Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Tôi đã kết hôn

Bảy giờ ba mươi phút sáng. Thành phố B.

Khu nhà số ba không ba.

Trong căn hộ không quá lớn với nội thất đơn giản. Cô gái đang cầm điện thoại nở cười. Hôm nay, cô và bạn trai yêu nhau ba năm chuẩn bị đăng ký kết hôn.

Phi Nhung đã hai mươi tám tuổi, từ lúc tốt nghiệp đã giúp Hà Duy phát triển sự nghiệp. Cô đã dùng tất cả tiền tích góp để giúp anh ta mở cửa hàng và giờ đây là một nhà hàng năm sao có tiếng.

Tâm trạng cô thật sự rất phấn khích vừa sáng sớm đã chuẩn bị mọi thứ để đến cục dân chính. Cô không muốn Hà Duy phải chờ đợi mình.

Cô chọn chiếc váy trắng ngang gối, chiếc áo khoác kem mỏng bên ngoài vô cùng nhẹ nhàng. Cô bắt xe đến điểm hẹn.

Vừa đi ngang qua nơi làm việc quen thuộc. Hình ảnh người đàn ông ôm eo người phụ nữ ăn mặc quyến rũ vừa đi vừa cười bước lên chiếc xe mà cô hay ngồi.

"Bác tài! Theo xe phía trước."

Tài xế gật đầu.

Chiếc xe đỗ lại trước cửa khách sạn.

Hít sâu một hơi, sẽ không có gì đâu. Tự trấn an bản thân.

"Bác tài! Tôi sẽ ra ngay."

"Vâng!"

Cô bước xuống xe đi theo sau họ.

Cánh cửa phòng khép lại.

Cô tựa lưng bên ngoài, nhắm mắt... Là sự thật sao? Những âm thanh ghê tởm đó cứ văng vẳng bên tai cô.

Rời khỏi khách sạn, cô vẫn đến cục dân chính như lời hẹn.

Đúng là nực cười, cô đúng là kẻ ngốc nhất thế gian này. Chỉ còn ba mươi phút nữa đã hết thời gian làm việc. Cô thử gọi nhưng đáp lại chính là máy bận... Phải, anh ta rất bận. Mà bận lăn giường cùng người phụ nữ khác.

Phi Nhung bật cười trong nước mắt, ngẩng mặt lên trời hít sâu một hơi. Hoá ra ba năm nay, chỉ mình cô cố gắng. Còn anh ta chỉ lợi dụng cô để có thể tiến xa hơn trong sự nghiệp. Tình yêu là cái gì chứ một người cố gắng người còn lại cứ lùi về phía sau.

Khẽ lau nước mắt.

"Phi Nhung! Lần cuối cùng mày khóc vì kẻ không xứng đáng."

Khẽ nhìn sang người đàn ông ngồi trên chiếc xe lăn bên trái cục dân chính.

Lần đầu tiên, cô thấy con trai lại mang vẻ đẹp kinh điễm như vậy. Dù là qua lớp khẩu trang đen che kín gương mặt nhưng đôi mắt đó... Ăn mặc trang phục tiêu chuẩn dù không phải là đắt tiền nhưng vẫn dư sức tôn lên giá trị nhan sắc này. Cô có cảm giác mọi thứ xung quanh dường như chỉ làm nền cho người đàn ông này. Mặc dù, anh ngồi yên tĩnh trên chiếc xe lăn.

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Cô khẽ quan sát không biết anh đang nói chuyện cùng ai. Nhưng nếu ở cục dân chính thì chỉ có hai nguyên nhân, kết hôn và ly hôn.

[Boss giống như ngài nói. Người phụ nữ ấy nghe tin liền chạy mất dạng.]

"Ừm!"

[Tôi lập tức đến đón ngài.]

Anh dập máy.

Phía dưới mặt đường có dáng người đang tiến về phía anh.

Vừa ngẩng mặt lên.Gương mặt xinh đẹp nở nụ cười nhìn anh.

- Có vẻ cô dâu của anh không xuất hiện thì phải?

Anh nhìn cô, giọng trầm thấp.

- Sao cô lại nghĩ như vậy.

Phi Nhung không ngờ giọng anh lại hay như vậy. Nghe một lần lại muốn nghe thêm một lần. Cô mỉm cười.

- Vì người tôi chuẩn bị kết hôn cũng không đến.

Anh không hỏi cô lí do gì. Chỉ nhìn xuống chân mình hờ hững đáp.

- Cũng không trách được. Nếu gả cho tôi chẳng khác nào chịu khổ cả đời.

- Nếu như tôi muốn đăng kí kết hôn cùng anh thì sao?

Anh chăm chú quan sát cô gái trước mặt.

- Đồng nghĩa?

Phi Nhung bật cười.

- Tôi sẽ có trách nhiệm với anh cả đời này.

Rõ ràng anh nhìn thấy nỗi buồn trong mắt cô. Cô gái này... Nhưng lời đề nghị này có vẻ thú vị. Cảm giác bao nuôi sẽ thế nào?

Phi Nhung cũng không vội vàng chờ anh trả lời. Hai con người xa lạ lại nói với nhau chuyện kết hôn cứ như là đang tám chuyện vậy.

- Được!

Anh rất thẳng thắn trả lời.

Phi Nhung cũng không nghĩ lại dễ dàng như vậy.Cô cũng không nói thêm gì, vòng ra sau tay đặt lên xe lăn đẩy anh vào trong.

Các bước thủ tục rất nhanh đã được hoàn thành.

Phi Nhung nhìn giấy đăng ký kết hôn của hai người mà thất thần. Lãnh chứng thật rồi sao?
Chợt giọng trầm thấp khẽ vang lên bên tai kéo cô rời khỏi dòng suy nghĩ.

- Hối hận vẫn còn kịp.

Đồng Tịch khẽ cười hơi khụy xuống.

- Không phải! Chúng ta về nhà.

Lần đầu tiên, câu chúng ta về nhà lại dễ nghe với anh như vậy.
Ở thành phố này cũng không phải lần đầu anh đến nhưng quả thật hôm nay rất thú vị.

Nhiều lần, mẹ anh dùng cái chết để uy hiếp và muốn anh cưới vợ ở quê hương. Anh không quá đặt nặng vấn đề hôn nhân. Nên mới có sự việc ngày hôm nay. Nhưng cô vợ mà mẹ anhchọn biết được sự thật liền bỏ chạy mất dạng.

Đồng Tịch đã gọi xe rất nhanh taxi đã đến đón.

- Anh chịu khó một chút.

Bác tài xuống giúp đỡ anh lên xe.

Trên đoạn đường này, bầu không khí quả thật rất yên tĩnh. Yên tĩnh đến nổi tài xế phải lên tiếng.

- Hai người mới đăng ký kết hôn à?

- Sao chú biết?"Phi Nhung hơi ngẩng ra."

- Haha... Cô gái, trên tay cô không phải là giấy chứng nhân kết hôn sao? Cô ngắm nó từ lúc lên xe đến tận giờ."

Phi Nhung khẽ cười... Qua loa quá phải không? Cô nhìn sang người bên cạnh. Quả thật đường nét của anh quá mức chói mắt. Cứ nhìn là sẽ khó dời đi nơi khác.

Anh quay sang nhìn cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Phi Nhung dời đi ánh mắt trước.

- Anh yên tâm! Tôi quả thật không phải giàu có gì nhưng để lo cho anh tôi có thể làm được.

Anh cong khoé môi cũng không nói thêm gì.

Phi Nhung sợ rằng anh không tin tưởng vào lời nói của mình liền bồi thêm một câu.

- Tất nhiên, tôi sẽ có trách nhiệm với lời nói của mình.

Cô đưa lên quyển sổ đỏ. Vì cô là người đề nghị kết hôn.

- Ừm!

Tài xế phía trước nghe cuộc nói chuyện của hai người mà trong đầu không thể hiểu được ý nghĩa sâu xa của nó. Đúng là giới trẻ bây giờ kết hôn lạ lùng, nói chuyện cũng khó hiểu.Xe dừng lại căn hộ ba không ba.

Anh nhìn xung quanh một vòng.

Phi Nhung sau khi thanh toán tiền taxi lại vòng ra phía sau xe lăn.

- Tôi đưa anh lên nhà.

Vào trong thang máy.Có vài người cũng theo sau.Ánh mắt đều tập trung vào người đàn ông bên cạnh cô.

Phi Nhung cảm thấy không thoải mái lắm trước ánh mắt này. Nhưng đã là khu nhà tập thể thì không thể tránh khỏi sự tò mò dòm ngó của những người xung quanh.Giọng một cô gái thiếu tế nhị vang lên.

"Anh ấy đẹp trai quá. Mà chân lại tật nguyền."

Phi Nhung muốn lên tiếng.
Cổ tay được bàn tay thon dài giữ lại.Giờ cô mới để ý là anh mang găng tay có phải cô quá vô tâm rồi không.

- Không cần để ý.

Ting! Cửa thang máy mở ra.
Phi Nhung đẩy anh ra ngoài.
Cô mở cửa vào căn hộ của mình.
Phi Nhung cười cười thu gom lại vật dụng trên ghế sofa.

- Anh chờ tôi một chút.

Tại sao mình lại đãng trí như vậy chứ. Đồ lót mới mua hôm qua lúc khui ra lại để trên ghế. Hy vọng là anh sẽ không nhìn thấy nếu không xấu hổ chết mất.

Anh đẩy xe lăn về phía ghế cầm lên.

- Còn một cái.

Phi Nhung mặt đỏ như trái cà chua chín. Cái quần chíp ren màu đỏ. Cô nhanh chóng chạy lại lấy giấu ra sau. Rồi lập tức chạy vào trong phòng.

Lúc này, anh mới lấy điện thoại ra ấn gọi đi.Rất nhanh bên kia đã thông máy. Giọng nói đầy lo lắng.

[Boss! Ngài đang ở đâu tôi đã tìm khắp nơi ở cục dân chính.]

"Tạm thời anh về nước trước. Tôi có việc cần làm."

[Hả? Nhưng mà...]

Không đợi bên kia nói hết tiếng tút tút đã vang lên.

Phi Nhung mở cửa bước ra. Cô đã thay một bộ quần áo khác. Chiếc quần bò ngắn cùng chiếc áo phông đơn giản.

Anh nâng mắt nhìn cô.Phi Nhung hơi e ngại lên tiếng trước.

- Khó coi lắm sao?

- Không!

Phi Nhung càng cảm giác ở chung với người này sẽ vô cùng dễ dàng. Đúng là một người vô cùng kiệm lời.

Cô mới nhớ ra vấn đề.

- Dường như anh không phải người ở đây.

- Ừm! Tôi ở nước S.

- Anh có người thân ở đây sao?

- Quê mẹ tôi ở đây.

- À... Vậy có cần tôi giúp anh đi lấy đồ không?

- Tôi đã gọi nhân viên mang đồ đến.

Phi Nhung giờ cũng không biết nói gì. Đinh đong! Tiếng chuông cửa vang lên.

- Để tôi mở cửa.

Cô mở cửa ra.
Có hai người đàn ông cao lớn mang đến hai túi hành lý nhưng cũng không lớn.

Chúng tôi giao hàng.

Phi Nhung nhìn về phía anh.
Anh gật đầu.Cô nép sang một bên để ra khoảng trống.

Hai người họ mang hành lý đặt xuống. Cúi đầu chào mới vội vàng ra ngoài.

Phi Nhung vừa muốn nói gì đó họ đã mất dạng. Cô lẩm bẩm.

- Chưa thanh toán tiền mà.

- Tôi đã thanh toán rồi. Em không cần bận tâm.

Phi Nhung thở phào đi về phía anh. Cô ngồi xuống dí chiếc thẻ đặt vào tay anh.

- Anh cầm lấy. Dù không nhiều nhưng vẫn đủ để anh chi tiêu. Sau này, tôi sẽ đưa thêm cho anh.

Anh nhìn chiếc thẻ trong tay mình, rũ mắt xuống nhìn cô.

- Em có biết rõ về tôi không? Nếu tôi lừa em thì sao?

Phi Nhung cong môi.

- Tôi thật sự rất nghèo nha. Anh lừa tôi chỉ thêm mất thời gian thôi. Với lại tôi đã nói sẽ chăm sóc anh cả đời này. Nhưng nếu anh muốn kết thúc, tôi cũng sẽ dễ giải thoát cho anh.

- Ừm!

Cô đứng dậy.

- Để tôi giúp anh thu dọn. Anh cứ ngủ ở trong phòng. Để tôi đưa anh vào xem.

Cô đẩy anh đi về phía phòng mình. Cô đã thu dọn sạch sẽ.Anh nhìn chiếc giường ngủ.

- Còn em?

- Haha... Anh không cần lo đâu. Tôi rất dễ ngủ.

Anh không lên tiếng.

- Anh cứ tự nhiên. Tôi ra ngoài trước, có cần gì cứ gọi tôi.

Vừa dứt lời cô đã bước ra ngoài. Không phải cô trốn tránh mà là chuẩn bị bữa tối.

Mở tủ lạnh ra.Bên trong chỉ có vài quả trứng.

"..." Phi Nhung.

Cô nào biết, hành động của mình đều được ánh mắt một người thu lại.

Đúng lúc cô bắt nước lên chuẩn bị nấu mì.

Chuông điện thoại reo lên.

Khẽ liếc mắt nhìn vào màn hình, hít sâu một hơi cô mới ấn nghe. Cô muốn biết anh ta sẽ diện lí do gì.

Vừa được thông cuộc gọi.

[Tiểu Nhung! Anh xin lỗi không đến cục dân chính cùng em được. Một đối tác đột xuất đến nên anh bận tiếp họ.]

Phi Nhung cười chua chát. Bận à... Nếu cô không tận mắt chứng kiến chắc chắn sẽ tin mà không suy nghĩ.

Không nghe tiếng đáp trả, anh ta lại nói thêm.

[Tiểu Nhung! Em luôn rất hiểu chuyện mà. Anh xin lỗi, chúng ta chọn này khác được không?]

- Không cần đâu.

Lời nói lạnh nhạt của cô làm cho anh ta giật mình. Nhưng vẫn tỏ ra mình không sai.

[Em từ lúc nào không hiểu chuyện như vậy. Em có biết công việc bây giờ rất khó khăn không hả.]

- Đủ rồi. Tôi và anh kết thúc. Đơn thôi việc tôi đã đặt trên bàn làm việc của anh.

[Em lại giở trò trẻ con gì nữa hả. Em có biết mình đã qua cái tuổi trẻ con rồi không?]

Phi Nhung càng nghe càng khó chịu. Rõ ràng anh ta sai nhưng luôn chỉ trích cô.

- Anh đừng làm phiền tôi nữa. Tôi kết hôn rồi.

[Haha... Em nổi điên gì nữa.]

Phi Nhung tắt máy. Cô không muốn đôi co với anh ta nữa. Cô đã quá mệt mỏi rồi. Mắt cô cay xoè.

- Em có cần tôi giúp không?

Giọng nói trầm ấm từ phía sau khiến cô giật mình. Vội vàng lau khoé mắt, nở nụ cười quay sang nhìn anh.

- Không cần đâu. Anh chuẩn bị ăn là được rồi.

Hai bát mì rất nhanh đã được bê ra.Cô ngồi xuống ghế, có chút áy náy.

- Anh ăn tạm. Mấy nay tôi không có thời gian đi siêu thị nên trong tủ lạnh chỉ còn bấy nhiêu thôi.

Anh cầm đũa lên, gấp mì.Phi Nhung mím môi. Nhìn cử chỉ ăn thôi cũng đủ làm cô ngại chết rồi.

Người gì đâu làm gì cũng đẹp mắt. Nếu anh mà có điều kiện chắc hẳn người đến xếp hàng đợi làm vợ anh hần dài hơn cả dãy phố mất.

Anh nâng mắt nhìn cô.

- Sao vậy?

- Khụ! Không có. Anh cứ ăn đi.

Bữa ăn đầu tiên của hai người lại chính là bát mì trứng vô cùng đơn giản.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com