Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

11. Nhiệm vụ số một, giải cứu kí túc xá.

Đã tròn ba mươi ngày, hay một tháng, kể từ khi Scaramouche nhập viện. Thời gian quả thực trôi quá nhanh, nhanh như chó chạy ngoài đồng, mới vậy mà cả đám ở phòng kí túc xá đã thành bạn thân ơi là thân, ba lần bảy lượt lên gặp thầy hiệu phó vì cái tội vật lộn trên cầu thang. (Cụ thể là trò của đứa con quý tử của bà cô hiệu trưởng và thằng đầu cam sao đỏ, có khi còn có cả tên nhóc học sinh giỏi siêu cấp hiền lành đáng yêu tên Kazuha cơ.)

"Hầy, Sặc-ca, ném cho tớ cái máy sấy tóc."

"Éo, tự mà lấy đi."

"Ứ... Đúng là skibidi toilet."

Bụp, bụp.

Bốp bốp.

Đùng đùng đoàng đoàng!

"Lại nữa rồi, lại vật lộn rồi! Ai đó tống cổ cái đám này ra khỏi kí túc xá đi!"

Kazuha-đang-còn-ngủ-mớ vội vàng nhảy xuống giường, chạy ra ngoài hành lang xem cái thứ trên trời dưới đất gì đang xảy ra mà khiến cho tụi con gái dãy B phải la hét um xùm, chỉ để thở dài khi đập vào mắt là một quả cà tím và một quả cam đang oánh lộn cực căng trên nền nhạc EDM của lũ phòng bên cạnh.

"Tém tém lại coi! Mày đừng đánh nữa!"

"Mày bảo ai skibidi toilet???"

Kazuha có hai lựa chọn:

Một, ngăn hai người này lại và giữ chút thể diện còn sót lại cho người cùng phòng là cậu.

Hai, nhắm mắt ngó lơ và quay lại chiếc giường ấm áp của mình.

Ba, mách thầy hiệu phó.

"Thầy hiệu phó đến rồi kìa!" - Một bạn nữ hô to.

Chưa chọn đã đến... Lần này mà không bị đuổi thì cũng phải nói là không thể tin nổi. Cậu thanh niên chỉ đành dựa người vào cửa, quan sát xem ông thầy hói kia định xử lí vụ này như nào đây.

Trước sự ngạc nhiên của Kazuha, Scaramouche, và Childe, ông thầy chỉ thẳng vào mặt của cậu.

"Ngày mai, mấy cậu cuốn gói đi hết cho tôi!"

Cả kí túc xá như câm nín, nhưng sự im lặng đó chỉ kéo dài vỏn vẹn 5 giây trước khi mọi người lại bắt đầu nháo nhào cả lên. Từ dãy này qua dãy kia, từ tầng này qua tầng nọ, bao nhiêu cái đầu ngó qua ngó lại chỉ để hóng cảnh tượng cái phòng quậy banh nóc này bị úp sọt.

"Âu em gi. Ô mai gót."

"Vãi, chết chưa!"

"Vừa lòng tao lắm."

"Không có tụi nó hét tao cũng buồn á bây."

Trước khi ông thầy định làm gì thêm thì Kazuha vội vàng ngắt lời, còn không quên nắm lấy tay của ổng mà nhìn với ánh mắt kiên quyết.

"Không được đâu thầy, em mà không ở kí túc xá thì sẽ chết đó."

"Hả? Cậu nói cái gì đấy... Bỏ tay ra."

"Kí túc xá là ngôi nhà duy nhất của em đó thầy." - Cậu lại nói tiếp, lần này giọng điệu còn căng thẳng hơn.

"Đúng đó thầy, em xem cả phòng này như my family á, my family!"

Childe đứng ngay đó bồi thêm mấy câu, còn Scaramouche thì khoanh tay xem kịch.

"Mấy cậu quậy nát cái kí túc xá này còn chưa đủ hả?!"

"Đâu có quậy đâu thầy, bọn em giỡn! Mấy bạn phòng khác cũng đâu có quan tâm!"

"Ê Childe, nói vậy mất quan điểm nha, Tighnari và tôi rất không đồng tình." - Cậu bạn cùng dãy tên Cyno lên tiếng, trên tay còn đang cầm một đống bài.

"Đúng rồi, ồn ào lắm đó."

"Thầy ơi! Bạn kia chơi bài! Bắt bạn ấy đi thầy!"

Một trào tiếng nói ập đến như muốn đâm lủng lỗ tai của ông thầy hiệu trưởng, khiến ổng cứ như phát điên lên, hét lớn:

"Im lặng coi!!! Được rồi, không đuổi, không đuổi! Ngày mai các cậu đến gặp tôi ở văn phòng, tôi làm thủ tục chuyển phòng! Nhất là hai đứa bây, thằng này, thằng này nữa."

Childe đã quen với việc bị chỉ thẳng mặt, nên nó chai sạn luôn rồi. Nhưng Scaramouche thì không, cái máu chó điên lại nổi lên khi tự dưng lại bị mắng, cho dù là chính đáng đi hay chăng nữa... Nó định nói gì đó, ánh mắt cũng cay nghiệt, nhưng cái ngọn lửa chưa kịp bùng lên kia may mà có Kazuha giữ lại. Cậu nắm lấy cổ tay của anh chàng tiền bối giận giữ như mèo bị nắm đuôi kia, nở một nụ cười rồi thì thầm: "Không sao đâu, em có cách. Anh bình tĩnh đi."

"Ừ."

"Ê, hiếm thế, nhỏ này thực sự dỗ mày bớt giận-"

"Childe, anh im lặng đi." - Kazuha vẫn cười, nhưng con mẹ nó sao giọng thằng này đáng sợ quá vậy??? Childe như bị khoá mõm, chỉ đành ngừng trêu chọc thằng bạn mà lủi thủi chui vào phòng.

"Lại gây chuyện nữa hả?"

Childe ngẩng đầu khi một giọng nói quen thuộc cất lên, tất nhiên là của cậu chàng Xiao, người nằm ngủ nãy giờ và tất nhiên vẫn chưa biết chuyện quái gì đã xảy ra. Hắn ngã xuống, sụp đổ, hai mắt ngấn lệ, thút thít đáp lại câu hỏi bằng một giọng điệu như bị vỡ:

"Hic, em trai à... Chúng ta sắp phải xa nhau rồi. Đường ai nấy đi..."

"Ô, hay vậy?"

"Không có hay! Zhongli dạy cu cậu vô tâm vậy hả???"

"Anh Zhongli thì liên quan gì, cái tên người yêu cũ không biết danh biết phận còn đi nói tào lao!"

Ngay trước khi Xiao nhảy xuống nắm đầu thằng Childe quay vòng vòng thì một bóng người đột ngột chạy đến, chia cắt đôi bạn chuẩn bị xé xác nhau.

"Dừng ngay, vật lộn nữa là bị đuổi thật đó."

Kazuha cất tiếng nói, thở phào nhẹ nhõm khi thấy Xiao chỉnh lại tư thế ngồi của mình trên giường. Cậu vuốt vuốt mái tóc không vào nếp của mình, cười trừ.

"Em có kế hoạch để chúng ta không bị đổi phòng á."

"Nói nghe?" - Scaramouche hơi nghiêng nghiêng đầu.

"Thế này nè, ngày mai chúng ta đem biếu ổng cái gì đó đi. Ông hói này dễ dãi lắm, tặng cái gì cũng được."

"Ra là cu cậu cũng biết hối lộ à..." - Childe giả vờ sốc, lấy hai tay che miệng trong khi hai mắt thì tròn vo.

Xiao nhếch lông mày, mắt hơi trĩu xuống, hỏi: "Tặng gì mới được?"

"Rượu. Ông này nghiện rượu."

Kazuha chưa kịp trả lời thì đã bị Scaramouche cắt ngang. Cậu quay đầu qua, định hỏi sao mà nó biết, nhưng rồi lại đảo mắt qua phía Childe. Dù gì nó cũng là con của cô hiệu trưởng, có biết cũng chẳng phải việc gì đáng ngạc nhiên cho lắm.

"Vậy... Nhà ai có rượu?" - Childe cười phấn khích.

"Anh Zhongli có cả tủ ấy. Rượu từ đủ chỗ."

"Vậy Xiao đi xin ổng thử xem nhé?"

"Không, ảnh quý chỗ rượu đó lắm, ảnh bảo không cho ai hết."

Cả đám lại rơi vào trầm mặc. Xiao mà xin không được thì Kazuha xin sao mà... Bỏ đi. Scaramouche lại càng không ổn, có khi nó đồ sát cướp chỗ rượu ấy đó chứ. Tự mua thì chưa đủ tuổi, mà về nhà xin mấy chai rượu rẻ tiền của ông bố điên cuồng kia của Kazuha chắc sẽ bị đánh cho bể đầu.

Thế rồi ba người, Scaramouche, Kazuha, và Xiao, đột nhiên quay đầu về cùng một hướng.

"Này..." Cả đám đồng thanh, trừ Childe, người chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây. Nhưng càng bị nhìn hắn lại càng thông suốt, rõ ràng tụi này định bắt ép nó làm việc phạm pháp???

Thật ra cũng không phải là phạm pháp...

Tối hôm đó, đúng chín giờ, rất nhiều tiếng gõ cửa lọt vào tai của ông anh Zhongli đang ngồi đọc sách trên chiếc ghế quen thuộc. Anh mở cánh cửa ra, và tiếp theo đó là một sự im lặng kéo dài.

"Childe?"

"Xin chai rượu."

"Không?"

"Đi, xin chai rượu với ba."

"Anh đâu phải ba em... Với lại em chưa đủ tuổi để uống rượu."

Má nó chứ, Childe hối hận rồi. Hắn muốn quay về ngay lúc này, nhưng không có chai rượu nào đem về thì chắc chắn là sẽ có chuyện xảy đến...

"Tui sắp bị đuổi khỏi kí túc xá ấy, nên cho chai rượu để tui đi mua chuộc ông hói hiệu phó coi. Cả phòng tui cần tui."

"Rượu của anh mà... Không cho miễn phí đâu."

"Mẹ, anh không cho thì thôi! Lắm chuyện-" - Cậu thanh niên đầu cam định quay đầu đi, ánh mắt rõ là đang bực điên cả người. Nhưng sau lưng đột nhiên lại cảm thấy được một bàn tay đang kéo áo mình lại, nên đành phải quay đầu nhìn cái ông anh với bộ dạng như kiểu bị vợ bỏ thế kia.

"Muốn gì???"

"Anh cho em, nhưng em phải nói chuyện với anh đã."

"Ok, ngon! Tui biết ông còn là con người mà!" Childe nhảy cẫng cả lên, vui vẻ hơn bao giờ hết. Nó vội vàng cởi dép mà chạy vào nhà với Zhongli.

Ngay lúc đó, ở bên ngoài, có hai người đang đứng nhìn chằm chằm vào cái cặp đôi dở khóc dở cười kia. Scaramouche và Kazuha, tất nhiên, vì Xiao bận học thêm mà.

"Tiền bối nè, nhà anh cũng có rượu mà nhỉ? Anh xin mẹ cái là xong, nhưng lại hùa theo em bắt Childe đi xin." - Kazuha cười nhẹ nhàng đằm thắm, lộ rõ vẻ hài lòng.

"Anh mày thích xem thằng Childe khúm núm, xin lỗi nha, mày cũng vậy mà nhỉ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com