Extra 3: Last sweetness.
Hôm nay Rikimaru không tới tiệm, Châu Kha Vũ đứng trong quầy pha chế, vừa lắc bình sữa đánh bọt trong tay vừa liếc lên đồng hồ treo tường lần thứ bốn trăm. Trương Gia Nguyên nhìn thấy dáng vẻ nhanh chóng muốn tan ca của cậu liền đạp một cái vào đùi Châu Kha Vũ.
- Anh đừng có ngóng giờ về nữa, Paipai hôm nay báo đến muộn, anh phải làm thêm mười lăm phút.
Châu Kha Vũ liếc cậu ta, vào làm ở Aloha Sweet được gần nửa năm rồi nhưng tên tình địch quá khứ này lúc nào cũng như muốn cãi nhau với cậu, lý do muôn thuở vẫn là không cho phép cậu lấy hết sự nuông chiều của Riki đi. Châu Kha Vũ không chấp với cậu ta, tiếp tục ngó lên ngó xuống cái đồng hồ, bực bội tại sao một phút bằng sáu mươi giây cũng có thể lâu như vậy. Hôm nay là thứ sáu rồi, tan ca cậu có thể đến nhà Riki ở đó hết cuối tuần, nghĩ thôi lại càng thêm mong chờ. Châu Kha Vũ nhớ đến chai nước hoa mùi của gỗ đàn và quýt ngọt cậu mua cho Rikimaru để trong balo, tưởng tượng mùi hương vừa ngọt ngào vừa quyến rũ ấy đọng trên da anh thì tự đứng cười ngớ ngẩn một lúc, chọc cho Trương Gia Nguyên bực không sao tả được, bọt sữa bị tên sói đần này đánh lên tận miệng bình rồi.
Giây phút Duẫn Hạo Vũ mở cửa tiệm để đổi ca cho Châu Kha Vũ, cậu cởi phăng cái tạp dề, treo lên móc rồi chạy như bay vào phòng thay đồ, xách cái balo phóng ra khỏi tiệm, để lại một câu "Tạm biệt" rồi mất bóng, Duẫn Hạo Vũ vẫn một thân thường phục chưa thay đứng ở cửa nhìn làn khói Châu Kha Vũ để lại, ngó đến Trương Gia Nguyên đầu như có lửa đứng sau quầy order, thốt lên một câu kinh người.
- Hay tao với mày yêu nhau luôn đi cho hai người đó thấy được sự cân bằng cần phải được thiết lập.
Trương Gia Nguyên trừng lớn mắt, chạy tới níu cổ Duẫn Hạo Vũ xuống vò tóc cậu rối thành một mớ lộn xộn, nhưng sau đó lại cầm cặp cho cậu để Duẫn Hạo Vũ đi vào thay đồng phục.
Châu Kha Vũ dùng sức mạnh đôi chân dài như người mẫu của mình chạy đến trước cửa nhà Rikimaru, nhấn chuông. Cửa mở ra lại không thấy mèo con của cậu đâu, chỉ nghe thấy mấy tiếng sủa. Châu Kha Vũ cảm nhận được có lực đạo nhỏ kéo gấu quần mình, cúi xuống đập vào mắt là một đám bông xù màu nâu đang ra sức cắn ống quần cậu kéo sang bên. Rikimaru mãi không thấy Châu Kha Vũ vào trong, nghiêng người nhìn ra huyền quan thì gặp một người một cún đang mắt to trừng mắt nhỏ, Châu Kha Vũ còn ngồi xổm xuống nghiên cứu sinh vật màu nâu đáng yêu vừa xuất hiện. Cảnh tượng này dễ thương hết sức, Rikimaru lấy điện thoại chụp một tấm hình, dự định lát nữa đăng lên instagram với tiêu đề "Lần đầu gặp mặt". Anh bước về phía cửa, bế chú cún lên, cầm một chân của bé vẫy vẫy Châu Kha Vũ, vui vẻ cười.
- Pochan sao lại cắn gấu quần của ba nhỏ con vậy, chào hỏi lễ phép nào.
Châu Kha Vũ vẫn đang ngồi xổm trên đất, nghe đến cái danh xưng ba nhỏ liền thấy tim đập bang bang một trận, nhảy chồm tới ôm cả người cả cún lên vai, bưng vào nhà.
Rikimaru bế Pochan treo trên vai cậu, bị nhột thì cười không dừng được, Châu Kha Vũ thấy mình và anh như thể đã kết hôn lâu năm, cuối cùng có luôn một đứa con nhỏ, tốt nghiệp xong nên tính đến việc cầu hôn anh thôi, chờ cũng chẳng muốn chờ nữa.
Trên bếp đang đun một nồi canh bí đỏ thịt bằm, trong lò có gà nướng, Châu Kha Vũ đứng cạnh bếp gọt mấy quả táo, nhìn bình nước hoa cậu tặng cho Rikimaru đang được anh cầm trên tay. Mèo nhỏ xịt một ít lên cổ tay ngửi thử, thấy mùi vừa ngọt vừa dễ chịu, còn lưu lại vệt hương sau mùi gỗ ấm, vui vẻ chạy lại cạnh Châu Kha Vũ nói anh rất thích, còn chà cổ tay có nước hoa lên cổ Châu Kha Vũ, sau đó kiễng chân lên ôm cậu. Châu Kha Vũ để con dao gọt và quả táo qua một bên, khuỵu xuống thấp một chút để anh gác cằm lên vai mình, cảm nhận được Rikimaru nghiêng đầu qua cổ cậu hít hà mùi nước hoa, lòng Châu Kha Vũ ngứa ngáy, ôm chặt anh xốc người đặt lên kệ bếp. Rikimaru ngồi trên đó chỉ cao hơn Châu Kha Vũ một chút, tầm nhìn này lãng mạn vô cùng, Châu Kha Vũ chống tay lên mặt đá vây hai bên hông anh, nghiêng người tới phía trước để hôn. Hôn một cái lại hôn thêm cái nữa, Pochan dưới chân chạy loạn cũng không làm cả hai buông nhau ra, cho đến khi tiếng sủa của cún nhỏ hướng tới cái nồi đang sôi trên bếp, Rikimaru mới đẩy Châu Kha Vũ qua, mặt hồng lên vì hôn chỉ chỉ cậu tắt bếp.
Châu Kha Vũ nhìn Pochan mắt tròn xoe ngồi dưới sàn, quyết định phải dạy dỗ đứa con nhỏ này một trận, cậu cúi xuống, giọng điệu của người cha nghiêm khắc nói với bé cún.
- Lần sau thấy ba với ba lớn thân mật không được phá đám, chen ngang khi người ta đang ngọt ngào sẽ bị tét mông, con nhớ chưa?
Cún nhỏ nghiêng cái đầu xù của mình sang bên, nhìn Châu Kha Vũ như thể muốn nói "Vậy hai người muốn nồi canh trên bếp cạn khô rồi cháy nhà thì mới vừa lòng sao?"
Một màn dạy dỗ không thành qua đi, bữa cơm ấm cúng diễn ra. Hai người ăn xong thì đến giờ ăn của cún con, Rikimaru đặt khay thức ăn của Pochan xuống trước mặt bé, lau hai tay lên khăn rồi đi tới chỗ ghế đệm dài trong phòng khách. Châu Kha Vũ đợi anh ngồi xuống, liền đặt đầu mình lên đùi anh, co người hết cỡ thành một cục, Rikimaru nhẹ nhàng xoa tóc cậu, lấy điều khiển mở một bộ phim trên tivi. Châu Kha Vũ nhìn bé cún đang ăn đến hăng say ở trên tấm thảm trải cạnh chân ghế, bỗng dưng sợ bóng sợ gió đi ghen với đứa con nhỏ mới đến của mình.
- Riki-chan có Pochan rồi còn thương em nữa không?
Rikimaru buồn cười nhéo tai cậu.
- Kha Vũ không có giống sói con như mọi người nói gì cả, em giống cún bự.
- Cún bự cũng được, miễn là Riki-chan thương em hơn.
- Sao Kha Vũ lại ghen cả với Pochan chứ?
- Riki-chan vẫn phải hứa thương em nhất.
Rikimaru nhìn người đã ở cạnh anh gần năm tháng qua, ngọt ngào yêu thương đầy ắp trong mắt, anh cúi xuống hôn lên má Châu Kha vũ một cái.
- Ừ, thương Kha Vũ nhất.
Buổi sáng thức dậy trong chăn với Rikimaru cuộn tròn trong lòng, Châu Kha Vũ lại cảm thấy mình là người may mắn nhất thế giới khi đã nhận đơn hàng tại Aloha Sweet ngày hôm ấy. Cậu cúi xuống hôn lên đỉnh đầu người yêu, siết chặt thêm vòng tay mình. Đang ngọt ngào hưởng thụ sự lười biếng của buổi sáng cuối đông, cửa bị đẩy ra một cách hơi khó khăn, bé cún nhỏ chạy vào trong phòng, cào móng lên tấm ga trải giường, Châu Kha Vũ vươn một tay xuống xoa đầu Pochan, lại ra dấu im lặng, bế cún nhỏ để vào trong chăn. Pochan muốn liếm mặt Rikimaru gọi anh dậy, Châu Kha Vũ ngăn cái đầu nhỏ định thò qua của bé cún, âm giọng cưng chiều nhìn người còn đang ngủ.
- Đừng đánh thức ba lớn của con, để anh ấy làm mèo nhỏ lười biếng của ba đi.
Không biết cún nhỏ hiểu được bao nhiêu phần, bé gục đầu xuống, nằm sát vào cạnh Rikimaru, Châu Kha Vũ mỉm cười, cậu nằm lại xuống giường, ôm cả người mình yêu và cún con vào lòng.
Mùa đông Bắc Kinh ngọt ngào thế đấy.
~Toàn văn hoàn~
Vậy là chính thức phải tạm biệt anh chủ tiệm và cậu cựu shipper rồi đó ạ.
Chúc độc giả iêu thương của tui sớm tìm được cho mình một người như shipper họ Châu hoặc anh chủ tiệm Mèo Nhựt nhé.
Mong rằng sẽ gặp lại mọi người ở những tác phẩm khác, vẫn là iu thưn nè~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com