2.
Thanh Duy cảm thấy từng sợi dây thần kinh trong cơ thể căng lên. Cảm giác căm phẫn, ghê tởm và kinh hãi hòa lẫn vào nhau khi anh nhìn Kay Trần – đứa em trai mà ba mẹ anh đã cưu mang, nuôi lớn, giờ đây lại đang đe dọa chính anh với một nụ cười méo mó trên môi.
"Mày nghĩ tao sẽ sợ à?" Thanh Duy gằn giọng, ánh mắt sắc lạnh.
Kay Trần nhướn mày, như thể thấy câu nói này vô cùng thú vị. "Anh hai, em biết anh mạnh miệng lắm." Hắn nghiêng đầu, vuốt nhẹ lên má anh, giọng nói dịu dàng đến đáng sợ. "Nhưng mà... liệu anh có chắc ba mẹ sẽ chấp nhận một đứa con trai đồng tính không?"
Thanh Duy cắn môi, lòng bàn tay siết chặt đến mức móng tay cắm vào da.
"Anh nghĩ xem," Kay Trần tiếp tục, ánh mắt lóe lên vẻ thích thú. "Họ luôn tự hào về anh thế nào, khoe khoang về đứa con trai giỏi giang của họ ra sao. Nhưng nếu một ngày họ biết được sự thật này..."
Hắn cúi xuống sát tai Thanh Duy, thì thầm:
"Anh nghĩ họ sẽ phản ứng thế nào?"
Thanh Duy cứng đờ. Anh biết rõ ba mẹ mình là những người như thế nào—họ yêu thương anh, nhưng cũng có những định kiến sâu sắc. Nếu chuyện này bị lộ ra, dù anh có giải thích ra sao, thì hình ảnh mà họ luôn tự hào cũng sẽ sụp đổ.
Kay Trần bật cười khi thấy biểu cảm của anh. "Anh hai à, em không muốn mọi chuyện thành ra như vậy đâu. Nhưng mà..." Hắn nghiêng đầu, ánh mắt tối sầm. "Em cũng không thích thấy anh bên người khác."
"Vậy nên," hắn siết chặt cằm anh, buộc anh phải nhìn thẳng vào mắt mình. "Anh nên chọn đi. Hoặc là anh ở bên em, hoặc là..."
Hắn giơ điện thoại lên, ngón tay lướt nhẹ lên màn hình ghi âm.
"... Cả thế giới này sẽ biết anh thực sự là ai."
Thanh Duy nén lại cơn run trong lòng, đôi mắt anh rực lên lửa giận. Anh cười lạnh, gằn từng chữ:
"Vậy còn mày thì sao, Kay? Mày nghĩ ba mẹ sẽ phản ứng thế nào nếu biết mày yêu một thằng con trai?"
Kay Trần khựng lại.
"Không chỉ là đàn ông," Thanh Duy tiếp tục, giọng sắc bén như dao. "Mà còn là anh của mày?"
Không khí trong phòng lập tức trở nên ngột ngạt. Thanh Duy nhìn thấy một tia dao động lóe lên trong mắt Kay Trần, nhưng chỉ trong chớp mắt, nó bị thay thế bởi một sự điên cuồng còn sâu hơn.
Kay Trần bật cười, một tràng cười trầm thấp, đầy méo mó. Hắn buông Thanh Duy ra, đứng thẳng dậy, nhìn xuống người anh như một con thú săn mồi nhìn con mồi của mình.
"Ba mẹ sẽ không bao giờ biết."
Hắn bước lùi lại, nhấc điện thoại lên, đôi mắt tối sầm.
"Vì em sẽ không để họ có cơ hội biết."
Thanh Duy cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. "Mày có ý gì?"
Kay Trần cười nhạt, lướt nhẹ ngón tay trên màn hình. "Rất đơn giản. Nếu anh ngoan ngoãn, em sẽ giữ bí mật này mãi mãi. Còn nếu anh dám phản kháng..."
Hắn nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên sự độc đoán.
"Em sẽ làm cho cuộc đời anh trở thành địa ngục."
Thanh Duy nhìn Kay Trần đầy phẫn nộ, giọng anh run lên vì tức giận lẫn kinh hãi.
"Ý mày là gì...? Mày định giết ba mẹ mày à? Những người đã cưu mang mày? Thằng chó!"
Căn phòng chìm vào một sự im lặng chết chóc.
Kay Trần không phản ứng ngay. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Thanh Duy, như thể đang cân nhắc điều gì đó. Rồi bất ngờ, hắn bật cười.
"Anh hai à..." Hắn cúi người, dùng đầu ngón tay nâng cằm Thanh Duy lên, ép anh đối diện với mình. Ánh mắt hắn sâu thẳm, tối tăm đến đáng sợ. "Anh đang nghĩ gì thế?"
Thanh Duy giật mạnh mặt ra khỏi tay hắn, gầm lên. "Mày điên rồi! Mày không có chút lương tâm nào sao?"
Kay Trần không tức giận, cũng không phủ nhận. Hắn chỉ nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng, vô cảm. "Ba mẹ yêu thương anh như vậy... họ sẽ không bao giờ chấp nhận em, đúng không?"
"Vậy thì sao?" Thanh Duy nghiến răng. "Đó là cái cớ để mày làm những chuyện bệnh hoạn này à?"
Kay Trần cười nhạt. "Anh nghĩ em sẽ để ba mẹ có cơ hội ngăn cản em sao?"
Câu nói đó khiến sống lưng Thanh Duy lạnh toát.
Anh không thể tin nổi…
Hắn thực sự đã nghĩ đến chuyện ra tay với cả ba mẹ sao?
"Mày... thật sự không còn cứu vãn được nữa rồi." Giọng Thanh Duy trầm xuống, ánh mắt tràn ngập sự khinh miệt.
Kay Trần nhìn anh, nụ cười trên môi dần biến mất. Hắn cúi sát xuống, bàn tay siết chặt cổ tay anh.
"Không cần cứu vãn gì hết, anh hai."
"Em chỉ cần có anh là đủ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com