Chap 21
Tố Hà đỡ Lãnh Vân đứng dậy, lo lắng hỏi:
- Trắc phi, người có sao không? Có cần mời đại phu không?
Lãnh Vân vịn vào Tố Hà đứng dậy, nghiến răng:
- Không cần!
Tố Hà vừa dìu vừa đỡ Trắc phi về Vân Uyển viện. Lúc nãy Vương phi phạt quỳ Trắc phi nhưng không nói thời gian nên khi Vương phi cùng Tứ Vương phi và Trưởng công chúa dời đi, nàng đã khuyên Trắc phi đứng dậy. Nhưng Trắc phi nhất quyết không đứng lên, còn nói cứ để người quỳ ở đấy để mọi người nhìn vào sẽ nói Kim Mẫn Đình ghen ghét Trắc phi có thai, phạt quỳ như vậy để hại đứa bé. Rồi người cứ thế quỳ ở đấy thêm nửa canh giờ.
______________________________________
Về tới Vân Uyển viện, Lãnh Vân lập tức ra lệnh cho Tố Hà:
- Ngươi mau đi lấy viên thuốc mà đại phu cho ta đến đây.
Tố Hà sững người:
- Trắc... Trắc phi! Người... người định uống viên thuốc đó sao?
Lãnh Vân ngồi xuống ghế, ánh mắt sắc lạnh:
- Chứ không ngươi nghĩ ta chịu nhục quỳ đó suốt nửa canh giờ chỉ để bôi xấu danh tiếng Kim Mẫn Đình?
Tố Hà quỳ xuống cầu xin:
- Trắc phi! Đại phu đã nói thuốc đó rất nguy hiểm, có thể nguy hại đến người mẹ và đứa bé. Đã thế tiểu vương gia trong bụng người còn chưa đủ tháng.
Lãnh Vân hừ mạnh, tự đứng lên tiến về phía tủ đồ:
- Ngươi không lấy thì ta lấy. Chưa đủ tháng càng tốt chứ sao. Như thế càng đồng nghĩa với việc ả ta hại ta sinh non. Đến lúc đó Vương gia còn có thể yêu thuơng nàng ta được nữa hay không?
Tố Hà sống chết ôm chặt lấy chân Lãnh Vân, lắc đầu:
- Trắc phi, đối với mọi người, tiểu Vương gia trong bụng người đã hơn tám tháng. Nhưng đúng ra nó mới chỉ hơn bảy tháng thôi. Nếu giờ sinh non sẽ cực kì nguy hiểm, nó có thể mất mạng đó. Đại phu còn nói thuốc đó sẽ để lại tác dụng phụ. Trắc phi, xin người hãy suy nghĩ lại.
Lãnh Vân xoa bụng, nở nụ cười trào phúng:
- Nghiệt chủng này mà chết thì có sao đâu? Chẳng phải mẫu thân đã chuẩn bị cho ta rất nhiều rất nhiều đứa bé khác để thay thế sao?
Nói rồi Lãnh Vân đạp ngã Tố Hà, tiến về tủ đồ. Tố Hà sợ hãi, lặng người đi. Trắc phi Lãnh Vân của nàng đâu rồi? Tại sao Trắc phi trước mặt nàng lại thay đổi nhiều như thế?
Thấy Trắc phi chuẩn bị uống viên thuốc đó, Tố Hà vội lao đến giữ tay nàng ta:
- Trắc phi! Phu nhân chưa kịp chuẩn bị hài tử thay thế cho đứa bé trong bụng. Lỡ đứa bé xảy ra chuyện gì thì sao? Nô tì xin người nghĩ lại đi.
Lãnh Vân hất mạnh Tố Hà đang giữ tay mình ra:
- Sớm muộn gì ta cũng phải uống để đứa bé được sinh ra. Vậy giờ ta uống sớm hơn nửa tháng thì có sao? Nếu ngươi rảnh rỗi ở đó ngăn cản ta, vậy thì đến Lãnh phủ báo cho mẫu thân ta để bà ấy chuẩn bị đi.
Nói xong nàng ta cho viên thuốc vào miệng. Viên thuốc này có tác dụng đẩy nhanh thời gian sinh nở. Vì nàng ta có thai chậm hơn gần một tháng nên nàng ta mới phải sử dụng thứ thuốc này.
Tố Hà nhắm mắt che giấu thất vọng, từ từ đứng lên:
- Trắc phi! Phu nhân mới chỉ chuẩn bị những phụ nhân mang thai hơn tám tháng. Giờ lấy đâu ra nam hài thay thế nếu cần thiết?
Lãnh Vân nói nhẹ bẫng:
- Thì rạch bụng bọn họ ra mà lấy hài tử. Ta chỉ cần nam hài là được rồi, không quan tâm sau khi bị rạch thì họ sống hay chết. Thuốc này một canh giờ nữa là hiệu ngiệm, ngươi nên nhanh lên.
Tố Hà cúi người vâng dạ rồi chạy đi.
Lãnh Vân ngồi xuống, trong mắt lóe lên tia sắc lạnh, miệng nở nụ cười đầy đắc ý. Kim Mẫn Đình, Lưu Trí Yên, Ninh Tử Băng. Để ta xem cả ba tài nữ Lưu Thiên Quốc sẽ ra sao khi cả thiên hạ này biết việc ba người các ngươi cậy mạnh hiếp yếu, hại Trắc phi ta đây sinh non. Ha ha
______________________________________
Khi Trí Mẫn hồi phủ thì Mẫn Đình đang chơi ở Song Lạc các với tiểu Hạo. Song Lạc các là một tiểu các năm bên cạnh Ỷ Lãnh các. Từ Ỷ Lãnh các chỉ mất thời gian một nén hương để đến đây.
Trí Mẫn bước vào Song Lạc các thì thấy thê tử đang chơi đùa cùng nhi tử rất vui vẻ, không hề để ý đến sự hiện diện của chàng. Chàng khẽ hắng giọng để thu hút sự chú ý.
Kim ma ma, Tiểu Trác và Tiểu Lê vội vàng hành lễ. Mẫn Đình mỉm cười, bế tiểu Hạo:
- Tiểu Hạo, phụ thân về rồi kìa.
Thằng bé như hiểu ý, liền cười tươi, vươn tay về phía Trí Mẫn. Chàng bước đến bế nhi tử, tranh thủ lúc Mẫn Đình không để ý liền hôn lên má nàng. Kim ma ma cùng mọi người hiểu ý, đồng loạt lui ra ngoài.
Mẫn Đình lườm yêu chàng:
- Chàng vừa đi đâu về?
Trí Mẫn xoa đầu con trai, trả lời:
- Ta cùng Trí Thần và Hoàng Phủ Kỳ đi săn.
Cô khẽ ồ lên một tiếng:
- Chẳng trách hôm nay Trí Yên và Tử Băng có thời gian chạy đến đây.
Trí Mẫn thở dài:
- Con bé Trí Yên này, đã sắp làm mẫu thân rồi còn chạy nhảy lung tung. Tất cả là tại Phụ hoàng chiều chuộng nó quá.
Mẫn Đình cúi đầu, suy nghĩ xem có nên nói với Trí Mẫn biết cô vừa phạt Lãnh Vân không thì chàng chợt lên tiếng:
- Mẫn Đình này, nàng có thấy tiểu Hạo khôi ngô tuấn tú không?
Mẫn Đình nhíu mày:
- Hỏi thừa, tất nhiên là có.
Chàng gật gù, nhìn con trai:
- Đương nhiên rồi. Nó giống ta mà lại.
Môi Mẫn Đình giật giật. Ma sui quỷ khiến thế nào mà cô lại đi yêu nam nhân tự cao tự đại này?
Mẫn Đình bất mãn lên tiếng:
- Tại sao tiểu Hạo lại không giống ta? Nó cũng là con của ta kia mà?
Trí Mẫn nhéo má thê tử:
- Nếu nàng muốn có đứa con giống nàng thì sinh cho ta thêm một tiểu quận chúa nữa đi. Mà không. Không chỉ là một đứa mà thêm nhiều nhiều đứa nữa vào.
Mẫn Đình đầy khinh bỉ nhìn Trí Mẫn:
- Thích thì chàng đi mà sinh!
Trí Mẫn với Lẫn Đình cùng nhau trở về Ỷ Lãnh các dùng bữa tối.
Hai người đang ăn cơm vui vẻ thì Tiểu Trác thong thả đi vào bẩm báo:
- Vương gia! Vương phi! Tố Hà bên Vân Uyển viện nói rằng Lãnh Trắc phi sắp sinh rồi.
Mẫn Đình chột dạ. Sinh rồi sao? Đừng nói là do lúc chiều cô phạt quỳ nàng ta đấy nhé.
- Ừ! - Trí Mẫn bình thản lên tiếng.
Mẫn Đình len lén nhìn chàng. Vẫn rất là bình thản như kiểu đứa bé Lãnh Vân sinh ra không phải con chàng vậy. Khẽ ho khan, cô tiếp tục cắm mặt vào bát cơm.
Trong nháy mắt, Tiểu Trác đã quay vào nói rằng Tố Hà cầu kiến. Dù sao thì cô cũng thấy có lỗi, liền miễn cưỡng cho nàng ta vào.
Tố Hà một thân y phục hồng vừa bước vào đã lập tức quỳ xuống khóc lóc:
- Vương gia, Trắc phi sắp sinh rồi! Xin người qua đó xem sao.
Trí Mẫn không ngừng động tác gắp thức ăn cho Mẫn Đình, nhàn nhạt đáp:
- Bổn vương thân nam nhi qua đó thì giúp được gì? Chẳng lẽ lại gào thét cùng nàng ta?
Tố Hà xụt xịt:
- Trắc phi... người...
- Thôi lui ra cho bổn vương ăn cơm. - Trí Mẫn phất tay áo, lạnh lùng cắt lời.
Tố Hà lau nước mắt, uất hận nhìn Mẫn Đình:
- Vương gia! Trắc phi bị sinh non do...
"Choang"
Trí Mẫn tức giận hất bát canh về phía Tố Hà, trong mắt hiện rõ sát khí:
- Nàng ta sinh non cũng không liên quan đến bổn vương. Bổn vương nói ngươi cút ra ngoài ngươi nghe thấy không?
Tố Hà đứng lên, khom người hành lễ rồi lui ra.
Mẫn Đình cắn môi:
- Thật... thật ra Lãnh Vân sinh non chắc là do hồi chiều ta phạt quỳ nàng ấy.
"Rầm"
Trí Mẫn đập mạnh đôi đũa xuống bàn, tức giận nói:
- Nàng ấy làm gì nàng mà nàng phạt quỳ?
Hic. Chàng giận rồi sao? Mẫn Đình đang định nghĩ cách thì nghe tiếp câu.
- Nàng có làm sao không? Nàng ấy đã làm gì nàng để ta đòi lại công đạo cho.
Cô lắc lắc đầu.
Trí Mẫn lên tiếng gọi:
- Tiểu Trác, ngươi đi mời thêm bà đỡ đến Vân Uyển viện, tránh cho bọn họ động tay động chân vào đứa bé rồi đổ lỗi cho Mẫn Đình.
______________________________________
Hôm sau
Lãnh Vân mệt mỏi mở mắt, nhìn quang căn phòng không có ai liền yếu ớt gọi Tố Hà. Tố Hà vội vàng chạy vào đỡ Trắc phi ngồi dậy.
Lãnh Vân nhìn xung quanh căn phòng như kiếm tìm thứ gì đó:
- Vương gia đã đến chưa?
Tố Hà cụp mi mắt, lắc đầu. Lãnh Vân giữ lấy tay Tố Hà, điên cuồng gào thét:
- Tại sao Vương gia lại không tới? Ngài lại ở với nàng ta chứ gì? Yêu nữ đó thật độc ác...
"Oe... "
Gian ngoài chuyền đến tiếng khóc của trẻ con, Lãnh Vân định thần lại, hất chăn ra bước xuống giường:
- Đúng rồi! Con của ta, con trai của ta.
Tố Hà cắn môi đi theo Lưu Vân.
Lãnh Vân bế lấy đứa bé trong tay vị ma ma, yêu thương nhìn nó:
- Con trai, đừng khóc. Con lớn nhanh trả thù cho mẫu thân. Con phải trở thành thế tử,...
Tiếng nói xen lẫn tiếng khóc của Tố Hà cắt ngang sự mơ tưởng của nàng ta:
- Trắc phi, nó là nữ nhi.
Lãnh Vân suýt thì đánh rơi đứa bé, may vị ma ma kia đỡ được. Tố Hà hoảng sợ, hất tay cho ma ma lui ra.
Lãnh Vân túm lấy vai Tố Hà, như người điên dại:
- Sao... Sao có thể chứ? Mẫu thân đã... Tại sao không tráo đứa bé? Ta cần nam hài, ta cần nam hài cơ.
Tố Hà nhịn đau:
- Có người... của Vương gia trong đó nên không thể tráo được.
Lãnh Vân xô ngã Tố Hà, hét lên:
- Vô dụng, một lũ vô dụng.
______________________________________
Nửa tháng sau
Thư phòng
Chi Lợi vẫn bộ y phục màu đen truyền thống ấy chắp tay trước mặt bẩm báo:
- Vương gia! Gần đây trong kinh thành đang có lời đồn đại Thế tử không phải con trai người. Mà do Vương phi bỏ đi theo nam nhân khác.
Trí Mẫn gật đầu, hất tay ý bảo Chi Lợi lui. Rồi chàng gõ tay lên mặt bàn, nheo mắt suy nghĩ.
______________________________________
Vân Uyển viện
Lãnh Vân như nhìn thấy vàng, vui mừng khom người hành lễ:
- Vương gia cát tường!
"Bốp"
Lãnh Vân ngã nhào ra đất. Nàng ta ôm bên má bị tát, sững sờ nhìn Vương gia. Từ lúc nàng ta sinh đến giờ Vương gia chưa có ghé thăm hai mẹ con, vậy mà ngài ấy vừa đến đã ra tay tát nàng.
Trí Mẫn hừ lạnh:
- Ngươi dám chuyền tin linh tinh là tiểu Hạo không phải con của bổn vương? Ngươi cũng độc ác quá đi. Nể tình ngươi vừa sinh ra cho bổn vương một tiểu nữ, bổn vương giữ lại cái mạng chó này cho ngươi. Nhưng tính mạng của mấy trăm người Lãnh gia thì không còn.
Lãnh Vân hốt hoảng:
- Vương gia! Thiếp xin ngài tha cho Lãnh phủ...
Nàng ta còn chưa nói hết Trí Mẫn đã xoay lưng đi thẳng.
______________________________________
- Bẩm Trắc phi! Vương gia đang ở thư phòng ạ.-Tố Hà tiến lại bẩm báo.
Lãnh Vân thoa son lên miệng:
- Được, vậy bế theo con bé đến đó.
______________________________________
Mẫn Đình đặt ly trà xuống trước mặt Trí Mẫn, hỏi:
- Phụ hoàng định ngày 20 tháng sau chém đầu toàn Lãnh phủ sao?
Trí Mẫn ngừng lại động tác phê duyệt công văn, ngẩng đầu lên nhìn cô:
- Ừm! Tham ô hối lộ, mua quan bán tước. Như thế chưa chu di tam tộc là may lắm rồi.
Bỗng một gia đinh chạy vào thông báo:
- Vương gia!Vương phi!Lãnh Trắc phi bế theo... tiểu thư cầu kiến.
Trí Mẫn nhíu mày:
- Nàng ta đưa theo đứa bé làm gì?
Mẫn Đình cũng có tấm lòng của một người mẹ, liền lên tiếng:
- Liệu có khi nào đứa bé bị sao không? Cứ cho vào đi.
Trí Mânz thấy cô muốn cho nàng ta vào thì gật đầu đồng ý.
Lãnh Vân bế theo con gái mới được hơn tháng tuổi bước vào. Nàng ta thoáng ngạc nhiên khi thấy cô ở bên cạnh Trí Mẫn nhưng ngay lập tức cụp mắt cúi người hành lễ.
Endchap
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com