Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24

Vương Tuấn Khải cảm thấy chỉ trao huân chương người công nhân lao động chăm chỉ cho Vương Nguyên là chưa đủ, hắn phải trao thêm vài lần ân ái nữa. Rõ ràng trong cuộc chiến này, hắn mới là kẻ chiếm quyền chủ động, nhưng cậu bé hư hỏng của hắn vừa thốt lên ba chữ kia, hắn đã lập tức giải giáp quy hàng, lòng hoàn toàn mềm nhũn trước mặt cậu.

Thật sự là... Thua thảm bại.

"Em, em... A!" Vương Nguyên nào có ngờ hai người còn đang thở dốc vì dư vị sau cao trào còn mãnh liệt hơn cả khi bọn họ tác chiến, Vương Tuấn Khải lại ôm cậu lật úp sấp xuống, tiếp tục đỡ súng tiếp tục bắn phá từ phía sau. Hắn giữ chặt lấy eo cậu, siết tới độ cậu cảm thấy hơi đau, mông cậu bị hắn ép vểnh cao lên, trụ thịt lớn thô cứng liên tục cắm mạnh vào lỗ mềm rồi rút ra thật nhanh, quá trình vận động trông có vẻ tẻ nhạt nhàm chán nhưng hắn cắm vào đến đây là cậu có cảm giác mình sắp bị đâm thủng.

Lỗ mềm chịu kích thích chưa từng có, bị nhét kín khiến da thịt xung quanh miệng cúc căng chặt thành hình tròn, đỏ hỏn ướt sũng, bị ma sát tới mức sắp rách đến nơi. Càng bị tẩm quất thật mạnh, cúc hoa càng bắn nước lung tung, chảy dọc theo nửa người dưới thấm lên bụng cậu, từ nóng thành lạnh, sau đó nhỏ giọt xuống bề mặt dưới người cậu. Tiếng nước lép nhép vang lên với tần suất cực nhanh, không thể đếm nổi bằng tai, âm thanh hai đùi của hắn va đập vào mông cậu càng kịch liệt hơn nữa, gần như là hắn đã dùng hết tốc độ mà hắn có.

"A! Quá nhanh! Em..., không! A, a!"

Vương Nguyên bị người đàn ông khống chế thân thể đến mức tột cùng, cậu không còn cách phản kháng hắn, chỉ có thể mặc hắn chịch mình khóc nức nở, người bị thúc nghiêng về trước, sắp không thể quỳ vững được. Gương mặt của cậu vừa quyến rũ vừa đê mê khó nói thành lời, không kìm được nước bọt chảy ra khỏi khóe môi, cũng không giữ nổi nước mắt liên tục rơi xuống sàn, làm cho quần áo được trải sẵn bên dưới ướt đẫm.

Giờ phút này, cậu cũng không biết là do nước mắt hay nước dâm của mình khiến chiếc áo này ướt nữa.

Lúc ban đầu, Vương Tuấn Khải đã trải chiếc hoodie của hắn xuống đất lót dưới thân Vương Nguyên, vừa hay phần cổ áo ở gần sát mặt Vương Nguyên, trong giây phút bị hắn chịch mất thần trí, cậu vừa kêu rên cầu xin hắn dừng lại vừa cắn lấy cổ áo. Vương Tuấn Khải nghe thấy âm thanh ngọt ngào nóng bỏng xen lẫn chút nũng nịu đáng thương văng vẳng bên tai, lại còn trông thấy người hắn yêu cắn vào áo mình với vẻ mặt hết sức dâm đãng, hắn thật sự không chịu nổi.

Hắn cúi đầu nhìn đường cong từ eo đến lưng rồi tới cổ của Vương Nguyên, cúi đầu nhìn lỗ cúc bị mình cắm không thể khép lại nổi, cảm nhận vị mồ hôi mằn mặn khi hắn liếm lên người cậu cùng với nhiệt độ nóng rực từ da thịt, từ nơi bọn họ kết nối, từ sâu trong linh hồn của Vương Nguyên...

"Chết tiệt...!" Vương Tuấn Khải mắng thầm một câu, hai mắt tối tăm: "Được, tôi thua em rồi!"

Nói xong, hắn gầm nhẹ một tiếng, dồn sức cắm rút như muốn nhét cả hai quả tinh hoàn vào bên trong.

"A a! Anh, đừng mà! Đừng, đừng chịch nữa... Em, em không chịu nổi...!" Cậu nức nở van xin, lần này thật sự đã bị hắn làm cho hoảng hốt, vì cậu có cảm giác mình không thể bắn ra được cái gì nữa, nhưng vẫn có một thứ gì đó sắp tuôn ra.

Nghĩ ra được đó là cái gì, Vương Nguyên lắc đầu, không được, không thể mất mặt như vậy được!

Thế mà Vương Tuấn Khải ở phía sau vẫn hung hãn không ngừng, như là uống tăng lực thập toàn đại bổ, đại phát thần công, dồn hết kinh nghiệm chinh chiến trên giường bổ nhào vào cậu. Hắn hôn khắp người cậu, cắn cấu lung tung, Vương Nguyên vừa đau vừa thích, giơ tay đánh hắn vài lần, lại càng bị hắn dồn vào đường cùng.

Đột nhiên hắn lại điên cuồng như vậy làm cậu sắp không thở nổi, khóc lóc nghẹn ngào: "Tha, tha cho em đi, tha cho em đi... Em, em khó chịu, em muốn, muốn đi WC..."

"Ở đây chỉ có tôi." Vương Tuấn Khải kề sát vào cổ cậu, hít một hơi giữ mùi của Vương Nguyên trong lòng ngực, ôm cậu ngồi sát vào người mình. Vương Nguyên giãy giụa nhúc nhích, nói như van lơn: "Không được, em không muốn...Ở đây..."

Bỗng hắn cầm lấy Nguyên nhỏ, giơ về phía trước: "Tôi giúp em!"

"Anh, anh bị điên rồi..." Vương Nguyên muốn trừng hắn, nhưng không có sức trừng, vùng vẫy muốn thoát: "Cho em đi WC, sau đó chúng ta sẽ tiếp tục..."

"Đừng lo, tôi giúp em được mà!"

"...Này!"

Vương Nguyên chỉ cảm thấy bàn tay quái ác của hắn thật sự rất đáng sợ, hắn vừa vuốt ve da thịt Nguyên nhỏ vừa ấn vào bàng quang kích thích cậu, cậu hoảng hốt lắc đầu: "Đừng, đừng ép em mà... Không được, đừng ép em, xin anh đấy..."

Nói thì nói vậy nhưng cậu cũng không chịu nổi nữa, sau khi Vương Tuấn Khải dừng tấn công cúc hoa, cậu bắt đầu thấy muốn đi nhẹ, giằng co càng lâu, cậu càng có cảm giác mình sắp ra đến nơi.

"Nếu bây giờ tôi dừng thì em cũng phải đi." Hắn nói quá hợp lý làm cậu không cãi được, chỉ có thể thở dốc: "Anh, anh..."

"Ưm!"

Vương Nguyên ngửa đầu ra sau, dưới tác dụng của việc mát xa liên tục, rốt cuộc cậu cũng không nhịn được nữa...

Vào nửa đêm sau, Vương Tuấn Khải đưa Vương Nguyên đến một căn phòng khác, chẳng biết hắn tìm đâu ra vài chai nước sạch, tẩy rửa cho cậu xong mới ôm cậu nằm xuống.

Vương Nguyên gần như không muốn mở mắt nữa, thế giới này quá dối trá: "Anh nói là chỉ làm để lừa lão già kia..."

Kế hoạch ban đầu của bọn họ là khiến Vương Nguyên trông như quả trứng lòng đào "mới bóc vỏ" tỏa mùi thơm dụ dỗ người đàn ông đội mũ kia cháy nhà ra mặt chuột, để ông ta phát hiện Vương Nguyên vừa mới làm tình với ai đó ở trong khu nhà hoang này, kích động ông ta, khiến ông ta mất bình tĩnh rồi nói ra những lời tục tằng đê tiện.

Sau đó Vương Nguyên sẽ nhân cơ hội này nói về chuyện xưa, dẫn dắt ông ta từ từ khai ra sự thật, nhưng bây giờ cậu không còn là trứng lòng đào nữa mà là trứng - ốp – la!

Hoàn toàn mềm nhũn nằm bẹp dí, không có sức lực, cả người ê ẩm!

"Trứng ốp la đi kèm xúc xích, tuyệt phối!" Vương Tuấn Khải giơ ngón cái, vỗ vỗ bụng dưới. Vương Nguyên bất lực lườm hắn, thì thào: "Bây giờ chúng ta phải làm gì tiếp theo?"

Vương Tuấn Khải bình tĩnh nói: "Tôi đã thu âm những gì chúng ta vừa làm với nhau rồi."

Vương Nguyên: "..." Rốt cuộc là ai biến thái hơn ai?

Hắn giơ vài chiếc điện thoại lên: "Tôi dùng nó để dụ ông ta, cộng thêm một thứ, như vậy là đủ rồi."

Vương Nguyên khó hiểu hỏi: "Thứ gì?"

"Gương mặt này."

Vương Tuấn Khải chỉ vào bản thân.

...

Sau khi phát hiện Vương Nguyên mất tích, người đàn ông đội mũ kia rất tức giận, ông ta chỉ mới đi ra ngoài có một chốc, khi trở về thì con mồi đã biến mất, trong nhà kho hoang vắng này rộng như vậy, muốn tìm thấy Vương Nguyên ngay tức thì cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nhất là ông ta sợ Vương Nguyên sẽ bắt gặp đồ chơi cũ mà ông ta đã dùng mấy ngày trước, nếu trông thấy tình trạng thảm thiết của Chu Tĩnh, e là cậu sẽ phát hiện ra vấn đề.

Không được, ông ta không thể để chuyện này xảy ra!

Người đàn ông hậm hực giận dữ, quai hàm bạnh lên, cầm gậy đi xồng xộc vào những ngôi nhà hoang xung quanh, đến khu xưởng đồ chơi cũ tìm bóng dáng của Vương Nguyên.

Khi ông ta đi đến gần một căn nhà kho đóng kín, chợt nghe thấy tiếng rên rỉ bên trong.

Tiếng rên rỉ từ nhỏ đến lớn, dồn dập liên miên, chứa đầy mị ý lẳng lơ, giàu sức sống và lửa tình hừng hực khiến lòng ông ta nhộn nhạo.

Người đàn ông nghiêng đầu cẩn thận lắng nghe, càng nghe càng xác nhận đây là giọng của Vương Nguyên.

Lòng ông ta như bị mèo cào ngứa ngáy, sốt ruột nôn nóng, vừa nghe là có thể tưởng tượng đến cảnh cậu thanh niên trẻ tuổi xinh đẹp nằm dưới thân đàn ông vặn vẹo phóng đãng, bị đàn ông chơi đến mức mất trí, chỉ biết mở chân xin người ta thỏa mãn sự hư hỏng của mình. Nghĩ như vậy, máu huyết của ông ta sục sôi hân hoan, nhớ đến Chu Tĩnh, ông ta hừ lạnh, đồ chơi này ban đầu rất chống cự, cũng nhất quyết không chịu nằm xuống vì Chu Tĩnh luôn cho rằng mình là 1. 1? 1 gì chứ, 1 hay 0 cũng chẳng phải vấn đề, thứ mà ông ta muốn là một con thú cưng ngoan ngoãn nghe lời, gọi dạ bảo vâng, biết làm nũng đòi yêu, thỏa mãn tất cả trò chơi mà ông ta thích...

Xinh đẹp tài năng, lại còn hấp dẫn như Vương Nguyên, sao mà ông ta có thể bỏ qua được.

Nhất là khi Vương Nguyên còn là em trai của Vương Cẩm!

Trong mắt người đàn ông này chứa đầy căm hận, ái dục và thù hằn đan xen, vừa hỗn loạn vừa quái dị như kẻ mắc chứng tâm thần, luôn háo hức muốn hủy diệt những thứ mà loài người coi là tốt đẹp.

Nếu có thể chôn linh hồn trong thân thể của những cậu bé này, hưởng thụ sự thuần khiết và ngây thơ-...

Không, không đúng!

Người đàn ông giật mình tỉnh táo lại, Vương Nguyên kêu rên như vậy là vì đã có kẻ đang làm tình với cậu ta!

Tên chó chết nào!

Ông ta phẫn nộ, vẻ mặt say sưa lập tức biến thành hung tàn dữ tợn trong tích tắc, trong thoáng chốc, ông ta nghĩ đến chuyện nào đó, cầm chiếc gậy xông vào căn phòng kia, muốn đánh chết kẻ phá hủy giấc mộng thánh khiết của mình.

Nhưng chờ ông ta phá hỏng cửa, lao bổ vào trong thì không phát hiện ra ai, mà tiếng kêu cũng im bặt.

Người đàn ông sững sờ, quan sát một vòng, trời khá tối, nhìn vào phòng không thấy rõ được mọi thứ, nhưng cũng không thấy bóng người nào, chẳng lẽ là ông ta nghe lầm?

Đúng lúc này, có tiếng bước chân bên ngoài, người đàn ông giật mình siết chặt chiếc gậy, nhắm chuẩn thời cơ phóng ra ngoài xem đó là ai.

Ông ta chỉ kịp trông thấy một cái bóng lao vút qua góc khuất, nhưng từ màu sắc góc áo, ông ta đã có thể mừng rỡ, là Vương Nguyên!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com