnh Vân nở nụ cười:
- Quả là mẫu thân suy nghĩ chu đáo.
______________________________________
Do Đình Uyển viện đã bị thiêu rụi nên Mẫn Đình ở lại Ỷ Lãnh các với Trí Mẫn luôn.
Cô đang thêu một chiếc hà bao cho Trí Mẫn, sau hơn một năm sống tại thành Sơn Thủy được Kim ma ma dạy bảo nên tay nghề đã rất khá.
Đang mải miết thêu thùa thì Tiểu Lê chạy vào bẩm báo:
- Vương phi! Tứ Vương phi và Trưởng công chúa đã đến.
Mẫn Đình đặt hà bao xuống, mỉm cười:
- Họ đến rồi sao? Giờ họ đang ở đâu?
Tiểu Lê cúi người:
- Hai vị đang đợi Vương phi ở trong đình cạnh hồ sen ạ!
Mẫn Đình đứng lên, nhẹ bước ra cửa nhưng không quên dặn dò:
- Tiểu Trác, em xuống phòng bếp kêu họ mang điểm tâm và trà đến nhé.
Tiểu Trác vâng dạ còn Tiểu Lê đi theo cô.
______________________________________
Ninh Tử Băng đã thành thân với Lưu Trí Thần và sinh ra một tiểu quận chúa Lưu Ngọc Linh. Còn Trưởng công chúa Lưu Trí Yên đã được gả cho tướng quân Hoàng Phủ Kỳ là bằng hữu của Trí Mẫn. Giờ công chúa đang mang bầu bốn tháng. Công chúa dành trọn tình cảm cho vị tướng quân kia, vừa đợi được Tứ ca của mình thành thân liền đòi gả.
Ba mỹ nhân như hoa ngồi trong đình, nói cười rôn rả làm bừng sáng cả ngôi đình. Bỗng Lãnh Trắc phi vác theo bụng bầu tiến tới khiến họ ngừng nói cười.
Lãnh Vân xoa xoa cái bụng, cười nhìn bọn họ:
- Vương phi! Tứ Vương phi và Trưởng công chúa đều là người rộng lượng. Nay Lãnh Vân đang mang trong mình nam hài của Vương gia, lại mấy ngày nữa là lâm bồn nên thân thể bất tiện. Mong ba vị lượng thứ, tiểu thiếp không hành lễ.
Lưu Trí Yên cũng xoa xoa bụng mình, mỉm cười:
- Đa tạ Lãnh Trắc phi nghĩ tốt cho bọn ta. Cơ mà Lãnh Trắc phi nhầm rồi, bọn ta không rộng lượng như Lãnh Trắc phi nghĩ đâu.
Tứ Vương phi Ninh Tử Băng vuốt vuốt tóc:
- Sắp lâm bồn thì sao? Mang thai nam hài của biểu ca thì đã sao? Chẳng phải biểu tẩu ta đã có thế tử rồi sao, cần gì đứa con trong bụng ngươi?
Lãnh Vân một trận dối loạn. Nàng ta chỉ định đến chọc tức bọn họ, nghĩ nếu theo danh nghĩa thì đứa con trong bụng nàng ta cũng có huyết thống với bọn họ. Ai ngờ...
Trí Yên lên tiếng phá tan suy nghĩ của Lãnh Vân:
- Còn đứng đó trợn mắt sao? Không mau quỳ xuống hành lễ?
Lãnh Vân vẫn quật cường đứng đó, tức muốn chết.
Mẫn Đình liếc nhìn Lãnh Vân. Ai bảo đang yên đang lành lao đến đây lượn lờ uấn éo làm gì? Cứ ở yên trong Vân Uyển viện dưỡng thai có phải tốt hơn không? Lại nghĩ đến vì nàng ta cô mới phải bỏ đi. Rồi nếu cô ta sinh ra con trai cũng nguy hiểm đến tiểu Hạo của cô.
Mẫn Đình khẽ nhấp một ngụm trà rồi lên tiếng:
- Đen thôi đỏ đã khác. Còn không quỳ xuống sao? Chẳng phép tắc gì cả. Nếu hôm nay bổn Vương phi không nghiêm khắc sẽ không thể làm gương cho kẻ khác. Nên... phiền Lãnh Trắc phi quỳ đó nửa canh giờ làm ví dụ cho mọi người nha.
Lãnh Vân cắn chặt răng, miễn cưỡng quỳ xuống. Nàng ta cố gắng che dấu hận ý trong ánh mắt. Nàng ta khẽ nhủ thầm, dù có chết nàng ta cũng phải làm cho ba bọn họ sống không bằng chết.
Trưởng công chúa ăn hết miếng điểm tâm trên tay rồi đứng lên:
- Hai tẩu tẩu, chúng ta đến phòng tiểu Hạo đi. Muội thấy ở đây có thêm người nên cứ bị ô nhiễm làm sao ấy. Không khí không trong sạch cho lắm.
Mẫn Đình gật đầu, dẫn đầu đoàn người về phía Song Lạc các của tiểu Hạo.
Endchap
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com