Chap 24
Mẫn Đình và Trí Mẫn đã thống nhất sẽ để Lãnh Vân gánh vác tội danh giết con. Mẫn Đình thấy rất áy náy, dù gì thì Hạ Nguyệt còn sống sờ sờ ra đó, sao có thể nói nó đã chết được!? Nhưng Trí Mẫn lúc đấy đang tức giận đùng đùng, còn nói Lãnh Vân làm bao nhiêu chuyện độc ác rồi, nếu có thể, chắc chắn nàng ta cũng giết chết đứa bé để đạt mục đích. Với lại Hạ Nguyệt không phải con ruột của chàng, chàng sao có thể tiếp nhận nó?
Khi nghe chàng nói câu đó, cô suýt thì đâm đầu xuống đất, bộ chứ lúc chưa biết nó không phải con chàng, chàng đã tiếp nhận nó sao? Đương nhiên cô cũng cảm thông cho Trí Mẫn, đường đường một Vương gia sao chịu nổi bị cắm sừng? Mà cái sừng này cũng to lắm à nha!
Cô không lỡ để Hạ Nguyệt còn chưa tròn ba tháng đã bị đưa vào chùa làm ni cô. Lúc đầu cô cũng định để đứa bé cho một gia đình nào đó nuôi. Nhưng nghĩ ngộ nhỡ sau này nó lớn lên, liền cùng tiểu Hạo nhà cô yêu nhau thì biết làm sao? Hoặc không nó quay về trả thù? Cô tuyệt đối không thể để loại chuyện đó xảy ra. Chẳng phải những tình tiết đó vẫn xuất hiện trong ngôn tình sao? Hic! Cô bị ảo ngôn tình mất rồi.
Hôm sau Chi Lợi tuyên cáo cho toàn kinh thành sự việc này.
Mẫn Đình và Trí Mẫn cũng đã cảnh cáo toàn a hoàn, gia đinh hôm đó có trong đại sảnh. Bất kì ai hé răng ra nửa lời, giết không tha.
______________________________________
Hôm nay là ngày Lãnh Vân bị đuổi nên sáng sớm Mẫn Đình đã dậy để chuẩn bị đi tạm biệt nàng ta lần cuối. Hễ cứ nhớ đến bộ dạng chật vật, đầu tóc bù xù, y phục xộc xệch của nàng ta hôm ở đại sảnh là Mẫn Đình không nhịn được cười. Đáng đời nàng ta, ngu thì chết bệnh tật gì đâu?
Mẫn Đình mặc áo màu trắng ngà có đường viền thêu tường vân ngũ sắc, dưới là tà váy dài màu lam nhạt nhẹ nhàng đứng bên cạnh hồ nước như tiên nữ hạ phàm. Mẫn Đình chải kiểu tóc Linh hư kế, trên tóc cài trâm chuồn chuồn đơn giản, đeo khuyên tai ngọc hình giọt nước theo cử chỉ động tác của cô mà khẽ đung đưa.
Mẫn Đình đưa đôi mắt phượng nhìn về phía Lãnh Vân đang được ma ma của Lãnh gia dìu đỡ ra ngoài bằng cửa sau của Vương phủ. Cô nhếch mép, cao giọng nói:
- Lãnh Trắc phi đi đó sao? Ấy nhầm, Lãnh thứ dân chứ nhỉ?
Cô cố tình nhấn mạnh chữ thứ dân khiến mặt nàng ta đã trắng lại càng trắng hơn. Trắng như vậy cũng phải thôi, hằng đêm cô vẫn cho người đến Vân Uyển viện giả thần giả quỷ, giả thành những vong hồn đã chết dưới tay nàng ta khiến nàng ta sợ phát khiếp, thức trắng ba đêm.
Mẫn Đình tặc lưỡi lắc đầu đầy thất vọng:
- Người ta vẫn nói hổ dữ không ăn thịt con. Sao Lãnh Trắc... lại nhầm, Lãnh thứ dân lại độc ác như thế? Thôi Lãnh thứ dân đi đi, ta chỉ tiễn tới đây thôi. Thượng lộ không bình an nhé!
Lãnh Vân đẩy vị ma ma kia ra, như hổ đói vồ về phía cô. Mẫn Đình nhếch môi cười lạnh, đợi thấy nàng ta đến gần liền tránh ra khiến nàng ta mất đà mà lao xuống hồ nước đằng sau cô. Nhìn nàng ta vùng vẫy trong hồ, Mẫn Đình cười lớn:
- Sao Lãnh thứ dân càng ngày càng không biết kìm chế vậy? Hay do trời nóng quá muốn tắm sao?
Vị ma ma kia sợ hãi, đúng lúc có tên gia đinh từ cửa sau đi vào liền bám lấy tay hắn ta:
- Mau... Mau đi cứu Lãnh Trắc...- Bà ta nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của cô thì vội vàng sửa lại:
- Lãnh tiểu thư bị...
Còn chưa đợi bà ta nói hết câu, Tiểu Trác đứng sau Mẫn Đình lên tiếng nhắc nhở:
- Lãnh phủ đã bị chém đầu.
Vị ma ma kia cuống cuồng lôi tên ra đinh đến bên hồ:
- Lãnh cô nương sắp chết đuối rồi, mau cứu nàng ấy!
Nhìn thấy ánh mắt do dự của tên gia đinh, bà ta nghiến răng đe dọa:
- Vương gia chỉ nói là đuổi Lãnh cô nương ra khỏi phủ chứ không nói để nàng ấy chết. Nàng ấy mà chết, đến khi Vương gia nhớ tình cũ mà tìm lại, lúc đấy ngươi gánh vác nổi không?
Hắn ta sợ hãi, vội vàng nhảy xuống cứu Lãnh Vân sắp chìm. Mẫn Đình nhìn một màn này, cười nhạt, dạo bước về phía Lãnh Vân vừa được vớt lên. Nàng ta ngồi xoay mặt ra bờ hồ, người ướt đẫm, ho sặc sụa. Mẫn Đình xách váy, nhấc chân, một đạp hướng nàng ta đạp tới.
" Tùm"
Lãnh Vân lại lần nữa rơi xuống nước. Cứ lập đi lập lại như vậy tầm ba, bốn lần. Cứ nàng ta được đưa lên cô lại không ngần ngại đạp xuống. Cho đến khi thấy nàng ta sắc mặt trắng bệch, sắp không thở nổi cô mới buông tha. Cô cũng chưa muốn giết người.
Lãnh Vân gần như bất tỉnh nằm trên mặt đất, cô chỉ lạnh nhạt nhìn lướt qua nàng ta rồi lại chuyển tầm mắt sang nhìn bà ma ma kia, cười lạnh:
- Nhớ tình cũ mà tìm lại? Ha. Ta liền mỏi mắt trông chờ Vương gia đưa nàng ta trở về. Tiểu Trác, vả miệng bà ta mười cái đi.
Tiểu Trác tiến lên phụng mệnh, vị ma ma kia chân tay khua loạn xạ:
- Vương phi, người làm như vậy không sợ chuyền ra ngoài sẽ mang danh ác nữ sao?
Mẫn Đình nhếch môi:
- Sợ? Bản vương phi mà sợ bị người khác đàm tiếu sao? Thích thì cứ nói đi, đó vốn dĩ là bản chất thật của ta. Chứ không có giả dối như ai kia.
Xong xuôi mọi việc, cô cùng Tiểu Trác quay về. Còn vị ma ma kia thì dìu đỡ Lãnh Vân. Lãnh Vân nhìn theo dáng người mảnh mai của Mẫn Đình, tự thề với lòng. Nếu thù này nàng không trả, nàng sẽ bị chôn sống.
______________________________________
Trên đường trở về Ỷ Lãnh các, Tiểu Trác không ngừng tấm tắc khen ngợi Mẫn Đình. Mẫn Đình cười tươi như hoa, nói:
- Nếu thấy hay thì em học lấy, sau này còn đối phó với đám thị thiếp của phu quân em.
Tiểu Trác nhăn mày, buộc miệng:
- Hắn mà dám nạp thêm thiếp sao? Nô tỳ sẽ không tha...
Như phát hiện ra điều gì, nàng ấy lập tức im bặt, đưa tay che miệng mình lại.
Động tác đó càng khiến Mẫn Đỉnh nghi ngờ, cô nheo mắt lại, nhìn Tiểu Trác:
- Tiểu Trác, em nói mau. Em thích nam tử nào vậy? Ta lập tức tác thành cho hai người thành thân.
Tiểu Trác đỏ mặt:
- Ai thèm thành thân với Chi... à không! Không...
Càng nói càng thấy lúng túng, rối tung rối mù nên Tiểu Trác bỏ chạy đi mất. Bỏ mặc Mẫn Đình đang suy nghĩ: Chi? Chi? Nam tử nào tên Chi?
______________________________________
Trí Mẫn lột sạch vỏ tôm, để vào bát Mẫn Đình:
- Nàng thích tôm thì ăn nhiều một chút. Trông nàng gầy quá.
Mẫn Đình nhìn đĩa tôm tì bà đã bị chàng bóc sạch sẽ để vào bát cô liền hạnh phúc cười:
- Chàng ăn cơm đi, kệ ta được rồi. Ta thấy ta làm gì gầy chứ? Có mà tại thân thể ta ăn mãi không béo thôi.
A hoàn liền bê chậu nước đến cho Trí Mẫn rửa tay, a hoàn khác thì đưa khăn cho chàng lau khô. Trí Mẫn mỉm cười, cầm đũa bắt đầu ăn bữa trưa:
- Ừm, ta thấy nàng nói đúng, nàng ăn cũng khá nhiều.
Trí Mẫn thấy Mẫn Đình sắp tức giận, liền nhịn cười, chuyển chủ đề nói:
- Tí ta có việc phải ra ngoài. Nàng cứ ở Vương phủ đợi ta. Bao giờ ta xong việc sẽ về đón nàng.
Mẫn Đình hiểu chàng nói đón cô là ý gì. Tối nay trong cung tổ chức gia yến, mà oái oăm hơn là lại tổ chức ở Cảnh Phượng cung của Liễu Quý phi. Và chỉ mời những hoàng tử công chúa do bà sinh ra.
Mẫn Đình lắc đầu:
- Nếu đón ta thì chàng đến Thiền Bảo Tự nhé. Ta đến đó cầu phúc tiện thăm Hạ Nguyệt luôn. Hôm nay là lễ thôi nôi của con bé.
Trí Mẫn nhíu mày gật đầu:
- Vậy nàng ở đó đợi ta. Đi đường nhớ cẩn thận.
______________________________________
Mẫn Đình chỉnh trang lại y phục, bước xuống xe ngựa. Trước cổng có tấm hoàng phi đề ba chữ bằng vàng " Thiền Bảo Tự". Đây là ngự bút của tiên hoàng ban. Trước kia, mẫu phi của tiên hoàng đã sống ở đây. Nơi này dành cho các nữ nhân đã chán hồng trần, muốn quy ẩn nơi cửa phật tìm kiếm sự thanh tịnh.
Mẫn Đình thấy trước cổng đã có mấy vị đứng đó nghênh đón. Một vị tầm hơn 60 tuổi, vị đứng sau tầm 50 tuổi, đằng sau là mấy ni cô. Cô vội sải bước tới, chắp tay cúi người:
- Tiểu nữ Kim Mẫn Đình ra mắt Ni trưởng, Ni sư.
Bọn họ cũng cúi người, chấp tay đáp lễ. Rồi vị Ni trưởng mỉm cười:
- Hôm nay Tam Vương phi ghé thăm bổn Tự, thật là vinh hạnh cho Tự. Người không báo trước để bần ni chuẩn bị.
Mẫn Đình cung kính đáp:
- Ta chỉ đến thắp hương cầu nguyện, không cần khoa trương gây chú ý. Trời có gió, đứng lâu ngoài này không tốt, Ni trưởng, ni sư xin vào trong.
Ni Sư bên cạnh mỉm cười đánh giá Mẫn Đình. Ăn mặt khá đơn giản trang nhã, lời nói lễ phép với người lớn tuổi, quả là nữ nhân tốt.
______________________________________
Mẫn Đình thắp hương cầu nguyện xong liền nói chuyện với Ni sư một lúc, rồi nhờ một ni cô đưa cô đến nơi Tố Hà đang ở.
Vừa thấy Mẫn Đình bước vào, Tố Hà đầu tiên là sững sờ ngạc nhiên, sau đó liền cuống cuồng hành lễ. Mẫn Đình mỉm cười, đỡ nàng dậy:
- Không cần đa lễ. Ta đến thăm Hạ Nguyệt.
Tố Hà đứng dậy, đưa Mẫn Đình về phía giường, nói:
- Hạ Nguyệt vừa mới ngủ, chắc một lúc nữa là dậy.
Mẫn Đình gật đầu, ngồi xuống giường, bế con bé lên, dịu dàng nhìn nó:
- Đỡ gầy hơn trước rồi.
Tố Hà mang trà đến, buồn rầu đáp:
- Con bé đã sinh non, lại còn chịu tác dụng phụ của thuốc nên thân thể suy yếu. E là... dù có bồi bổ đến đâu nó cũng không béo lên.
Mẫn Đình nhìn đứa bé, hỏi:
- Lãnh Vân đã ghé thăm con bé chưa?
Tố Hà nhìn qua cửa sổ, khẽ thở dài lắc đầu. Mẫn Đình không kìm được căm phẫn, buông lời chỉ trích:
- Nàng ta... nàng ta làm mẫu thân kiểu gì vậy? Ít nhất cũng phải đến thăm con mình một tí chứ. Có phải vô tình như thế không? Dù gì nàng ta cũng sinh ra Hạ Nguyệt.
Tố Hà cắn môi, chuyển chủ đề khác:
- Thế tử đâu, ngài ấy không đi cùng người sao?
Mẫn Đình mỉm cười, đặt Hạ Nguyệt lại giường:
- Tối nay trong cung có gia yến, Hoàng thượng và Liễu Quý phi đã cho người tới đón tiểu Hạo từ sáng rồi.
Thấy sắc trời cũng không còn sớm, Mẫn Đình liền ra hiệu cho Tiểu Trác. Tiểu Trác hiểu ý, lấy từ trong tay áo ra một cái cháp nhỏ bằng bàn tay làm từ gỗ huỳnh đàn. Trên mặt cháp được nạm khắc hoa sen, rất đẹp mắt.
Mẫn Đình nhận lấy cháp từ tay Tiểu Trác, mở ra, bên trong là một chuỗi vòng ngọc màu trắng tinh khiết. Cô mỉm cười, đưa cho Tố Hà:
- Đây là vòng ngọc bình an, ta tặng cho Hạ Nguyệt nhân lễ thôi nôi. Đợi nó lớn một chút nữa thì đưa cái vòng này cho nó, cầu bình an.
Tố Hà cảm ơn rối rít.
______________________________________
Thấy Trí Mẫn chưa đến, Mẫn Đình cùng Tiểu Trác đi dạo quanh hậu viện giết thời gian. Đến gốc cây thạch lựu thì Mẫn Đình dừng lại, gọi Chi Lợi. Chi Lợi từ đâu phi đến, chắp tay:
- Vương phi có gì căn dặn?
Mẫn Đình tủm tỉm cười liếc nhìn Tiểu Trác bên cạnh đang cúi gằm mặt xuống, nói với Chi Lợi:
- Ta cảm thấy hơi lạnh, phiền ngươi ra xe ngựa lấy áo choàng hộ ta.
Chi Lợi cúi người thi lễ rồi dời đi. Vừa thấy bóng lưng Chi Lợi biến mất, Mẫn Đình liền kéo tay Tiểu Trác lại gần, trêu chọc nàng:
- Ế! Sao mặt em đỏ vậy hả Tiểu Trác? Ốm sao? Hay là do...
Tiểu Trác vội vàng giải thích:
- Không phải! Không phải!
Mẫn Đình nhìn Tiểu Trác luống cuống tay chân như vậy, nghi hoặc trong lòng được giải đáp một ít, liền cười khanh khách, khe khẽ hỏi:
- Tiểu Trác, em thích Chi...
Cô còn chưa nói hết đã nghe thấy tiếng gió lao đến phía cô, vật lao đến hơi chói mắt do ánh mặt trời chiếu vào. Mẫn Đình liền đẩy Tiểu Trác ra, cũng thuận thế lùi ra sau.
Một thanh kiếm dài đâm vào thân cây thạch lựu. Chủ nhân của thanh kiếm đó thấy mình đâm sai mục tiêu, liền rút ra lao về phía Mẫn Đình. Mẫn Đình sợ hãi, tránh sang một bên, không may vấp ngã. Thuận thế, thanh kiếm đó lại hướng phía Mẫn Đình đâm tới, người cầm kiếm đầy hận ý, nói:
- Kim Mẫn Đình, ngươi hại ta mất con, mất cả gia đình. Đến phu quân ta ngươi cũng cướp. Lãnh Vân ta đã thề, không giết được ngươi thì ta bị chôn sống. Ngươi đi chết đi.
Nàng ta bổ kiếm về phía cô, Mẫn Đình nhắm nghiền mắt lại. Thôi toi rồi, toi thật rồi.
" Á"
Mẫn Đình nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Trác, mở choàng mắt ra. Thấy Tiểu Trác gương mặt co dúm vì đau, môi trắng bệnh. Cách tay chắn trước mặt cô đang không ngừng rỉ máu.
Endchap
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com