4. Người là làn gió biển trong lành buổi sớm mai.
Mạnh mẽ quá lâu sẽ khiến nhiều người cho rằng mình sẽ không cần đến sự giúp đỡ hay vỗ về nào nữa. Thế nhưng khi thực sự gặp đúng người, sự dịu dàng và nhẫn nại của họ sẽ khiến ta cảm thấy hóa ra bản thân mình cũng mong muốn được yêu thương.
______
Lưu Chương tròn mắt nhìn tay nắm cửa chỉ miễn cưỡng nhúc nhích một vòng cung khoảng năm độ khi anh cố hết sức vặn đi vặn lại. Anh không hề nhớ rằng căn phòng nhỏ chứa đồ trong nhà mình có thể khóa trái.
Sau gần một phút "chiến đấu" với cánh cửa ngoan cố kia, cuối cùng Lưu Chương cũng chấp nhận bỏ cuộc. Một phần anh cho rằng dù sao cũng sống chung một căn nhà, Châu Kha Vũ không thể chỉ để lại dấu vết ở trong phòng ngủ; một phần (lớn hơn) là vì anh không muốn cậu nhóc đó tiếp tục nghĩ mình có vấn đề.
Vừa vò rối tung mái tóc vừa đi vào phòng bếp, lúc này Lưu Chương mới cẩn thận quan sát xung quanh. Cách bày trí đồ đạc không có sự thay đổi nào đáng kể, ngoại trừ có thêm một giỏ trái cây tươi trên mặt bàn và những tờ giấy ghi chú dán trên tủ lạnh.
Thịt gà để trong tủ đông mềm.
Vẫn còn canh rau củ tối hôm qua.
Xoài trên bàn chưa chín hẳn, anh ăn nho trước nhé.
Nét chữ ngay ngắn trên tấm giấy màu xanh nhạt trước mắt khiến Lưu Chương thấy trong lòng nhộn nhạo, tưởng như có ai đó vừa lén trèo lên bàn công nhà hàng xóm đối diện, ngắt đầy những cánh hoa phong lữ giờ đã chẳng còn nữa mà rắc đầy lên trái tim anh. Lưu Chương đưa tay chạm nhẹ vào nét viết mảnh, cảm giác trơn mịn của giấy nhớ khiến anh liên tưởng đến lớp nhung mềm mại của những cánh hoa.
Lưu Chương không rõ vì sao mình lại luôn chú ý đến sắc màu và hương thơm nhàn nhạt của những chậu phong lữ trên ban công đối diện. Có lẽ là do cảm giác thư thái dâng lên trong lòng, hoặc là do anh thực sự mong mỏi một điều gì đó dịu dàng như thế.
Lưu Chương chợt nghĩ đến Châu Kha Vũ. Tình huống ban sáng khiến anh không có cơ hội quan sát cậu quá lâu, nhưng anh nhớ rằng dù có đang hơi cong lưng xuống, cậu hẳn vẫn có thể nhìn rõ chỏm tóc lộn xộn của anh. Châu Kha Vũ hơi gầy, thế nhưng khuôn mặt đẹp trai kia vẫn hoàn toàn có thể khiến nhiều người yêu thích.
Khoan đã... đẹp trai? Chẳng phải anh và Lâm Mặc vẫn thường không ai chịu nhường ai hai chữ "đẹp trai" này sao?
Lưu Chương hơi bĩu môi, lại lắc đầu rũ rũ vài sợi tóc mái đang loà xoà trước trán, cũng "rũ" đi suy nghĩ hơi kỳ quặc vừa rồi của mình về Châu Kha Vũ.
Lưu Chương từ nhỏ đã có tính cảnh giác tương đối cao, lý do là bởi phần lớn thời gian phải sống tự lập, xa bố mẹ, xa gia đình, một mình phải tự chăm sóc cho bản thân. Hồi cấp hai có một năm đi du học trao đổi, mặc dù nói là chưa đến tuổi thành niên nên vẫn rất được nhà trường quan tâm thế nhưng anh vốn đã sớm tự giác, không để ai phải lo lắng nhắc nhở. Về sau học cấp ba ở thành phố khác phải ở nhờ nhà một người quen, Lưu Chương thậm chí còn giúp đỡ gia đình người ta được kha khá việc. Rồi đến bây giờ, khi đã đến tuổi trưởng thành, tự lựa chọn học đại học tại đây, anh đã luôn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để đương đầu với mọi chuyện, cũng không cho phép bản thân chủ quan hay yếu mềm.
Thế nhưng... đã lâu rồi không có ai cẩn thận để thực phẩm lên tủ đông mềm cho anh đến bữa dễ chế biến, cũng không ai nhắc anh trái xoài trên bàn vẫn chưa chín hẳn, nếu anh sợ chua thì đừng vội ăn.
Định luật 1 Newton đã từng nói: "Khi ta đang ở một trạng thái nhất định, nếu như không có một lực tác động nào vào thì ta sẽ mãi mãi giữ nguyên trạng thái đó". Nghe vẻ như định luật này bao quát quá hẹp so với thế giới vật chất rộng lớn, và quá "lỗi thời" so với sự vận hành chóng mặt của thời gian, thế nhưng trong tình huống này, Lưu Chương thừa nhận trạng thái phòng bị kiên cố của mình vừa có chút xao động.
Lưu Chương tự hỏi không biết rốt cuộc thì người tên Châu Kha Vũ kia có mối quan hệ như thế nào với "Lưu Chương" của thế giới này.
Anh thở dài một tiếng, mở tủ định lấy phần canh còn dư mà Châu Kha Vũ nhắc đến nấu lại ăn tạm, nhưng nghĩ thế nào lại kéo cả ngăn tủ đông mềm lấy cả chiếc túi nilon đựng thịt gà ra.
Đồng hồ quá đã chỉ quá mười hai giờ trưa, Lưu Chương sau khi thong thả ăn hai bát cơm đầy và uống hai bát canh liền quen tay thả bát đũa vào bồn rửa, dự định chiều đi học về sẽ xử lý một thể sau.
Thời tiết đầu giờ chiều lại chuyển sang oi bức, giống như cơn mưa rào bất chợt trước bình minh và cái se lạnh buổi sáng chỉ như những khoảnh khắc làm mình làm mẩy thoáng qua của đất trời. Lưu Chương nằm dài lên mặt bàn, hết liếc bài tập được chiếu trên màn hình lớn lại nhìn laptop tối đen, tự hỏi tại sao sinh viên đã phải làm tiểu luận cuối kỳ tối thiểu ba mươi trang rồi mà vẫn phải đến lớp tự giải bài tập. Trong lòng thầm mong lát nữa cái tên bị gọi lên bảng không phải mình, Lưu Chương đẩy laptop lui lên phía trên rồi hơi cúi đầu nghịch điện thoại.
Khi nãy ăn cơm ở nhà anh đã tiếp tục mở tin nhắn của "Lưu Chương" và Châu Kha Vũ ra đọc, thế nhưng đã kéo đến hơn một tháng trước mà vẫn không thấy gì khả nghi. Đa phần là Châu Kha Vũ thông báo về muộn, hay hỏi Lưu Chương muốn ăn gì hoặc nhắc anh mua cái này cái nọ; cũng có vài bức ảnh chụp màn hình bộ quần áo Lưu Chương gửi sang hỏi Châu Kha Vũ trông có ổn không, hay hỏi cậu muốn chơi game chung một ván không... Nói chung đều là những nội dung cực kỳ phù hợp và đúng mực với hai thẳng nam chung nhà.
Lưu Chương cứ thuận tay trượt màn hình xuống liên tục, đến khi sắp sửa bỏ cuộc vì buồn ngủ thì bỗng dưng thấy một bức ảnh do Châu Kha Vũ gửi tới.
Thời gian là khoảng hơn hai tháng trước, ảnh chụp một bức tranh vẽ khung cảnh bên bờ biển, hơn một nửa được phủ màu xanh mát mắt. Chỗ giao nhau giữa đại dương và bờ cát còn có những bọt sóng nước trắng lăn tăn, trên nền trời trong gần như giao thoa với màu nước biển là vài cánh chim hải âu đang chao liệng. Đặc biệt ở góc trái bức tranh tưởng như chỉ tập trung vào cảnh vật ấy có vẽ một người mặc áo sơ mi trắng và quần lửng đen, người này đang hơi cúi mặt xuống đất, chiếc cà vạt ngắn dường như bởi vì gió thổi mà khẽ tung bay.
Trên màn hình điện thoại, "Lưu Chương" kia chỉ đáp lại một câu: "tay nghề lại khá lên rồi đấy" kèm theo ba icon giơ ngón cái, thế nhưng Lưu Chương hiện tại lại nhìn bức tranh này không chớp mắt.
Anh nhớ lại lúc mình đứng cạnh Châu Kha Vũ sáng nay, mùi gió biển và hoa chanh trở nên cực kỳ nồng đậm. Anh vốn cho rằng đó là do vệt sáp thơm dính lại trên áo phông của Châu Kha Vũ, thế nhưng giờ đây khi bình tĩnh lại, Lưu Chương nhận ra hương thơm khi đó chân thực và gần gũi hơn rất nhiều.
Giống như được yên tâm khép lại mi mắt và lắng nghe tiếng sóng vỗ rì rào.
Giống như được giang tay đón từng cơn gió hơi khô khốc và mang theo vị mặn.
Giống như biển xanh đang thực sự hiện ra trước mắt.
Màn hình điện thoại đã tự tắt từ lâu, mà Lưu Chương vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận được rằng tất cả những cảm giác vừa nảy nở trong lòng này rất có thể là vì Châu Kha Vũ.
"Thân mến của anh, em dịu dàng như ánh nắng buổi sớm mai, cũng mạnh mẽ như những cơn sóng ngầm dưới đại dương sâu thẳm. Em đã khiến trái tim tưởng chừng như chẳng thể được ủi an này rung động mất rồi, em có biết không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com