Chương 6: Winter in your eyes
Lại là một ngày sớm về với những cơn gió bấc tràn về lạnh buốt. Sương mờ bao phủ hết khắp cành cây cỏ lá, cơn mưa phùn tuy không ồn ã náo loạn như những ngày hạ về thế nhưng lại dư sức làm cái lạnh tăng thêm hơn, ôm trọn cả thành phố vào lòng mà cắt sâu vào từng gân thớ thịt của người. Lớp tuyết dày dưới đất càng thêm mềm mịn trắng phau, in hằn lên những dấu chân của những kẻ đã từng lướt qua nơi ấy. Một ngày Chủ Nhật yên bình chạy đến với những làn khói nghi ngút phát ra từ chiếc lò sưởi nhỏ xíu, những tiếng kêu lặng thinh xào xạc cuốn lấy hương vị ren rét của con đường phố êm đềm vắng tanh.
Duẫn Hạo Vũ mặc trên mình chiếc áo khoác dày sụ đã được bố mẹ từ Đức gửi về từ mấy năm trước, gói ghém thêm chiếc găng tay, mũ len cùng với đôi tất cao cổ rồi len lén ra đường từ sớm. Đất trời bên ngoài những ngày chuyển giao thu đông vốn đã u ám lạnh lẽo, bây giờ đã vào hẳn mùa đông lại còn u ám hơn gấp bội, thế nhưng nó lại không mang đến cho người ta những thứ cảm giác não nề buồn thảm, trái lại còn mê đắm say mê hơn nhiều. Chiếc lá vàng hôm nao vẫn còn vương vẩn trên cành cây, chênh chao qua những nỗi niềm canh cánh chưa được tỏ lộ nay đã rụng xuống, nằm im lìm trên nền tuyết trắng. Một bầu không gian im lìm, vắng lặng, cỏ cây khoác trên mình những bộ xương trụi lá.
Cậu bước vào quán cà phê nhỏ bên đường, gần học viện âm nhạc đương đại Odette mà gọi cho mình một ly Hot Chocolate nóng hổi cùng với dư vị Marshmallow đa dạng ngọt ngào. Nơi đây không hề nhộn nhịp tấp nập như mọi chỗ khác trên thủ đô Bắc Kinh tràn ngập ánh đèn lộng lẫy, mà lại mang một vẻ đẹp cổ điển phong cách nhà sàn. Hình ảnh xe đạp được trang trí đơn giản bình dị trên bức tường với nhiều lá thư mang đậm sắc thu vàng, vẫn có những ngôi nhà nhỏ trong lòng thành phố, từng cánh cửa sổ, bức tường, bảng hiệu cái tên Winter Sonata đều đã nhuốm màu thời gian và thơm hương cà phê từ bao thế hệ đến nay vẫn luôn được lưu giữ cho đến trọn vẹn.
Bản nhạc piano không lời được cất nhẹ vang lên bên góc nhỏ trong quán, Duẫn Hạo Vũ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ đã bám đầy hơi sương, không khỏi thở dài một hơi đầy chán nản.
Ai rồi cũng than mùa đông sao mà rét thế, mùa đông sao mà lạnh vậy. Thế nhưng khi mùa đông qua đi rồi, người ta mới biết những bông tuyết kia đã từng xinh đẹp đến nhường nào.
Bỗng nhiên, có một giọng nói trầm ấm vang lên ngay phía sau lưng Duẫn Hạo Vũ khiến cậu không khỏi giật mình mà quay đầu lại nhìn.
"Chào cậu, tôi có thể ngồi đây được chứ?"
"Châu Kha Vũ?"- Duẫn Hạo Vũ tròn mắt kinh ngạc nhìn chăm chăm vào người trước mặt- "Anh không sợ người ta sẽ nhận ra anh à? Hay anh chê cuộc sống hiện tại của mình với bao nhiêu vệ sĩ bên cạnh chưa đủ thoải mái?"
"Cậu làm việc ở Odette lâu như vậy mà không biết à?"- Châu Kha Vũ nhíu mày, khoanh tay trước ngực hỏi lại- "Winter Sonata ở gần phim trường nên các diễn viên thường xuyên lui tới, ở đây cũng có phòng riêng cho khách nên làm gì có ai phát hiện. Và hình như cậu cũng đang ngồi ở trong căn phòng đó đấy."
"Ừ, ừ thì..."- Duẫn Hạo Vũ bối rối, lúng ta lúng túng đáp lại- "Tôi không nhớ ra."
"Ha, gà vậy."- Châu Kha Vũ nhếch môi cười cười thiếu đòn nhìn Duẫn Hạo Vũ, không nói không rằng mà tiến lại chiếc đệm đối diện Duẫn Hạo Vũ mà ngồi xuống.
"Anh là diễn viên mà không thể nói ra một câu lời hay ý đẹp được hay sao?"- Duẫn Hạo Vũ cau mày quạu quọ, vươn tay đánh nhẹ vào vai Châu Kha Vũ mà lên giọng gắt gỏng- "Gà gà cái đầu gối của anh, anh mới gà! Cả cái thân anh đều là gà!"
Châu Kha Vũ nghe vậy chỉ bất đắc dĩ nheo mắt cười cười, gật đầu nhìn Duẫn Hạo Vũ mà thừa nhận.
"Được rồi, tôi là gà, tôi là gà được chưa? Cậu không phải là gà, cậu là nghệ sĩ dương cầm giỏi nhất thế giới Duẫn Hạo Vũ."
Ảnh đế tài năng trong mơ của bao nhiêu con người trong phút chốc lại hóa thành gà dưới tay một người nghệ sĩ dương cầm với tính cách độc lạ quái dị.
"Gớm, thứ nịnh bợ đáng ghét."- Duẫn Hạo Vũ trề môi bất mãn, liếc nhẹ nhìn Châu Kha Vũ- "Nhưng hôm nay anh không có lịch quay gì à? Tôi tưởng mùa đông thì anh vẫn phải chạy show đều đều như thường chứ, anh bận vậy mà."
"À, sau khi "Đợi chờ" đóng máy thì tôi đã xin cho mình một khoảng thời gian để nghỉ ngơi tịnh dưỡng rồi."- Châu Kha Vũ nhẹ giọng trả lời- "Dù sao trong chín năm qua tôi cũng đã làm việc quần quật không nghỉ ngày nào, mấy tháng nữa thôi sẽ là kỷ niệm mười năm ra mắt của tôi rồi mà. Tôi là người chứ có phải thánh thần gì đâu mà không cho tôi nghỉ ngơi."
Duẫn Hạo Vũ gật đầu, cậu không trả lời lại câu nào mà tiếp tục chống cằm hướng mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Mùa đông năm nay bất chợt ùa về không một chút lỗi hẹn, cơn gió bấc lành lạnh đập mạnh vào ô cửa mang theo hơi hanh khô đến cho bầu không gian trong lành trong căn phòng, chẳng còn mùi hương êm dịu vẩn vương mà trời thu đi qua vô tình để lại.
Hóa ra Châu Kha Vũ cũng không phải là người không tốt.
"Vậy... chúc mừng anh. Tuyệt thật đấy, anh quả là một người vừa có tài năng vừa gặp may mắn."- Cậu híp mắt cười cười- "Thời gian này anh cứ nghỉ ngơi thoải mái đi nha."
"Tôi lại không nghĩ mình lại may mắn. Thật đấy, tôi xui xẻo biết nhường nào mà."- Châu Kha Vũ nhạt nhẽo nở một nụ cười chua xót- "Tôi đã từng là một nghệ sĩ dương cầm mà, nhưng bây giờ thì không còn nữa."
Duẫn Hạo Vũ nhíu mày bất ngờ, ngay lập tức cậu đưa mắt nhìn chăm chăm vào đôi tay của Châu Kha Vũ mà quan sát kỹ càng. Cả mười ngón tay của Châu Kha Vũ thật sự rất đẹp, chúng dài, lại còn rất thon, và anh ta hoàn toàn có thể biểu diễn được quãng tám quãng chín trên đàn, những giai điệu bài thơ Liszt êm hay cả những bản sonata của Prokofiev rực rỡ với đôi tay thanh mảnh tinh tế ấy.
Cậu lại ngẩng đầu lên, run run nhìn thẳng vào đôi mắt đang vu vơ nhìn ra ngoài cửa sổ với lớp sương mù giăng phủ dày đặc của Châu Kha Vũ. Ánh mắt ấy đôi phần thoáng buồn, lại còn đậm vẻ tiếc nuối, bần thần chẳng còn mang vẻ tinh anh như khi ở trên phim trường mấy hôm trước nữa.
"Vì sao?"
"Một tai nạn khi quay phim thôi, dẫn đến cả mười ngón tay của tôi đều bị tê liệt. Bác sĩ khi ấy đã nói rằng tôi không thể chơi piano trong suốt quãng thời gian còn lại của mình nữa, bởi căn bệnh này không thể chữa khỏi hoàn toàn."
Châu Kha Vũ bình thản trả lời, một bộ dạng hoàn toàn điềm đạm ung dung kể về cái tai nạn khinh khủng đã tàn nhẫn cướp đi giấc mơ ngàn năm của cuộc đời mình như thế. Giống như, anh đã sớm quen với sự dày vò dăng dảng của nỗi u buồn ấy rồi.
Mà đã quen, rồi cũng sẽ trở thành bình thường.
"Không thể chữa khỏi hoàn toàn, có nghĩa là anh đã tiếp nhận điều trị rồi mà."- Duẫn Hạo Vũ tinh ý đáp lại- "Vậy bây giờ anh đã bình phục được bao nhiêu ngón tay rồi?"
"À, tám ngón. Cũng tốt, hai ngón kia không ảnh hưởng gì đến sự nghiệp diễn xuất của tôi là được."
Đối với bộ môn nghệ thuật piano yêu cầu mười ngón tay phối hợp nhuần nhuyễn, Châu Kha Vũ biết rồi tương lai mình sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn và dường như hy vọng trở thành nghệ sĩ chuyên nghiệp như trước kia của anh đã cạn kiệt đến đau thương.
Duẫn Hạo Vũ khẽ mím môi đăm chiêu nghĩ suy một hồi, đối với một đôi tay bình thường đã rất khó khăn để rèn luyện chúng trở nên nhuần nhuyễn chuyên nghiệp. Vậy còn tám ngón tay thì sao? Khó khăn rồi sẽ tăng lên gấp bội à?
Nhưng điều đó không có nghĩa là Châu Kha Vũ mãi sẽ không thể chinh phục được cây dương cầm một lần nào nữa trong cuộc đời của mình.
Phải.
Bất chợt, như có một ý định táo bạo nào đó đã nảy ra ngay trong tâm trí Duẫn Hạo Vũ. Cậu đứng bật dậy, nở nụ cười tươi rói mà cất giọng vui vẻ hỏi Châu Kha Vũ.
"Vậy anh có muốn thử lại một lần nữa không? Tôi sẽ hướng dẫn anh."
"Có thể sao?"- Châu Kha Vũ trố mắt, vẻ không tin hỏi lại.
"Khi anh có đủ niềm tin vào bản thân thì không gì là không thể cả. Anh biết mà, dương cầm thì không có một quy luật nào với bao nhiêu ngón tay thì mới chơi được hết. Ai cũng có thể chơi được dương cầm cả."- Duẫn Hạo Vũ mỉm cười nhẹ nhàng, gật đầu kiên định nói- "Nếu anh muốn thì tôi sẽ hướng dẫn anh, yên tâm, không tính phí."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com