Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Con Mắt Sau Màn Hình

Hãy để bóng tối bao quanh bạn khi tôi kể câu chuyện hôm nay, nơi mà ngay cả trong giấc mơ, bạn cũng không dám nhìn vào...


Ở một khu ký túc xá cũ kỹ gần trung tâm thành phố, sinh viên thường chuyền tai nhau một truyền thuyết kỳ quái: "Nếu trong phòng bật máy tính lúc nửa đêm, sẽ có dòng chữ hiện lên màn hình: Tôi đang nhìn bạn qua camera...."

Người ta kể, câu chữ ấy xuất hiện bất chấp việc chiếc máy tính có webcam hay không. Thậm chí có người khẳng định máy họ đã tháo hẳn webcam ra, thậm chí còn dán băng keo che chặt, nhưng dòng chữ vẫn hiện.

Ban đầu ai cũng coi đó là một trò đùa sinh viên bày ra để hù dọa nhau. Nhưng rồi, tin đồn bắt đầu lan xa khi xuất hiện những trường hợp mất tích bí ẩn gắn liền với nó.

Người đầu tiên được cho là nạn nhân là Nguyễn Minh, sinh viên năm hai ngành công nghệ thông tin. Minh là người không tin ma quỷ. Khi nghe đám bạn kể chuyện, cậu liền phá lên cười:

"Chắc tụi mày down virus về máy, nó hiện popup thôi. Tin vớ vẩn."

Một đêm mưa, để chứng minh mình "cứng", Minh livestream cho cả nhóm xem cảnh cậu bật chiếc laptop đã hỏng webcam.

Ban đầu, màn hình khởi động vẫn bình thường. Nhưng rồi, đúng 0 giờ, màn hình tối sầm, chỉ còn lại một dòng chữ trắng hiện lên:

"Tôi đang nhìn bạn qua camera..."

Cả nhóm rú lên, nhưng Minh vẫn cười khẩy:

"Trò mèo thôi. Tao debug là ra ngay."

Sau đêm ấy, Minh biến mất. Bạn cùng phòng nói rằng khi thức dậy vào sáng hôm sau, giường Minh trống rỗng, máy tính vẫn bật, màn hình chỉ có dòng chữ:

"Giờ thì tôi mang nó đi rồi..."

Không ai tìm thấy Minh nữa.

Từ sau vụ Minh, sinh viên trong ký túc xá đều trở nên hoảng loạn. Một số người khẳng định rằng khi họ ngồi trước màn hình vào đêm muộn, họ có cảm giác bị nhìn chằm chằm. Không phải kiểu ánh mắt của người bình thường, mà là ánh mắt rợn ngợp, lạnh ngắt, như từ phía bên kia của tấm kính.

Có người còn kể rằng, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, họ thấy gương mặt nhợt nhạt phản chiếu trong màn hình, một gương mặt không có mắt, chỉ có hai hốc trống đen ngòm.

Truyền thuyết bắt đầu mang thêm chi tiết: kẻ đứng sau màn hình chính là một thực thể vô danh, được gọi bằng cái tên rợn tóc gáy – "Con Mắt Sau Màn Hình".

Không lâu sau, một gã bảo vệ già của ký túc xá bất ngờ hé lộ câu chuyện xưa.

Theo lời ông, tòa nhà ký túc xá này vốn được cải tạo lại từ một trụ sở cũ của công an. Nơi đây từng có một phòng thẩm vấn bí mật, gắn đầy camera giám sát. Người ta kể rằng có một vụ án tra tấn kéo dài hàng tháng trong căn phòng đó.

Một nghi phạm trẻ tuổi bị giam, bị tra tấn cho đến chết. Trước khi chết, hắn gào lên:

"Chúng mày thích nhìn tao qua camera? Vậy tao sẽ nhìn lại! Dù chết tao cũng nhìn tụi mày suốt đời!"

Kể từ đó, hệ thống camera trong tòa nhà thường xuyên gặp trục trặc. Kỹ sư nào sửa cũng nói có cảm giác có ánh mắt theo dõi từ màn hình. Đến khi tòa nhà bị bỏ hoang rồi cải tạo thành ký túc xá, những chiếc camera cũ được tháo bỏ, nhưng... cái gì đó vẫn còn.

Một nhóm sinh viên ngành an ninh mạng quyết định tìm hiểu. Họ cho rằng đó chỉ là malware được lan truyền qua mạng nội bộ. Nhóm gồm bốn người: Khánh, Vũ, Hương và Trang.

Đêm nọ, cả bọn tụ tập trong phòng, cài đặt đủ loại phần mềm theo dõi tiến trình. Họ chờ đến đúng nửa đêm.

Quả nhiên, màn hình tối lại, dòng chữ hiện ra. Nhưng điều kỳ lạ là... không có tiến trình nào chạy. Không hề có ứng dụng, không hề có dòng lệnh.

Màn hình chỉ hiện một câu mới, dường như đang "đối thoại" với họ:

"Mấy đứa cũng muốn nhìn tôi sao?"

Cả nhóm rùng mình. Hương hét lên tắt máy, nhưng máy không tắt. Màn hình chớp loáng rồi hiện hình ảnh camera... dù chiếc laptop không hề có webcam.

Trong khung hình là chính căn phòng họ đang ngồi, nhưng có một bóng người thứ năm đứng sát sau lưng Khánh. Một bóng cao, gầy, mặt trắng nhợt, hai hốc mắt đen thẳm.

Khánh quay phắt lại, nhưng chẳng thấy ai. Khi cậu quay lại màn hình, gương mặt trắng hếu ấy đã dí sát ống kính, nụ cười rách đến tận mang tai.

Máy tính đột ngột bốc khói, rồi tắt phụt.

Sau sự kiện đó, Trang hoảng loạn đến mức phải bỏ học, về quê. Hương liên tục mơ thấy ai đó đứng cuối giường, nhìn chằm chằm. Vũ tự tay đập nát laptop, nhưng trong gương phòng tắm, cậu vẫn thấy dòng chữ hiện lên mờ ảo.

Chỉ còn Khánh cố giữ lý trí. Cậu bắt đầu lục tìm hồ sơ cũ về tòa nhà, và phát hiện hồ sơ về một tù nhân tên Lê Văn Tĩnh – người từng bị tra tấn đến chết trong căn phòng camera.

Điều rùng rợn là khi xem bức ảnh chân dung cuối cùng của Tĩnh, Khánh bàng hoàng nhận ra: khuôn mặt trong ảnh giống hệt bóng trắng mà họ đã thấy trong màn hình.

Dù câu chuyện chưa bao giờ được báo chí chính thức thừa nhận, nhưng truyền thuyết "Con Mắt Sau Màn Hình" nhanh chóng vượt khỏi phạm vi ký túc xá.

Người ta bắt đầu kể rằng:

Nếu bạn thấy dòng chữ "Tôi đang nhìn bạn qua camera...", bạn phải ngay lập tức tắt nguồn điện, rút pin, và không được nhìn lại màn hình.

Nếu bạn dại dột đối thoại hay cố xem kỹ hơn, thực thể ấy sẽ bước ra ngoài, kéo bạn về thế giới bên kia màn hình.

Những người mất tích đều bị cho là đã bị "kéo đi".

Một số hacker từng khoe rằng họ thử truy tìm đoạn code gây ra hiện tượng này, nhưng cuối cùng đều gặp tai nạn, hoặc biến mất. Người ta thì thầm rằng "Con Mắt" biết khi ai đó đang cố tìm hiểu nó, và nó không bao giờ để yên."

Khánh là người cuối cùng trong nhóm còn trụ lại. Một đêm mưa dầm, cậu gõ những dòng nhật ký cuối cùng trong ổ cứng:

"Nếu ai đọc được file này, hãy biết rằng nó không phải virus. Nó là một linh hồn bị mắc kẹt trong mạng lưới camera cũ, và nay nó trú ngụ trong mọi màn hình. Tôi không chắc còn sống được bao lâu nữa. Mỗi khi mở máy, tôi đều thấy dòng chữ ấy. Hôm nay, nó viết thêm:..."

Ngay sau dòng chữ dang dở, file kết thúc. Người ta tìm thấy máy tính của Khánh trên bàn học, màn hình mở sẵn, chỉ có một câu:

"Giờ thì đến lượt bạn."

Ngày nay, nhiều người vẫn kể về truyền thuyết ấy. Có người bảo từng thật sự gặp, có người coi chỉ là câu chuyện hù dọa. Nhưng thỉnh thoảng, trên các diễn đàn vẫn xuất hiện những bài đăng kỳ quái – một người than rằng khi mở máy tính lúc nửa đêm, họ thấy dòng chữ "Tôi đang nhìn bạn qua camera...".

Bài đăng thường kết thúc đột ngột, không bao giờ có hồi âm từ chủ nhân.

Người ta bảo rằng, nếu bạn đang đọc câu chuyện này trên màn hình vào lúc đêm khuya... hãy thử để ý kỹ hơn. Biết đâu, trong ánh sáng phản chiếu, có một gương mặt trắng nhợt đang áp sát ngay sau lưng bạn.

Hãy để ánh sáng xung quanh làm dịu đi những gì còn sót lại trong tâm trí. Câu chuyện tối nay đã khép lại, hẹn gặp lại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com