Mới chớp mắt mà đã đến ngày khai trường, sự buồn bực tích tụ trong lòng Hanbin vào những ngày hè cũng vì bận rộn mà biến mất tăm. Cậu hiện đang bận thu dọn bàn làm việc, bởi vì học kì trước có một giáo viên nghỉ hưu, qua học kì này trường đã bổ sung thêm một giáo viên tư vấn mới nên giờ cậu phải dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp cái bàn làm việc mà cậu đã chất đống lên đó nào tạp chí và những thứ linh tinh lung tung trong dịp hè để vị đồng nghiệp mới có cái sử dụng.
Tụ trường, nếu nói điều gì khiến Hanbin chịu không thấu nhất, có lẽ là câu mà hầu như ai gặp nhau cũng hỏi:
- Trong dịp hè cậu đã làm những gì?
Hanbin chỉ cười ngây ngô trả lời rằng: Ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi ăn. Ai cũng nghĩ rằng cậu đang đùa vui mà thôi, nhưng đó lại là sự thật không sai vào đâu được.
Mỗi ngày vừa mở mắt thức dậy, là chuẩn bị đến trường trực nửa buổi, sau đó đến "Góc khuất" vào buổi chiều, hay vào thư viện ôm sách đọc, còn không thì cứ nhảy lên xe bus làm chuyến du lịch Gwangju nửa ngày, cuối cùng là về nhà, ăn cơm, ngủ, ngủ dậy lại là bắt đầu một ngày mới.
Khó trách mẹ Hanbin càng nhìn cậu càng cảm thấy chướng mắt. Đã 29 tuổi rồi mà không bạn gái, cũng không có kế hoạch đi chuyên tu, những giáo viên khác vào ngày hè chí ít còn đi học lớp bồi dưỡng hè dành cho giáo viên, còn Hanbin thì hoàn toàn không muốn đi.
Hỏi cậu tại sao lại không đi? Hanbin sẽ thưa rằng: Tư vấn là công việc từ trái tim mà ra! Lôi đống sách ra để làm gì? Khiến mẹ cậu tức muốn phát khùng lên được. Đi học lấy cái bằng thạc sĩ về, chí ít thì tiền lương cũng thêm được mấy ngàn won chứ phải không?
- Thầy Oh, nghỉ hè thầy có làm gì không?
Nhìn xem! Mới chớp mắt lại thêm một người, không biết đây là người thứ mấy trong ngày hôm nay hỏi cậu câu này rồi.
- Ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi ăn.
Hanbin mỉm cười trả lời, trong lòng nghĩ: làm ơn hỏi câu nào có chút sáng tạo hơn được không hả?
- Thật không? Thầy không ra nước ngoài du lịch à?
- Không có, nhưng tôi rất hiếu thuận mà khuyên ba mẹ tôi ra nước ngoài du lịch và chơi cả phần của tôi nữa.
Chịu hết nỗi rồi! Hanbin nghĩ nụ cười cậu khoác trên môi sắp phải rớt ra khuôn mặt cậu rồi.
- Ha ha! Thầy thật là khéo đùa! Bye bye thầy!
Học sinh vì tiếng chuông vào học vang lên nên chào cậu để kết thúc cuộc chuyện trò.
Mỉm cười nói lời tạm biệt, Hanbin nghĩ đến mấy ngày nay bất luận là giáo viên hay học sinh thì câu hỏi đầu tiên khi gặp mặt đều là: Nghỉ hè cậu có làm gì không?
... Cậu thật muốn trốn vào góc biển chân trời nào đó đợi cho câu hỏi trào lưu này qua đi rồi mới xuất hiện.
Đúng là vô vị. Tại sao người gặp mặt nhau thì phải nói những câu vô vị thế này chứ? Không nói mấy câu khách sáo thì không được à? Chỉ có những câu này để nói sao? Nói những câu vô ý nghĩa này chẵng lẽ bản thân không cảm thấy nhạt nhẽo lắm? Trong lúc dọn dẹp bàn làm việc cậu không nén được suy nghĩ như thế.
Hanbin rất là dễ suy nghĩ miên man và lung tung thế này đây.
~***~
"Góc khuất", vẫn là nơi mà Hanbin rất thích lui tới.
Mỗi lần tâm trạng buồn bực ức chế cậu đều đến đây, sau đó tinh thần sảng khoái nhẹ nhõm bước ra. Đó cũng chính là nguyên nhân tại sao cậu lại thích"Góc khuất" đến như thế.
Cậu biết K là người đồng tính, nhưng điều đó hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến cảm nhận của cậu về con người K cũng như tâm trạng của bản thân mình.
Cậu nhận định rằng mỗi người đều có cá tính và sở thích không giống nhau, nên việc tôn trọng và bao dung mới là điều quan trọng.
Đã quen với việc chọn thời gian quán vắng khách mà đến, như thế thì cậu mới có thể ngồi bên quầy cùng K trò chuyện câu được câu mất.
Hanbin rất thích cảm giác thế này. Lúc trò chuyện không nhất thiết người hỏi phải có kẻ đáp gì cả, muốn nói cứ nói, không muốn nói thì im lặng làm công việc của bản thân, uống trà của mình, cũng không có ai vì cuộc trò chuyện đột nhiên đứt ngang mà thấy quái lạ ... Rất thoải mái, cậu thích vậy.
- Hồng trà bá tước, cám ơn!
Hanbin nói.
- Lập tức có ngay.
Chỉ cần thấy dáng vẻ thư thả ung dung của K, thì tâm trạng bức bối trong cậu đã tan biến hơn phân nửa. Cậu nhận thấy K quả thật là một người có khí chất rất đặc biệt. Có lẽ, nếu nói là thích "Góc khuất", thì chi bằng nói là thích một "Góc khuất" có sự hiện diện của K thì đúng hơn!
Bỗng nhiên không hiểu tại sao, Hanbin cảm thấy bầu không khí từ chỗ bên cạnh truyền đến rất kì quái, một sự quái dị không biết nói sao.
Sẽ không được lịch sự lắm nếu cậu tò mò mà xoay hẳn người về phía đó để xem cho rõ, nên qua khóe mắt Hanbin chỉ thấy được chỗ bên phải cậu là hai người đàn ông, còn khuôn mặt thì cậu nhìn không rõ cho lắm.
Rõ ràng là hai người đó chỉ im lặng uống cà phê, nhưng cậu vẫn nhận thấy hai người họ không giống lắm với những khách khác. Bầu không khí này khiến Hanbin nảy sinh ảo giác là mình hình như đã vào lộn một quán kì lạ nào đó.
- Hai người có thể ở tạm chỗ này của tôi.
K vừa pha trà vừa hơi nghiêng đầu nói với hai vị khách ngồi kế bên Hanbin. Bởi vì kế bên chỉ có một vị khách là cậu, nên K rất yên tâm nói chuyện với họ, mà không sợ có người suy diễn ra nhưng điều không cần thiết, gây phiền phức cho anh.
- Không phiền chứ?
- Không đâu, không cần nói mấy câu khách sáo, cứ ở lại là được rồi.
Hanbin tự hỏi không biết giữa hai người đó với K rốt cuộc là quan hệ gì nhỉ? Nhất định không phải là bình thường rồi, nếu không thì một người với tính cách ngoài nóng trong lạnh như K thì sẽ không dễ dàng gì mà cho người khác vào nhà mình đâu!
- Chìa khóa đây.
Trong thời gian chờ hồng trà ủ xong, K quay qua lấy chìa khóa đưa cho họ.
- Từ đây đi lên trên lầu hai. Có một căn phòng trống, hai người ở tạm đó trước vậy. Tủ lạnh trong nhà bếp có thức ăn, muốn ăn gì thì có thể tự nấu.
K chỉ tay vào cầu thang mà nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được nằm ở phía trong quầy bar để cho hai người đi lên trên. Từ đầu chí cuối Hanbin vẫn không nhìn thấy được mặt của họ. Nhưng cũng không tò mò lắm, dù gì thì đó cũng là chuyện của người khác.
- Họ là bạn học trước kia của tôi.
K quay qua nói với Hanbin.
- Hả? Hanbin không ngờ rằng K lại giải thích cho cậu nghe. Uhm ... rất tốt đó chứ! Bạn học trước kia đến giờ vẫn còn liên lạc với nhau là rất hiếm đấy.
- Hồng trà bá tước của cậu đây. Không có tặng kèm dĩa lê, vì mùi vị của hai thứ không hợp nhau lắm.
- Cám ơn!
- Hai người họ là đồng tính.
K bỗng nhiên thốt ra lời này, nhưng lời nói vừa buột khỏi miệng thì anh thấy rất hối hận.
K không nên nói với Hanbin chuyện này, vì đây là chuyện riêng tư của bạn bè anh. Tuy rằng nếu biết Hanbin là bạn của K có thể họ sẽ không ngại việc để cậu biết khuynh hướng giới tính của họ, vả lại cậu cũng không phải người tùy tiện bàn về chuyện riêng của người khác, kín miệng nữa là khác. Và việc này cũng không ảnh hưởng gì đến hai người đó ... Nhưng, K anh đã sai rồi, không nên trong lúc bạn bè không biết gì mà tùy tiện nói ra chuyện riêng của họ.
Cảm thấy rất hối hận, không hiểu tại sao vừa nãy lại không suy nghĩ mà đã thốt ra khỏi miệng những lời đó...
Hanbin nghe K nói, ngẩng đầu lên, nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, sau đó chỉ gật gật đầu mà không nói gì cả.
Bạn bè của K là người thế nào đều không liên quan gì đến cậu, những người đó yêu đàn ông hay phụ nữ, chỉ cần họ thấy vui là được rồi.
Nhìn Hanbin không có phản ứng gì, K không nén được bèn hỏi:
- Không có cảm giác gì à?
K bỗng nhiên hiểu ra, thật ra vừa nãy bản thân rất muốn thấy sự kinh ngạc xuất hiện trên khuôn mặt Hanbin, nên mới nói cho cậu biết về bạn bè anh. Muốn thấy sự kinh ngạc của cậu, muốn thấy cậu ... có phản ứng gì đó giống với những người bình thường thường hay có.
- Cảm giác? Không có, lúc vừa bước vào chỉ là cảm thấy bầu không khí bên phải có chút quái lạ, chỉ vậy mà thôi.
Hanbin nhìn K một cách khó hiểu, chỉ về bên phải, nơi mà hai ngừoi kia vừa ngồi.
- Vậy à? Có những lúc, thấy cậu thì tôi rất giận.
Giọng nói tuy không lớn nhưng Hanbin vẫn nghe được, lập tức ngẩng đầu lên nhìn K với vẻ mặt nghi hoặc, khó hiểu.
- Ý muốn nói là nếu trên đời này có nhiều người như cậu thì hay biết mấy ... có chút ấu trĩ khi giận lây cậu, xin lỗi.
- Tôi không hiểu ...
Hanbin không thể lý giải được rốt cuộc K đang muốn nói gì.
- Tôi muốn nói là nếu trên đời này có thêm nhiều người như cậu, thì sự kì thị và xa lánh mà chúng tôi nhận được sẽ ít đi .
Ngước nhìn K, Hanbin nhất thời không nói nên lời.
K trước đây cũng đã từng bị xa lánh qua? Nhất định là khó chịu lắm? Nhưng đối với anh, lời an ủi của cậu chắc chỉ là những câu sáo rỗng, nông cạn, hơn nữa cậu cũng chưa đi qua con đường đó nên cũng không thể hiểu được, cho nên tốt nhất là im lặng vậy...
- Bánh quy, tặng kèm. Xin mời dùng... K đặt lên bàn một dĩa bánh quy, mang ý xin lỗi của anh với cậu.
- Cám ơn!
K đã tặng thì Hanbin cũng không có lý do gì để từ chối. Chỉ là cậu rất muốn nói cho K biết cậu thật sự không để bụng những lời vừa nãy.
Hai người im lặng một lúc, Hanbin nghĩ đi nghĩ lại, rồi nói:
- Không phải là tôi tốt bụng hay những người khác quá ngu ngốc, chỉ là vì tôi đã thấy và gặp qua nhiều người như thế rồi! Chuyên ngành học của tôi là tâm lý nên cũng thường tiếp xúc với một số người đến điều trị và tư vấn về tâm lý, cho nên tôi thường nhìn sự việc theo góc độ không giống với những người khác cho lắm. Tôi nghĩ ... nếu những người khác cũng tiếp xúc những kiến thức và con người về phương diện này, có lẽ họ sẽ không... không... uhm, nói chung là vậy.
Không biết nên dùng từ ngữ nào diễn tả tiếp, Hanbin chỉ cười ngây ngô và dùng "nói chung là vậy" để thay cho lời kết.
K nghe xong chỉ khẽ nhếch khóe môi, không nói.
- Có khi nào anh nghĩ, một ngày nào đó họ trưởng thành, sẽ thấy bản thân họ rất ấu trĩ và hối hận không?
Hanbin bỗng chốc nghĩ đến điều gì đó, bèn an ủi K như thế.
- Đó là việc của họ, đối với tôi nó không có ý nghĩa gì cả.
K khẽ nhếch mày nói.
Quả là phong cách của K, việc của người khác đều vô can với anh. Nhưng đã thế thì tại sao anh lại còn để tâm đến lời nói và sự xa lánh của ngừơi khác? Hay là, sau khi đau nhiều lần anh mới hiểu ra!?
- Không cần biết họ nói gì, sau này họ như thế nào; điều quan trọng là bản thân học được gì từ điều đó_ K nở nụ cười lạnh nói_ Câu này là Joo Won đã nói với tôi.
Hanbin đã biết Joo Won chính là bạn trai trước kia của K. Vào cái ngày mà K vô ý nói cho cậu biết khuynh hướng giới tính của mình, hai người cũng đã có trao đổi thêm, sự hiểu biết lẫn nhau cũng vì đó mà sâu đậm hơn một chút. Vì vậy sau đó K cũng đã kể cho cậu nghe chút ít chuyện về Joo Won.
K có trực giác Hanbin là một người bạn rất khó có được, nên anh muốn nói cho cậu biết những việc này...
Hanbin nhẹ gật đầu phụ họa lời nói của anh:
- Đúng vậy! Chính là vậy không sai. Có người cả đời cũng không hiểu ra điều đó, anh đã hiểu, cho nên rất tốt đó chứ!
- Nhưng vẫn rất muốn thấy cảnh những người đó chịu sự báo ứng.
K nói với vẻ mặt vô cảm.
Hanbin chỉ còn biết mỉm cười an ủi:
- Không sao đâu, dù gì thì sức đánh đi cũng sẽ bị dội lại đánh chính họ thôi.
K chỉ khẽ nhếch khóe môi nói tiếng cám ơn, rồi lại quay đi làm việc của mình.
Sau đó hai người không nói thêm gì nữa. Hanbin yên lặng ngồi uống trà của mình, K thì cầm giẻ lau dọn những chiếc bàn trống.
Không khí trong quán thật tĩnh lặng, yên tĩnh đến nỗi hình như không khí cũng ngừng cả chuyển động.
Không phải không có đề tài để nói, cũng không phải không muốn trò chuyện với người kia, chỉ là thấy dù cho không nói chuyện, cảm giác vẫn rất hay, cho nên chuyện trò là không cần thiết lắm.
Hanbin rất thích phương thức giao tiếp như thế này, cậu cảm thấy K là người bạn rất khó gặp được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com