Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

12


Dưới cái nắng yếu ớt chiếu xuống đất Trung Quốc không thể xua đi sự lạnh lẽo của mùa đông, thành phố qua một đêm mưa tuyết đầu mùa đã nhuốm một màu trắng xóa. Tiếng chuông tan học vang lên Lưu Chương nhanh chóng thu dọn sách vở rời khỏi giảng đường.

Trong khuôn viên của trường đại học sinh viên từng tốp đi sát lại gần nhau để tạo ra hơi ấm, khung cảnh im ắng rất nhanh đã trở nên náo nhiệt. Lưu Chương cố gắng bước thật nhanh rời khỏi hành lang tòa nhà chính để tránh đi cái lạnh cắt da cắt thịt do gió mùa đông Bắc đang ùa về.

Trung Quốc những ngày đầu đông không thể tránh khỏi thời tiết có chút thất thường. Đang đi ngoài đường bất chợt có một cơn gió lạnh thổi qua đủ khiến người ta phải rùng mình. Lưu Chương cũng không ngoại lệ.

Tui rút khăn tay lau đi vệt nước mũi sau cú hắt xì. Cái thời tiết trái gió trở trời này lúc nào cũng khiến tui bị cúm vặt, hại tui mấy hôm nay cứ sụt sịt suốt. Bước chân ra khỏi cổng tui vội vã đảo mắt kiếm người, rất nhanh đã thấy Kha Vũ đứng dựa cửa xe audi trắng đợi phía bên kia đường, bộ dạng ung dung nhâm nhi một ly mà tui đoán là cafe nóng. Khịt mũi một cái tui băng qua đoàn người, lạch bạch chạy tới ôm chầm lấy Châu Kha Vũ.

“Bạn nhỏ tan học rồi sao.” Châu Kha Vũ vươn tay xoa đầu Lưu Chương, tiện phủi luôn mấy bông tuyết đang đọng ở trên đó.

“Anh ơi~” Tui dụi dụi vào lồng ngực ấm áp của Kha Vũ, khẽ gọi.

“Bảo bối hôm nay đi học chắc mệt lắm đúng không?” Mái tóc của Lưu Chương cọ vào cổ khiến Châu Kha Vũ bị ngứa nhưng hắn không có ý đẩy ra mà vẫn cưng chiều vòng tay ôm lấy em vào lòng.

“Mấy nay bận rộn làm đồ án thật sự rất mệt a~”

“Chương Chương vất vả rồi. Tối nay tôi làm giúp em.”

“Đồ án của em nhiều lắm, là anh tự nguyện muốn làm đó nha.”

“Ừ. Tôi có mua cafe cho em này, uống đi cho ấm.”

Lưu Chương nghe vậy liền rời khỏi vòng tay của Châu Kha Vũ, xòe tay ra sẵn sàng đón nhận cốc cafe, bộ dạng nom như trẻ con đang xin kẹo, rất dễ thương. Nhưng thay vì đưa cafe trực tiếp thì tui lại ngơ ngác nhìn Châu Kha Vũ nhấp một ngụm cafe rồi nhẹ nhàng nắm lấy khăn quàng của tui kéo lại, thấy gương mặt hắn càng ngày càng phóng đại trước mắt và sau đó là môi truyền đến một cảm giác ấm áp mềm mại, mùi cafe nhanh chóng lan ra khắp khoang miệng, bất giác tui đem toàn bộ cafe được rót vào nuốt xuống.

“Anh làm gì vậy hả!?” Tui giật mình tách khỏi nụ hôn, vội vàng kéo khăn quàng lên che miệng.

“Có ngọt không?”

Ngọt…

Nhìn Lưu Chương ngại ngùng đỏ mặt quay đi, trên mặt Châu Kha Vũ thoáng hiện ra vẻ tự đắc. Hắn cúi xuống cọ mũi với em rồi nhanh chóng kéo em đẩy vào xe trước khi mèo nhỏ xù lông mà khè hắn.

-------------

9 giờ tối Châu Kha Vũ tan cuộc họp online với các trưởng phòng bàn bạc về những dự án sắp được triển khai vào cuối năm. Rời khỏi bậc cầu thang dẫn xuống lầu, Châu Kha Vũ đưa mắt nhìn phòng khách mọc lên một túp lều nhỏ bằng chăn bông đang đung đưa. Hắn đi tới xoa nhẹ lên đầu Lưu Chương sau lớp chăn ấy. Em rất nhanh đã phản ứng lại bèn ngồi xích qua, không quên vỗ vỗ sang bên cạnh ý bảo hắn ngồi xuống. Đến khi Châu Kha Vũ an tọa trên tấm thảm lông mới thấy Lưu Chương lục đục đứng dậy choàng cái chăn to bự qua người hắn, xong xuôi em liền chui vô lòng hắn ngồi co chân lại, hai bàn chân chụm vào dậm dậm xuống thảm, tay vòng qua ôm đầu gối tiếp tục đung đưa.

Ôi em ơi từ góc độ của Châu Kha Vũ nhìn xuống em chính xác là một em bé bám người. Đã vậy em còn chun chun mũi, ánh mắt hết nhìn hắn lại nhìn đến màn hình đang hiển thị đồ án kia ý nói hắn mau thực hiện lời hứa sẽ làm giúp em lúc sáng. Ôi em ơi, nếu em cứ như thế này hắn sẽ chẳng thể làm được gì nữa đâu bởi vì những lúc như vậy trong mắt Châu Kha Vũ sẽ chỉ tồn tại duy nhất Lưu Chương chứ chẳng phải thứ gì khác. Thử tưởng tượng cục bột nhỏ này bị xước một đường mà xem, có lẽ Châu Kha Vũ sẽ không kiêng nể gì mà đem cả thế giới này đạp dưới chân mất.

Phải làm sao đấy Lưu Chương lại quay đầu nhìn Châu Kha Vũ rồi. Ánh mắt lấp lánh như ẩn chứa cả vũ trụ ngoài kia của em đang nhìn hắn, hàng mi tâm của em khẽ động khi em chớp mắt. Hự! Có nghe thấy tiếng gì không? Là tiếng ánh mắt thuần khiết đó của Lưu Chương xuyên thẳng vào tim Châu Kha Vũ khiến nó trở nên mềm xèo đó. Đồ án gì đó của em có lẽ phải nán lại một chút vậy. Bây giờ hắn nên dành thời gian âu yếm em nhiều hơn mới đúng.

Châu Kha Vũ vòng tay qua eo Lưu Chương kéo em lại để lưng em tựa sát vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Nhìn cái gáy trắng mịn đó mà xem, Châu Kha Vũ không kiềm chế mà cúi xuống rải những cái hôn nhẹ nhàng lên đó. Hơi thở ấm nóng phả vào gáy đã khiến em nhột mà rụt cổ lại.

Châu Kha Vũ lại nhắm đến tai của em, hắn mon men tới hôn nhẹ lên một cái thành công khiến em giật mình mà cả người gồng đến căng cứng, tai cũng theo đó mà đỏ ửng lên. Châu Kha Vũ biết Lưu Chương không sợ trời không sợ đất nhưng lại rất sợ ai đó đụng vào tai mình bởi vì nó là điểm nhạy cảm của em. Vậy nên hắn ác ý há miệng ngậm lấy. Cảm nhận người trong lòng toàn thân vô lực ỉu xìu dựa vào hắn có lẽ lúc này đại não của Lưu Chương đã bị Châu Kha Vũ bắt giữ hoàn toàn. Rất nhanh Châu Kha Vũ đã chịu buông tha cho đôi tai của Lưu Chương.

Hắn cúi đầu thơm lên hai gò má rồi xoay đầu em lại hôn lên đôi mắt vì bị hắn trêu đùa điểm nhạy cảm mà phủ một tầng nước của em. Người ta thường nói con mắt là cửa sổ tâm hồn. Châu Kha Vũ hôn lên đó như muốn nói rằng hắn tôn sùng, nâng niu, bao bọc và hắn muốn chạm đến linh hồn của em, muốn cùng Lưu Chương ngắm nhìn những khoảnh khắc chỉ được tạo nên khi có em và hắn, hơn hết thảy hắn muốn được cùng em trải qua một kiếp người.

Rời khỏi đôi mắt Châu Kha Vũ hôn nhẹ lên nốt ruồi nơi cánh mũi của Lưu Chương, dần dần rồi xuống đến nốt ruồi duyên trên đôi môi căng mọng ấy. Châu Kha Vũ nhẹ nhàng hôn lấy, nâng niu em như báu vật của riêng mình. Lưu Chương hé mở môi ngọt như một lời mời gọi kéo Châu Kha Vũ vào nụ hôn sâu. Lưỡi của hắn tiến vào khoang miệng em quét một lượt thành công khiến em rùng mình rồi mới cuốn lấy chiếc lưỡi còn đang rụt rè của em.

Lưu Chương không biết hôn, mỗi lần em chủ động chỉ có ngậm lấy môi Châu Kha Vũ cắn mút một hồi rồi nhả ra. Số lần Châu Kha Vũ dạy em hôn cũng không nhiều bởi vì em đơn thuần như thư thế nhiều lúc hắn cũng không dám quá phận vì cảm giác mình đang phạm thượng tiểu thần tiên nên lần nào hôn sâu đối với Lưu Chương cũng như lần đầu. Vậy mà lần này em lại đột ngột dừng lại giữa nụ hôn như vừa nhớ ra một điều gì đó. Lưu Chương túm lấy cổ áo Châu Kha Vũ lấy lại nhịp thở rồi đỏ mặt quay đi nhưng vẫn không quên trách móc hắn.

"Đang ở giữa nhà anh làm cái gì vậy hả! Nhỡ người làm thấy thì sao?"

"Nhà của tôi, người cũng của tôi em còn ngại cái gì. Trước sau gì quyền quản lý của cái nhà này cũng thuộc về em."

Châu Kha Vũ vừa nói vừa dụi vào cổ Lưu Chương hít lấy hít để mùi hương trên người của em. Nếu thế giới này giống như trong cuốn tiểu thuyết ABO mà Châu Kha Vũ từng đọc thì pheromone của Lưu Chương sẽ là một mùi hoa cỏ thơm dịu, nhẹ nhàng tao nhã khiến người khác muốn được nâng niu.

Mái tóc của hắn liên tục cọ vào cổ làm em ngứa nhưng Lưu Chương chỉ khẽ cựa quậy rồi lại tiếp tục nằm yên để mặc Châu Kha Vũ làm loạn trên cổ mình. Châu Kha Vũ sau một hồi cắn mút để lại hàng loạt vết ngân hôn trên cổ Lưu Chương mới chịu buông tha không trêu chọc em nữa. Hắn nhẹ nhàng bế em ngồi dậy, điều chỉnh lại tư thế sao cho em tựa vào lòng thấy thoải mái nhất rồi cầm lấy ly sữa nóng mà người làm vừa mang lên đưa em. Nhìn Lưu Chương ọc lên một tiếng nhỏ vì uống sữa quá mạnh Châu Kha Vũ bèn cúi xuống mút lấy cánh môi em, lau đi vệt sữa còn đọng lại. Song hắn vươn tay kéo tấm chăn sau lưng chuyển sang phủ lên người em.

"Ngủ ngon bảo bối, hôm nay em mệt rồi."

Châu Kha Vũ hôn nhẹ lên trán em rồi mới bắt đầu làm đến đồ án trước mặt. Lưu Chương trong lòng từ lâu hai mắt đã díu lại. Nhận được lời chúc cùng cái hôn bèn rúc vào lồng ngực Châu Kha Vũ từ từ thiếp đi sau hai ngày ngao ngán với đồ án.

_____

----- thả 🌟 để ủng hộ tác giả, 🌟 của mn là động lực để tui ra chap -----

Trailer chap sau: updating...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com