Chap 27
Hơn mười ngày sau.
Mẫn Đình được Trí Mẫn đỡ xuống xe ngựa. Chàng chỉnh lại góc áo choàng cho cô, dịu dàng nói:
- Ta đi có việc, tối ta sẽ về dùng bữa với nàng!
Mẫn Đình không tiện hỏi đành mỉm cười gật đầu:
- Được! Chàng đi cẩn thận.
Cô nhìn theo bóng lưng cưỡi ngựa của Trí Mẫn khuất bóng liền xoay người bước vào Vương phủ. Phân phó cho Kim ma ma và Tiểu Lê đưa tiểu Hạo về Song Lạc các, một mình cô dẫn theo Tiểu Trác hướng phía sau Vương phủ bước đến.
Tiểu Trác nghĩ đến vị tiểu huyện chúa bé xíu được quấn trong tã hết sức đáng yêu, không tự chủ được mà khen:
- Huyện chúa thật dễ thương a! Hoàng thượng cũng thật yêu thương Trưởng công chúa, đứa bé vừa sinh xong đã đặc cách phong huyện chúa!
Mẫn Đình liếc nhìn Tiểu Trác, trêu ghẹo:
- Thích trẻ con như vậy thì nhanh nhanh làm đám cưới đi.
Tiểu Trác đỏ mặt cúi đầu:
- Nô tì phải đợi Vương gia và Vương phi đại hôn đã!
______________________________________
Địa lao Tam Vương phủ.
Lãnh Vân ngồi co rúm vào một góc phòng giam. Quần áo trên người thì rách nát, đầu tóc thì rối loạn. Nàng ta ngập tràn sợ hãi. Từ bé nàng ta được yêu thương, chưa bao giờ phải khổ cực thế này. Cơm hỏng, nước uống thì bẩn, lại còn có gián và chuột. Ở đây rất lạnh lẽo ẩm mốc.
Bỗng cửa sắt địa lao lạch cạch mở ra. Một bóng hình mặc váy tím thêu mây ngũ sắc, khoác áo choàng bước vào. Mấy lính coi ngục thấy người đến, vội vàng dừng lại việc đánh bạc mà hành lễ:
- Tham kiến Vương phi!
Mẫn Đình nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ, lạnh lùng nói:
- Miễn lễ!
Coi ngục vội vàng cười:
- Không biết hôm nay Vương phi đến đây có chuyện gì?
Tiểu Trác đứng sau lên tiếng:
- Vương phi muốn gặp Lãnh Vân. Mau dẫn đường!
Tên coi ngục đần ra:
- Vương phi! Người thân phận cao quý, sao có thể đến nơi này? Để nô tài lôi nàng ta ra đây!
Mẫn Đình nhìn địa lao một lượt. Đây chỉ là nhà lao của vương phủ nên không to lắm, được xây dưới lòng đất. Xung quanh lạnh lẽo, mùi hôi thối ẩm mốc bốc lên. Tất cả chỉ có năm phòng giam nhỏ.
Cô khẽ nhíu mày, nói:
- Đưa ta đến chỗ Lãnh Vân!
Cai ngục thấy trên mặt cô thoáng vẻ không vui, vội vàng khom người dẫn đường. Mẫn Đình cùng Tiểu Trác đi theo.
Đến trước phòng giam cuối cùng, Lãnh Vân đang ở trong đấy. Nàng ta thấy người đến là Mẫn Đình thì vội vàng đứng lên. Cô nhìn nàng ta cười trào phùng:
- Tất cả lui hết ra ngoài, bổn Vương phi có chuyện muốn nói riêng với Lãnh Vân.
Đợi Tiểu Trác và coi ngục lui ra, Mẫn Đình tiến xát đến cửa phòng giam, châm biếm nói:
- Ai nha! Ai nhìn như Lãnh Trắc phi Lãnh Vân, sủng thiếp trước đây của Tam Vương gia thế kia!?
Lãnh Vân ngồi xuống ghế trong phòng giam, che đi sự sợ hãi nơi đáy mắt, nói:
- Không biết Vương phi đến đây có chuyện gì? Đến để cười nhạo ta sao?
Mẫn Đình thẳng thắn gật đầu:
- Đúng vậy! Bổn Vương phi muốn đến xem ngươi chật vật như thế nào? Ừm... Có vẻ cuộc sống của ngươi trong này cũng không tệ lắm nhỉ?
Lãnh Vân nhếch miệng cười:
- Đa tạ Vương phi quan tâm! Ta ở trong đây vẫn tốt.
Mẫn Đình ồ lên một tiếng, đưa tay lên vuốt vuốt cây trâm bạc nam hồng ngọc trên tóc, nhẹ nhàng nói:
- Vậy thì ngươi cứ hưởng thụ đi. Ta báo trước cho ngươi một tin để ngươi còn chuẩn bị. Trước khi ta đại hôn, ta sẽ lấy cái mạng đó của ngươi.
Nói rồi, cô vừa lòng nhìn khuôn mặt biến đổi của Lãnh Vân. Sợ hãi, kinh hoàng đủ cả. Bỗng Lãnh Vân lên tiếng, nhìn chằm chằm vào chiếc vòng hoa hồng bảo thạch trên cổ tay trắng muốt của cô:
- Vòng đó... là Vương gia đưa ngươi sao?
Mẫn Đình mân mê chiếc vòng, gật đầu:
- Đúng vậy! Nhìn biểu cảm đó của ngươi chắc cũng biết ý nghĩa chiếc vòng, ta không nói nhiều nữa. .
Thấy Lãnh Vân cười khổ, nhìn chiếc vòng mà không nói gì, Mẫn Đình liền xoay người dời đi.
______________________________________
Sau bữa tối, Trí Mẫn vất tiểu Hạo cho Kim ma ma, còn bản thân thì quấn lấy thê tử:
- Mẫn Đình! Sinh cho ta nữ nhi đi! Mẫn Đình à... Ta muốn có nữ nhi... Mẫn Đình...
Mẫn Đình nửa nằm nửa ngồi trên giường, mắt khép hờ, yêu mị hết mức. Giọng nói mê hoặc vang lên:
- Trí Mẫn à! Hôm nay ta rất mệt!
Trí Mẫn mặc kệ, vẫn xán lại gần cô, đôi tay còn không yên phận bắt đầu sờ mó linh tinh:
- Nhưng ta muốn có nữ nhi! Hay là nàng mệt thì nàng cứ việc nằm ngủ thôi, còn ta sẽ động.
Mẫn Đình trợn mắt. Chàng động thì cô còn ngủ được sao? Con ngươi đảo một vòng, cô cười gian, ngồi thẳng dậy:
- Chàng muốn có nữ nhi sao? Được thôi! Bây giờ ta đố chàng một câu. Chàng mà trả lời được ta sẽ cùng chàng quan hệ. Còn nếu chàng không trả lời được... phải để im cho ta ngủ. Đồng ý không?
Trí Mẫn cười hắc hắc gật đầu lia lịa. Chàng không tin với trí thông minh của chàng lại không thắng được.
Mẫn Đình thấy chàng đã đồng ý liền cười duyên:
- Vậy ta đố nha! Lưng chàng ở bên trái hay bên phải?
Trí Mẫn trợn ngược mắt:
- Câu hỏi gì mà vô lí vậy?
Mẫn Đình bình thản nhìn, nhún vai:
- Kệ chứ! Đó vẫn là câu hỏi mà!
- Nàng... Nàng...
Mẫn Đình cười hì hì:
- Chịu thua chưa hả phu quân? Ân? Chàng cứ nghĩ câu trả lời đi nha, bao giờ có đáp án rồi gọi ta dậy.
Nói xong, cô bình thản nằm xuống giường nhắm mắt, vất lại ai đó đang đau khổ.
Nhưng mà...
Nửa đêm...
Có mĩ nhân nào đó...
Bị tên nam nhân xấu xa không trả lời được câu hỏi ăn sạch sẽ...
Hai chiếc xe ngựa lặng lẽ rời khỏi cổng thành. Chiếc xe phía trước đẹp đẽ tinh xảo, bốn góc mái che cong cong đều treo nút thắt cát tường màu đỏ. Trước cửa xe treo một lệnh bài bằng vàng, trên đó viết chữ" Tam". Rèm xe bằng lụa màu tím nhạt che đi vị quý nhân ngồi bên trong.
Chiếc xe đằng trước mĩ lệ bao nhiêu thì chiếc xe đằng sau tồi tàn bấy nhiêu. Chiếc xe nhìn cũ nát, rèm che màu nâu bằng vải thô.
______________________________________
Đi ra khỏi cổng thành ước chừng nửa canh giờ thì đoàn xe dừng lại. Tiểu Lê đứng cạnh xe cung kính nói:
- Vương phi, đã tới nơi rồi ạ!
Trong xe chuyền đến tiếng ừ lười nhác.
Phải một khắc sau, người ngồi trong xe mới có động tĩnh. Một bàn tay trắng nõn, những móng tay sơn màu hồng nhạt như những cánh hoa đào nhẹ nhàng vén rèm lên. Tiểu Lê đứng ngoài vội vàng vươn tay tới đỡ. Bậc thang đã được kê sẵn, Mẫn Đình theo sự dìu đỡ của Tiểu Lê mà bước xuống.
Đã có một thị vệ đợi sẵn ở đó, thấy được Mẫn Đình bước xuống liền cung kính cúi người hành lễ:
- Vương phi vạn phúc kim an!
Cô khẽ ừm một tiếng cho hắn miễn lễ rồi hỏi:
- Đã chuẩn bị ổn thỏa việc ta yêu cầu rồi chứ?
Tên thị vệ đó lại cúi người lần nữa:
- Bẩm Vương phi! Thuộc hạ đã cho người chuẩn bị ổn thỏa!
Mẫn Đình lại ừm một tiếng, bảo hắn dẫn đường. Trước khi xoay người bước đi, cô không quên liếc mắt nhìn Lãnh Vân đang bị lôi theo phía sau cười đầy ẩn ý.
Đoàn người đi theo tên thị vệ đến một khoảng đất trống, phía trước có mấy người đang đào bới. Thấy họ có ý định hành lễ, cô liền khoác tay:
- Không cần hành lễ. Tiếp tục làm việc đi!
Mấy gia đinh đã đặt một chiếc bàn và một chiếc ghế ở cạnh Mẫn Đình từ khi nào. Cô vừa lòng mỉm cười, ngồi xuống. Mấy a hoàn người cầm trà, người cầm điểm tâm được chuẩn bị từ vương phủ từng thứ một bày biện lên bàn. Tiểu Lê tiến lên rót trà. Cô vừa nhâm nhi tách trà vừa nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc của Lãnh Vân.
Bây giờ, trong lòng cô vẫn có một thắc mắc lớn. Thân chủ của thân thể này vốn dĩ là một tài nữ, muốn sắc có sắc, muốn tài có tài. Vậy mà lại để thua dưới tay một Lãnh Vân nói về nhan sắc thật sự còn cách Tử Băng một bước xa lắc xa lơ. Nàng ta ngoài có tài văn chương và khả năng quyến rũ Trí Mẫn ra thì chẳng còn gì. Mà nàng ta có tài văn chương cũng là điều đương nhiên. Lãnh gia mấy đời làm quan văn dòng dõi thư hương, nàng ta không giỏi thì thật hổ thẹn. Chỉ tiếc, đến đời phụ thân nàng ta thì lại có ý đồ bất chính, dẫn đến kết cục như ngày hôm nay.
Phụ thân nàng ta nhiều thê thiếp như vậy, nhưng cũng chỉ có mỗi đứa con gái do chính thê sinh ra. Là vì sao? Vì những người khác mang thai, bà ta đều hại chết. Thậm chí còn hạ độc khiến họ vô sinh. Những điều này là Trí Mẫn đã nói với cô.
Lãnh Vân hết nhìn Mẫn Đình lại nhìn đám người đang đào bới, nghi hoặc càng sâu. Cuối cùng nàng ta không nhịn được mà mở miệng hỏi:
- Mẫn Đình, cuối cùng là ngươi đưa ta đến đây làm gì?
Mẫn Đình không nhanh không chậm cầm lên một miếng phù dung cao nhẹ nhàng cắn. Cô cũng chẳng thèm so đo nàng ta phạm lỗi dám gọi thẳng tên cô.
Ăn xong miếng bánh, lại uống một ngụm trà, lúc này Mẫn Đình mới nhìn lên trời:
- Ta thấy hôm nay trời dâm mát, rất thích hợp để đi dã ngoại. Còn ngươi... Ta đưa ngươi đến đây làm gì một lúc nữa ngươi sẽ biết ngay thôi.
Lại qua một khắc sau, cuối cùng bọn họ cũng đào xong một hố khá sâu, tầm khoảng 2 mét. Mẫn Đình liền nhìn Lãnh Vân đang đứng đối diện. Nàng ta đã không còn mặc bộ quần áo nhà tù nữa, thay vào đó là một bộ váy màu trắng. Tóc cũng được chải đơn giản thành một búi phía sau đầu.
Cô dời mắt khỏi nàng ta, liếc nhìn mấy đĩa bánh:
- Lãnh Vân! Bổn Vương phi ban cho ngươi mấy chiếc bánh này. Ngươi ăn đi, không sau này sẽ hối hận đó.
Lãnh Vân nhếch môi khinh bỉ nhìn Mẫn Đình:
- Ta mà cần ngươi bố thí cho ta sao?
Mẫn Đình đứng lên, bước nhẹ nhàng về phía Lãnh Vân, tựa tiếu phi tiếu nói:
- Ngươi không ăn sao? Sẽ hối hận đấy...
Lãnh Vân hất cằm, cười lạnh:
- Ta không cần thứ ngươi đã động qua.
Mẫn Đình cười lớn, lập lại câu nói của nàng ta:
- Không cần thứ ta đã động qua? Vậy Vương gia là của ta trước, sao ngươi lại cướp? Ghế Vương phi là ta ngồi trước, tại sao ngươi lại giành? Nói mà không biết ngượng mồm sao?
Lãnh Vân khinh bỉ nhìn cô:
- Vương gia yêu ta trước. Ngươi chẳng phải bị Vương gia lạnh nhạt lâu vậy sao?
Mẫn Đình tức giận trong lòng nhưng nhịn xuống, ngắm nghía móng tay của mình:
- Nhưng mà... Giờ đâu phải như thế nữa? Vương gia vốn dĩ thích ngươi chỉ là nhất thời!
Lãnh Vân kiên định nói:
- Ta tin Vương gia còn nhớ đến ta!
Mẫn Đình phì cười:
- Ngươi vẫn ngây ngốc tin lời cái vị ma ma đã ôm số tiền phụ mẫu ngươi để lại cho ngươi bỏ chạy rồi sao? Ngươi lên nhớ, ngươi đã thất thân rồi.
Lãnh Vân ghét nhất có người nhắc đến vết nhơ bẩn đó. Đó là bí mật nàng ta đã muốn giấu kín.
Thẹn quá hóa giận, Lãnh Vân nhấc tay định tát Mẫn Đình nhưng cô nhanh tay bắt được. Cười lạnh, cô nhìn nàng ta:
- Không xem lại mình là cái dạng gì rồi còn muốn đánh bổn Vương phi.
Nhìn cái vẻ tỏ ra kiêu ngạo của Lãnh Vân mà cô thấy ngứa mắt. Xô ngã nàng ta, Mẫn Đình mỉm cười:
- Xem ngươi còn kiêu ngạo được bao lâu. Người tới, ném nàng ta xuống.
Hai gia đinh tiến lên giữ chặt lấy hai tay Lãnh Vân. Nàng ta hoảng sợ, ra sức giẫy giụa:
- Kim Mẫn Đình! Ngươi định làm gì ta? Mau buông ta ra! Buông ta ra.
Nhưng sức lực của một thiên kim dòng dõi thư hương tay trói gà không chặt như Lãnh Vân đâu phải đối thủ của hai tên gia đinh to khỏe? Bọn họ nhanh chóng ném nàng ta xuống cái hố vừa được đào.
Endchap
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com