Chương 2
Bình thường Vương Tuấn Khải khá là thích hôn Vương Nguyên, nhất là vào những lúc cậu mất khống chế, nụ hôn của hắn sẽ càng thô bạo hơn, giống như muốn cắn rách môi miệng của cậu, không cho cậu có cơ hội phản kháng.
Khi đó, vui thì Vương Nguyên cắn lại môi hắn, buồn thì nâng gối thụi vào người hắn, nhưng hầu như lần nào cũng bị hắn cảnh giác bắt lại, sau đó làm cho hai chân cậu nhũn ra, hoàn toàn không còn sức giãy dụa.
Giống như bây giờ.
"Đau!"
Vương Nguyên cúi đầu kêu lên, bất thình lình bị Vương Tuấn Khải tấn công sâu đến tận cùng khiến cậu không nhịn được run rẩy, bấu lấy vai hắn, nhíu mày nói: "Anh không nhẹ nhàng chút nào được sao?"
"Em không thích nhẹ nhàng." Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nói chắc nịch: "Có lần tôi nhẹ nhàng thì em bảo tôi yếu sinh lý."
"..." Cậu đâu có cố ý, hôm đó cậu say, nói gì cũng không biết, Vương Tuấn Khải lại đi so đo với người say à?
"Vả lại em cũng không đau." Hắn xòe bàn tay vỗ bộp bộp vào mông cậu, có vẻ tâm đắc với chỗ duy nhất nhiều thịt trên người cậu đây, sau đó không chờ cậu thích ứng đã rút ra một nửa rồi lại đâm mạnh vào trong, làm cho cậu bật thốt tiếng rên mềm tới tận xương, hài lòng nhướng mày: "Em sướng."
"Sướng cái đầu anh, a! Này, Vương Tuấn Khải, cái đồ... A!" Rõ ràng là cậu cưỡi trên đũng quần hắn, lại bị hắn ôm hai đồi mông nhấc lên hạ xuống, hung khí to lớn trượt vào trong, lan tỏa sức nóng mãnh liệt như muốn hòa tan cậu.
Sợ bị người đi đường phát hiện, Vương Nguyên không đấm nhẹ vào vai hắn: "Ra, ra ghế sau đi mà, xin anh..."
Hai chữ "xin anh" hoàn toàn không có tác dụng là mấy, nói vậy cũng không đúng lắm, vì có vẻ Vương Tuấn Khải càng hưng trí, vật lớn càng căng phình, lấp đầy khắp đóa hoa phía sau: "Tôi thấy em thích mà."
Cái thằng cha này! Ai mới là người thích nhất chứ? Vương Nguyên tức giận há miệng cắn vai hắn, đổi lại là càng bị hắn thúc mạnh hơn.
"Khoan, đừng, đừng đâm vào chỗ đó..." Người cậu nhũn ra như chi chi, eo liên tục vặn vẹo đón đỡ từng đợt nhấp nhô, vô thức di chuyển cái mông đuổi theo từng cú thúc của hắn. Tác phong làm tình của tên này là điên cuồng dồn dập, dù đã quen với tiết tấu kịch liệt này, nhưng liên tục bị hắn đỉnh vào chỗ hiểm, cậu không chịu được: "Tôi đi học cả ngày, mệt muốn tắt thở, vừa lên xe thì anh còn... A, tôi đã nói..."
"Đó là miệng trên của em, còn miệng dưới thì không..." Hơi thở của Vương Tuấn Khải cũng trở nên nặng nề, rơi vào tai Vương Nguyên như có móng vuốt cào lên đầu quả tim, khiến cậu hơi ngẩn ra, sau đó cảm giác được đầu nấm đỉnh vào chỗ sâu, cậu run rẩy ngửa đầu lên: "A, a... Thêm, thêm một chút nữa, một chút nữa..."
Lần này thì Vương Tuấn Khải chiều ý cậu, kéo căng cúc hoa, đâm sâu đến tận cùng. Vật lớn cứng cáp như mũi khoan, va vào vách thịt rồi chọc bừa tứ phương, tinh hoàn đập vào miệng cúc, ép chất lỏng dính nhớp chảy ra, bôi trơn con đường xâm phạm về trước, khiến nơi hai người tiếp xúc nóng bỏng rạo rực. Cả người Vương Nguyên căng thẳng, nhắm mắt hưởng thụ, khoái cảm tê dại lan rộng đến đầu ngón chân khiến cậu vô thức rên rỉ, rồi chợt nhận ra mình rơi vào bẫy địch.
Cậu bị hắn chơi đến mức nước mắt ầng ậng, lỗ chân lông giãn nở, thoải mái không chịu nổi.
"Thấy chưa? Học cách nói thật đi bé ngoan." Vương Tuấn Khải nắn bên mông, tiếp tục cày cấy.
Vương Nguyên xấu hổ cúi đầu cắn mũi hắn, rầm rì: "Còn bên kia nữa..."
"Hửm?"
"Anh chỉ chơi một bên, mông tôi phát triển không đều mất..."
"..."
Vương Tuấn Khải hối hận khi không đè cậu ra làm ở ghế sau.
Rục rịch mãi không yên, đến khi hai người về tới nhà đã là bảy giờ tối.
Vương Nguyên cởi giày đổi thành dép bông, đi vào phòng khách. Cậu đang ngẫm nghĩ nên lấy cớ "trên đường xảy ra chút trục trặc", hay là "tan tiết bị chủ câu lạc bộ giữ lại" để đối phó với chị mình, chợt trông thấy một tờ giấy trên bàn, nói là Tiểu Viên phát sốt nửa chừng nên chị cậu đưa thằng bé đến nhà bác sĩ.
"Tiểu Viên bị sốt?" Vương Nguyên gọi điện thoại cho chị gái, ân cần hỏi han: "Có nguy hiểm không chị?"
Chị gái cười nói là không sao, chỉ vì Tiểu Viên cũng muốn đến thăm chú bác sĩ nên cô mới đưa thằng bé đi.
Vương Tuấn Khải đỗ xe vào gara, vừa lên nhà là trông thấy Vương Nguyên mỉm cười líu ríu với chị gái ở đầu dây bên kia, bèn lẳng lặng đi rửa tay, gọt một đĩa trái cây.
"Chị ấy nói là có thể tối nay sẽ về muộn." Cậu cúp máy, mới nói được một câu thì bị Vương Tuấn Khải nhét trái cây vào miệng, bèn nhai luôn: "Bảo chúng ta tự nấu cơm ăn."
"Bình thường chị cậu cũng đâu có nấu." Vương Tuấn Khải gỡ cà vạt, cởi áo khoác vắt lên giá, cởi cúc tay áo rồi cúi đầu mở cặp công văn ra, xem xét thứ gì đó.
Vương Nguyên nheo mắt nhìn hắn, phải thừa nhận là anh rể của cậu rất hấp dẫn, cơ bắp vừa phải, chân dài thẳng tắp, mặt mũi chả chê vào đâu được, Trần Nguyệt nói không sai tí nào. Đặc biệt là lúc hắn cởi hết quần áo ra trông còn quyến rũ hơn, tiếc là cậu không dám nói cho Trần Nguyệt nghe.
"Anh không gọi điện thoại cho chị ấy à? Tiểu Viên bị sốt rồi đấy." Cậu cắn hết miếng táo, chuyển sang ăn nho: "Cho dù anh không yêu chị ấy thì cũng nên có chút trách nhiệm chứ?"
Vương Tuấn Khải lắc đầu, gọi làm gì, Tiểu Viên cũng chả phải con hắn.
Hắn đã có con bao giờ đâu.
Thậm chí hắn còn chưa kết hôn.
"Em lo nhiều như thế làm chi, lo cho cái eo của em kìa."
Vương Tuấn Khải cất tờ hợp đồng vào, xoay người nhìn Vương Nguyên: "Tối nay ăn gì, tôi nấu?"
Vương Nguyên lười biếng nằm xuống, chống cằm: "Anh."
Vương Tuấn Khải đi đến gần cậu, ngồi xổm xuống: "Không muốn để ý đến cái eo của em thật à?"
"Lúc trước chúng ta còn kéo dài bảy ngày liên tục." Vương Nguyên liếc hắn, khẽ liếm giọt nước nho tràn ra khóe môi: "Chẳng lẽ anh thật sự yếu sinh lý?"
Có vẻ là nhớ đến thứ gì đó, Vương Tuấn Khải khẽ nheo mắt, bật cười: "Em khiêu khích tôi cũng vô dụng, chỉ khi nào tôi đói mới muốn ăn em."
"Vậy bây giờ anh không đói sao? Hả?" Cậu giơ chân đạp lên đũng quần hắn, cảm giác được hung khí nóng rực đang dần dần thức tỉnh, còn không biết sống chết mà chà thêm hai phát, bị Vương Tuấn Khải bắt lấy cổ chân.
Hắn khom người vác Vương Nguyên vào phòng tắm, lột sạch quần áo cậu ra. Trên quần lót của cậu ướt sũng một mảng, là do phi vụ trên xe ban nãy để lại mà chưa kịp xử lý.
Vương Tuấn Khải đè Vương Nguyên nằm yên trên đùi mình, cởi quần lót ra, chất dịch trắng nhầy đang chảy ra từ miệng nhỏ bên dưới, có lẽ là bị hắn nhìn nên căng thẳng, cúc hoa co rút hai cái, dịch nhầy ứa ra càng nhiều.
Hắn đã từng thử để thứ này trong người Vương Nguyên một đêm, sau khi phát hiện cậu không bị đau bụng hay phản ứng trái chiều nào, bèn coi đó là tình thú, thỉnh thoảng hai người làm xong, không thèm tẩy rửa mà ôm nhau ngủ, để rồi sáng hôm sau lại củi khô lửa bốc, ỡm ờ một hồi.
Vương Tuấn Khải giơ hai ngón tay tách cúc hoa ra, xả nước rửa sạch lỗ nhỏ. Trong quá trình tẩy rửa sạch sẽ, ngón tay của hắn liên tục luồn vào trong kéo ra ngoài, không ngừng chọc ngoáy đủ kiểu làm người Vương Nguyên run lên, tức giận đánh hắn: "Tôi tự lo được!"
Vương Tuấn Khải nhíu mày: "Tưởng tượng đến lúc em tự chơi cái miệng này là tôi lại cứng lên."
Vương Nguyên khó hiểu: "Thì sao chứ? Mắc mớ gì đến tôi?"
Hắn đáp rất là đúng lý hợp tình: "Cứng rồi mà không mở party thị tẩm thì rất phí công."
"..." Mẹ, Vương Nguyên quạu, giãy dụa đứng dậy, lỗ nhỏ bị ngón tay hắn đâm nửa ngày, cậu đã có phản ứng từ lâu, bèn kéo tay hắn đặt lên xúc xích của mình: "Chỗ này cần anh hơn."
Thì Vương Tuấn Khải cũng nắm lấy xúc xích vuốt ve vài cái, sau đó đẩy cậu úp mặt vào tường, đỡ mông cậu rồi dán cả người mình lên, nâng đũng quần nhẹ nhàng cọ xát cúc hoa: "Tôi thích kiểu này hơn."
"..." Mặc xác anh: "Muốn làm thì làm nhanh đi, đợi chị tôi về thì chúng ta đều chết đấy!"
Vương Tuấn Khải cúi đầu cắn lên gáy Vương Nguyên, không, chỉ có một mình chị ta chết thôi.
"Em nói như vậy nhưng sao tôi lại có cảm giác là..." Hắn cũng không phải kẻ lề mề, huống chi đúng là hôm nay Vương Nguyên học cả ngày, đêm qua bọn họ còn quậy một chặp ngoài khách sạn, còn giằng co nữa thì cậu ngủ mất: "Em có một chút chờ mong bị chị gái phát hiện nhỉ?"
Vương Nguyên bị hắn cọ xát đến độ sốt ruột, giơ tay mở nút vòi sen khiến nước xối vào mặt Vương Tuấn Khải. Hắn khựng lại trong chốc lát, tắt nước đi rồi mở khóa quần, nhấc chú chim to phẫn nộ ra kề sát vào cúc hoa, đập đập hai cái.
"Không phải chị ruột nên em to gan à?"
"Đừng có nhắc đến người khác trong lúc chúng ta làm chuyện lớn." Vương Nguyên nghiến răng, giẫm chân hắn.
Hoa cúc mấp máy hé mở, hắn cũng muốn đôi bên thoải mái, bèn cắm vào trong.
"Ăn chuối thôi." Nắm chặt eo cậu, hắn bắt đầu cắm rút như vận động pit tong, vì có tinh dịch vừa rồi thừa lại, động tác giao hợp dễ dàng hơn bao giờ hết, cộng thêm việc bị cậu khiêu khích từ nãy đến giờ, hắn không hề chừa lại chút kỹ thuật nào, hoàn toàn tập trung chinh phạt miệng nhỏ ướt át, chìm đắm trong không gian chật hẹp ấm áp, đầy mùi vị của người mà hắn thích.
Vương Nguyên run rẩy giật giật theo từng cú nhấp, hé miệng rên rỉ, sau đó bị hắn kéo ra khỏi phòng tắm, đặt xuống thảm trải sàn làm từ phía sau, càng về sau càng khó lòng khống chế khoái cảm, không bao lâu là cao trào ngay tại chỗ.
Hết Chương 2
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com