Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

15. tại sao chúng mình không tha thiết với nhau hơn?

Cuộc đời này đẹp đẽ, cũng ngắn ngủi đến vậy, đâu có nhiều thời gian đến thế để chúng mình bỏ lỡ nhau?


______


"Chuyện ái tình mong manh như bọt nước, thế nhưng chỉ cần anh chủ động ngỏ lời, em sẽ chẳng ngại ngần mà ngã xuống biển khơi."


Châu Kha Vũ trở về nhà lúc gần tám giờ sáng, khi trông thấy Lưu Chương đang co chân ngồi trên ghế sô pha thì lập tức xốc lại tinh thần, cố gắng không để lộ ra vẻ mệt mỏi. Thế nhưng Lưu Chương vừa liếc qua đã lập tức phát hiện quầng thâm dưới mắt cậu, thêm sự bực dọc tối qua đã hoàn toàn tan biến khiến anh chỉ dịu giọng hỏi Châu Kha Vũ.

"Đêm qua em ngủ không ngon à?"

"Ừm... hôm qua bạn em chẳng may bị gương ô tô chạy qua quệt vào, bác sĩ bảo không có vấn đề gì nhưng em vẫn ở lại một hôm xem sao." - Châu Kha Vũ không hiểu vì sao lại thành ra mình đang giải thích với Lưu Chương - "Thì... hai đứa chung giường, hơi khó ngủ."

"Giờ bạn em ổn hơn rồi chứ?"

"Vâng, chắc là không sao đâu ạ."

"Em... có muốn ăn gì không, hay muốn ngủ bù?"

Đáng lẽ Châu Kha Vũ đã định một mạch đi vào phòng, nhưng không hiểu sao khi nghe Lưu Chương hỏi vậy, cậu lại chần chừ đứng nhìn anh. Mà người anh lớn nhìn thoáng qua những đầu ngón đang cào nhẹ vào hai bên vải quần của cậu cũng như ngầm hiểu sự do dự này, đành chủ động đứng lên đi vào bếp.

"Thay quần áo trước đi, anh nấu mỳ cho em."

Châu Kha Vũ ngoan ngoãn "vâng" một tiếng, Lưu Chương đứng trong bếp đun nước cũng không quay đầu lại. Anh lặng lẽ đứng nhìn những bọt nước bắt đầu lăn tăn trong ấm thuỷ tinh, trong lòng không khỏi thở dài.

Lưu Chương biết Châu Kha Vũ cũng mệt mỏi chẳng kém gì anh. Chỉ là anh chưa rõ lý do gì khiến cậu trở nên như vậy.

Lúc bát mỳ nóng hổi được đặt lên bàn ăn, Châu Kha Vũ cũng từ phòng khách tiến vào. Lưu Chương rót cho mình một cốc nước rồi ngồi đối diện chống tay nhìn Châu Kha Vũ ăn mỳ, trong đầu điểm qua một nghìn không trăm lẻ một thắc mắc. Nhưng cuối cùng, bởi Châu Kha Vũ vẫn mãi không chịu nhìn thẳng anh, Lưu Chương đành phải hỏi cậu trước.

"Nay em có phải đi đâu nữa không? Nếu không thì vào ngủ bù một giấc đi."

"Em định lát..." - Châu Kha Vũ ngẩng đầu lên liền lập tức bắt gặp ánh nhìn cương quyết của Lưu Chương, giống như vừa rồi chẳng phải một đề nghị cần cậu cân nhắc mà chỉ đơn giản là một yêu cầu mà thôi.

"Ngủ một giấc đi Châu Kha Vũ, đầu giờ chiều anh sẽ gọi em."

Trong vỏn vẹn mười lăm phút, Châu Kha Vũ đã phải nói "vâng" trong mơ mơ hồ hồ đến hai lần. Cậu lén lút nhìn bóng lưng Lưu Chương đang đứng rửa bát mà khoé miệng cũng muốn chùng xuống. Rõ ràng cậu không hề muốn khiến anh lo lắng, hay khiến mối quan hệ của hai người căng thẳng. Nhưng bởi với khả năng che giấu cảm xúc tệ hại này, nếu cứ tiếp tục ở cạnh anh với tần suất như trước kia, cậu sợ rằng mình nếu không suốt ngày rầu rĩ thì cũng hờn dỗi náo loạn một phen.

Lưu Chương nghe thấy tiếng Châu Kha Vũ đóng cửa phòng ngủ thì cũng quay đầu lại, sau đó lau sạch nước trên tay rồi rút điện thoại trong túi quần ra.

"Mặc Mặc, bình thường em thấy anh dỗ em theo cách nào là hiệu quả nhất?"

"Câu này mà anh cũng dám hỏi à?"

"Thôi mà, gợi ý cho anh chút đi."

"Cảm thấy có thành ý là được. Tất nhiên là thành ý đi kèm thứ em thích thì vẫn tốt hơn."

"Vậy em cảm thấy Châu Kha Vũ thích gì? Dù gì hai đứa cũng sàn sàn tuổi nhau, còn cùng học nghệ thuật nữa."

"Lưu Chương, anh còn hỏi em như thế nữa là sẽ không chỉ phải dỗ một người đâuuu."

Lưu Chương nhăn mặt nghe tin nhắn thoại cuối cùng mà Lâm Mặc gửi đến, đành phải thả stick hối lỗi làm dịu tình hình. Nhưng quả nhiên Lâm Mặc vẫn là Lâm Mặc, dù có tỏ ra khó chiều bao nhiêu thì cũng chưa bao giờ phớt lờ anh, vậy nên vài phút sau cậu vẫn nhắn tin đáp lại.

"Em cảm thấy Châu Kha Vũ chỉ thích anh thôi."

Đọc dòng chữ này đến lần thứ năm, Lưu Chương cuối cùng cũng phải thừa nhận anh chẳng tìm ra phương án nào tốt hơn cả. Những gì anh biết về Châu Kha Vũ quá ít ỏi bởi dường như thời gian vừa rồi người được nhận nhiều tình cảm và sự quan tâm hơn chính là anh. Anh không biết Châu Kha Vũ có thích dạo phố hay hẹn hò ở một nhà hàng kiểu Âu như nhiều bạn bè cùng trang lứa hay không, anh không biết ngoài trường học và phòng tranh cậu thường hay ghé những địa điểm nào, anh cũng không biết tâm tư về anh trong lòng cậu hiện tại ra sao.

Sự bức bối này khiến Lưu Chương không thể cảm thấy thoải mái. Anh nhớ lại những suy nghĩ trời ơi đất hỡi trước đây khi cho rằng mình chỉ coi cậu là em trai, và rằng cậu chỉ đơn thuần là một người bạn cùng nhà quá mức chu đáo. Không có giới hạn nào cho sự tử tế, thế nhưng chẳng phải ai cũng nhẫn nại và quan tâm đến thế với người không có sức nặng trong trái tim mình.

Lưu Chương lần nữa mở điện thoại, gạt lên gạt xuống một hồi rồi xốc lại tinh thần đi lấy quần áo tắm rửa. Dù gì cũng hơn Châu Kha Vũ tới ba tuổi, anh không thể để cậu cứ hết lần này đến lần khác làm mọi thứ vì anh.


"Anh định ra ngoài à?" - Châu Kha Vũ với vẻ mặt hơi ngái ngủ nhìn Lưu Chương quần áo gọn gàng ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha.

"Ừ, hai đứa mình sẽ ra ngoài." - Người được hỏi cũng rất bình tĩnh ngẩng đầu lên đáp lại.

"Hả, có việc gì sao ạ?"

"Không có việc gì, lát em bận rồi à?"

Châu Kha Vũ không nghe ra sự tức giận hay khó chịu gì trong giọng nói của Lưu Chương, thậm chí còn cảm thấy anh dịu dàng hơn thường ngày.

"Dạ... em không. Nhưng mình sẽ đi đâu thế?" - Vừa đưa tay vò rối mái tóc, Châu Kha Vũ vừa ngập ngừng hỏi lại.

"Một lát rồi biết, em đi tắm rồi thay quần áo trước đi."

Thẳng cho đến tận khi cả hai ngồi lên chiếc taxi mà Lưu Chương vừa gọi, Châu Kha Vũ vẫn thấy rối như tơ vò vì tình huống hiện tại. Thế nhưng cậu cũng không dám gặng hỏi Lưu Chương, đành chỉ biết ngồi cạnh anh giữ nhịp thở đều đều.

Khoảng gần mười phút sau, taxi dừng lại trước cửa một nhà hàng truyền thống, Lưu Chương cũng nhanh nhẹn trả tiền xe rồi kéo tay Châu Kha Vũ đi vào.

"Anh... mình có hẹn dùng bữa với ai sao?"

"Không, chỉ có anh và em thôi."


Chắc chắn đây không phải lần đầu Châu Kha Vũ đi ăn ở một nhà hàng sang trọng, thế nhưng sau một thời gian quanh quẩn nấu ăn ở nhà vì ai đó và bởi đang ngồi đối diện với người mình thầm thương, đến cả cầm menu cậu cũng cảm thấy gượng gạo.

"Châu Kha Vũ, bình thường toàn là em hỏi anh muốn ăn gì, nên hôm nay để anh chiều theo ý em đi."

Ra là Lưu Chương cảm thấy cậu cần được báo đáp sao?

Nghĩ đến đây, Châu Kha Vũ không khỏi cười khổ trong lòng, cũng đành vâng vâng dạ dạ gọi tạm vài món. Cậu còn chẳng hề nhận ra những gì mình vừa gọi theo thói quen cũng đều là những món Lưu Chương thích ăn. Dường như người ngồi đối diện cậu cũng đã nhận ra điều này, thế nhưng anh chỉ khẽ mím môi mà không lên tiếng.

"Ừm, đáng lẽ anh định tự nấu cơm tối cho em, thế nhưng anh nghĩ lâu lâu ra ngoài một chút cũng tốt, nên bữa tối tự nấu cho phép anh nợ lại nhé?"

Gần một tiếng đồng hồ, Châu Kha Vũ mang tâm trạng phức tạp trong lòng mà dùng bữa, ngoài mặt cố tỏ ra bình thường để trò chuyện cùng Lưu Chương. Cậu không rõ anh đang nghĩ gì, hay định làm gì, nhưng thực lòng cậu muốn trân trọng những khoảnh khắc ấm cúng và gần gũi hiếm hoi này.

Châu Kha Vũ biết Lưu Chương không thể thuộc về mình nữa, vậy nên cậu chỉ cố gắng gom góp những giây phút vụn vặt được ở cạnh bên anh.

Lưu Chương vốn dĩ định nhân bữa cơm này hỏi han tình hình chỗ Châu Kha Vũ một chút, thế nhưng suy đi tính lại chỉ mong người kia được ăn uống ngon miệng nên đành nuốt xuống những đắn đo trong lòng, chỉ hỏi cậu vài ba chuyện trường lớp chẳng mấy đặc sắc.

"Ừm, ăn xong em có muốn đi dạo không?"

"Quanh đây có công viên hay quảng trường nào sao?"

"Cần gì chứ, chẳng phải mọi người hẹn hò vẫn thường khoác tay nhau đi dọc đường phố luôn đó sao?"

Lưu Chương nhận ra mình vừa lỡ lời. Châu Kha Vũ cũng ngẩn ngơ mà buông đũa nhìn anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com