Chương 12
Châu Kha Vũ bộ dạng vô cùng thoải mái nằm trên chiếc giường ấm áp, đôi tay tùy ý bấm một dãy số gọi cho một người.
"Yo Châu Kha Vũ, tôi đây. Sao thế, sao hôm nay lại chủ động gọi cho tôi vậy?"
Quản lý Kim đã theo chân Châu Kha Vũ từ rất lâu kể từ khi anh mới chân ướt chân ráo bước vào showbiz này, anh ta từ sớm đã quá hiểu rõ tính tình sáng nắng chiều mưa của vị Ảnh đế, rồi từ sớm vị Ảnh đế cũng đã xem anh ta như chính người nhà của mình, như người thân duy nhất của mình trên đất Bắc Kinh.
Châu Kha Vũ bình thường mọi ngày đều rất rất bận rộn, ngoại trừ thời gian làm việc trên những phim trường có tiếng hay các trường quay lớn ra đều sẽ mò đến căn nhà nhỏ của Duẫn Hạo Vũ mà luyện đàn. Lịch trình làm việc của Châu Kha Vũ lúc nào cũng kín mít, lại thêm điện thoại lúc nào cũng tắt máy vứt một xó trong giỏ. Dường như tần suất Châu Ảnh đế chủ động gọi điện cho một ai là rất ít, mà nếu có thì chắc phần lớn là muốn tìm cậu nghệ sĩ dương cầm kia rồi.
"Anh cứ kệ tôi đi, đừng để tâm đến mấy chuyện lặt vặt cỏn con ấy làm gì."- Châu Kha Vũ nhíu chặt mày khó chịu trả lời- "Tôi chỉ muốn hỏi anh một tí thôi mà."
"Ok chú hỏi đi."- Quản lý Kim gật đầu chấp thuận, len lén hướng ánh nhìn về phía bóng người phụ nữ đang trong gian bếp, khẽ nói nhỏ vào điện thoại- "Tôi đang phụ vợ làm bếp, ả ta biết được nhất định sẽ băm tôi ra thành trăm mảnh. Nhanh lên, tôi chưa muốn chết."
Trong công ty, bất kể những ai có máu hóng hớt hay những kẻ luôn sống với phong thái ung dung bất cần đời đều biết rõ vợ của Quản lý Kim là một nóc nhà uy tín đỉnh cao, và đảm bảo quản lý Kim sẽ muôn đời trường sinh bất lão.
Quản lý Kim sợ vợ hơn sợ trộm có tiếng trong cả công ty.
Châu Kha Vũ khẽ mím môi, vẻ mặt khó nói thành lời mà cứ im im nhìn vào chiếc điện thoại. Chuyện này thật sự rất kỳ cục, anh phải lựa lời mà nói kiểu nào cũng không xong. Nói ra đảm bảo Quản lý sẽ chọc mình một trận tới bến, mà không nói ra thì có khi anh sẽ hối hận cả đời.
Sau một hồi đấu tranh tâm lý dữ dội, Châu Kha Vũ cuối cùng cũng đã có lời để mà nói với anh ta.
"Hồi đó anh cua chị dâu như thế nào vậy? Chia sẻ cho tôi chút kinh nghiệm đi."
Quản lý Kim vừa đưa lên miệng uống một ngụm nước phút chốc liền bị sặc mà suýt phun ra.
"Cái gì vậy? Tự nhiên cậu lại hỏi chuyện đó?"
"Tôi học hỏi kinh nghiệm của người đi trước mà."- Châu Kha Vũ lập tức xụ mặt, ủy khuất nói- "Chẳng lẽ không được sao? Tôi nghe mọi người trong công ty nói anh có một chuyện tình đẹp như phim với chị dâu nên cũng muốn học hỏi."
"Khiếp, tin đồn nhảm nhí như thế mà cậu cũng tin cho được."- Quản lý Kim trề môi phản bác- "Ảnh đế à, cậu thừa biết là lời nói về người này người kia từ miệng những kẻ khác thường không đáng tin mà. Đừng ngây thơ như thế chứ."
"Tôi biết, nhưng tôi vẫn cứ tò mò đấy rồi sao? Hồi đó sao chị dâu có thể chấp nhận lấy anh được nhỉ?"- Châu Kha Vũ khẽ nhếch mép cười khinh- "Nói đi ông anh già, mau chia sẻ kinh nghiệm cho hậu bối đi chứ."
"Hồi đó tôi không tỏ tình ả ta đâu, cũng chẳng cầu hôn gì ả. Thấy hợp là cưới thôi, bình thường. Bây giờ một nách hai con rồi này, hai ông thần con quậy lắm luôn."
Bao nhiêu năn nỉ nài xin của Châu Kha Vũ hóa ra cũng chỉ nhận lại một câu trả lời nhạt nhẽo không hương không vị như thế.
Anh ta làm việc bên cạnh Ảnh đế đã được bao lâu thế mà sao lại không lãng mạn gì cả thế! Gì mà thấy hợp là cưới, gì mà không tỏ tình, gì mà không cầu hôn cơ chứ! Trong cuộc đời ít nhất cũng chỉ có hai lần được hóa công chúa, thế mà lần đầu tiên anh ta lại dành cho người vợ kia một không gian chẳng có đèn vàng hoa đỏ, chẳng có ánh nến lung linh hay bong bóng đủ loại sắc màu.
Suy cho cùng, vẫn là nên tự thân vận động thì hơn.
.
Một ngày tuyết lạnh lẽo hiu hắt rơi xuống bên mái hiên nhà, Duẫn Hạo Vũ vì một vài công việc nhỏ nên đã rời đi từ sớm mà đến nhạc viện Odette.
Nhưng hình như cuộc họp gấp giữa các giảng viên trẻ ấy không được suôn sẻ cho lắm thì phải, theo đánh giá khách quan của riêng cá nhân Duẫn Hạo Vũ thì chính là vậy.
Học viện âm nhạc đương đại Odette trụ sở bên Đức đơn giản chỉ cần một giảng viên đầy đủ kinh nghiệm đứng lớp sang một thời gian ngắn để chia sẻ và giúp đỡ những giáo viên trẻ mới vào nghề.
Do tiết trời nay đã trở nên lạnh toát hơn mọi ngày bình thường rất nhiều, lại thêm mỗi người bọn họ đều đã có cho mình một kế hoạch xây dựng tương lai riêng nên không ai tỏ ý muốn nhận lời đề nghị hết sức thành khẩn của ban quản lý bên kia.
Dù sao thì cũng phải thông cảm cho bọn họ thôi.
"Giảng viên Duẫn, tôi nghe nói cậu chuẩn bị về Đức thăm bố mẹ cậu phải không?"- Vị Chủ nhiệm kia khẽ kéo lấy gấu áo Duẫn Hạo Vũ mà hỏi nhỏ.
Duẫn Hạo Vũ biết rõ cậu chính là người giảng viên được ban điều hành tất cả các chuỗi trụ sở nhạc viện đặt kỳ vọng vào nhất tại Trung Quốc này mà, kiểu gì nhát súng cũng được nhắm vào cậu đầu tiên thôi.
"Đúng rồi, tám ngày nữa tôi sẽ đi."- Duẫn Hạo Vũ gật đầu xác nhận, nhưng biểu tình trên mặt cũng lộ rõ vẻ khó nói- "Nhưng chuyện này tôi phải suy xét lại kỹ đã, có gì tôi sẽ báo lại với ông sau. Thật có lỗi quá ạ."
Theo dự tính thì cậu sẽ chỉ về Đức đón Giáng sinh cùng với gia đình của mình trong một tuần thôi, sau đó liền sẽ trở lại Trung Quốc tiếp tục công việc của mình. Trong khi thời gian làm việc chung mà bên trụ sở Đức đòi hỏi ít nhất phải hơn hai tháng, điều này thật sự có chút gây khó khăn.
Duẫn Hạo Vũ ở lại chào hỏi bọn họ vài ba câu nữa rồi lập tức lấy lý do để rời đi. Bên ngoài, tần suất những bông tuyết trắng mịn rơi xuống gần cnhư đã ít hơn mấy tuần trước rất nhiều, nhưng chung quy lại vẫn có thể xem là dày đặc.
Bất chợt, bóng dáng một người đàn ông vest đen kính râm, vẻ ngoài đứng đắn nghiêm chỉnh từ xa tiến thẳng lại gần Duẫn Hạo Vũ. Gã ta nghiêm mặt lại, cất giọng nhàn nhạt hỏi.
"Xin lỗi, liệu cậu có phải là giảng viên âm nhạc Duẫn Hạo Vũ không?"
Bị một người lạ mặt không rõ danh tính hỏi lý lịch của bản thân như vậy, dĩ nhiên Duẫn Hạo Vũ không tài nào tránh khỏi ngạc nhiên. Cậu tròn mắt sửng sốt, hỏi lại.
"Vâng, anh là...?"
Người đàn ông ngả mũ xuống, kính cẩn cúi đầu lịch thiệp nói.
"Xin chào Duẫn tiên sinh, tôi là người đại diện của công ty giải trí MHC. Liệu cậu có phiền hay không nếu tôi muốn mời cậu một cà phê nóng?"
Công ty giải trí MHC...?
Là công ty quản lý của Châu Kha Vũ mà.
"À, được thôi. Tôi không phiền."
Hai người lặng lẽ bước vào Winter Sonata, gọi cho mình hai ly cà phê nóng rồi chọn một bàn hai người tận sâu trong góc tiệm. Duẫn Hạo Vũ ngồi đối diện gã ta, trong vô thức mà cảm thấy sợ hãi rùng mình.
Cậu có một dự cảm gì đó chẳng lành.
"Tôi nghe nói... Giữa Duẫn tiên sinh và nghệ sĩ của chúng tôi, là diễn viên Châu Kha Vũ có mối quan hệ không được bình thường."- Gã ta nhếch môi nhẹ cười, không ngần ngại gì mà trực tiếp giáng thẳng một đòn tâm lý xuống- "Tôi tìm cậu không phải là vì muốn xác nhận lại, bởi chính tôi cũng biết rõ câu trả lời là gì."
Duẫn Hạo Vũ nở nụ cười nhạt.
"Nếu anh đã biết rồi vậy thì anh muốn tìm tôi với ý định gì đây?"
"Từ rất lâu giới showbiz này đã hình thành một quy luật ngầm rồi, và điều này có lẽ ai cũng biết."- Người đại diện đặt cốc cà phê nóng xuống bàn, chậm rãi nói- "Nghệ sĩ chỉ là người của công chúng, việc hẹn hò chính là điều cấm kỵ. Vốn biết rõ yêu đương chính là vấn đề nhạy cảm và thuộc về đời tư của riêng mỗi người, thế nhưng làm người nổi tiếng thật sự chẳng dễ dàng gì khi mọi vấn đề xung quanh họ đều trở thành đề tài đáng chú ý của giới truyền thông và cộng đồng fan hâm mộ."
"Châu Kha Vũ là người của công chúng đã được nhiều năm, rồi cậu ta cũng đang có triển vọng trở thành tượng đài lão làng vững chắc trong giới, tương lai sau này chắc chắn sẽ rộng mở. Trong khi đó đã có rất nhiều nghệ sĩ lâm vào cảnh khốn đốn khi tin hẹn hò được lũ cẩu tử khui ra, fan hâm mộ phản đối quay lưng, công chúng cũng sẽ bài xích chỉ trích kịch liệt. Cậu biết mà nhỉ, fan hâm mộ chính là một phần của nền móng tạo nên sự thành công của một nghệ sĩ, và Châu Kha Vũ cũng không ngoại lệ."
"Tương lai của Châu Kha Vũ, có thể vì chuyện hẹn hò này mà bị hủy hoại sao?"
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com