Chương 42: Bắn vào trong
Được cậu cho phép, khóe miệng anh cong lên, vùi sâu côn thịt chạm đến hoa tâm của Vương Nguyên .
Đây là nơi kích thích nhất trong cơ thể cậu , đồng thời cũng là con đường bí mật để cậu đạt cao trào nhanh nhất, điều đáng tự hào nhất chính là ngoài anh ra thì không ai biết bí mật này.
Vương Tuấn Khải thúc mạnh, làm sao người con trai có thể chịu nổi dục vọng cùng khoái cảm mãnh liệt như vậy, cậu hoảng sợ bám vào vai anh, trên đầu ngón tay hằn lên vài vết máu nhạt.
Anh ngửa cổ nhẹ nhàng thở ra, dương vật không ngừng ra vào âm đạo, khoái cảm không ngừng dâng lên trong cơ thể.
Mồ hôi nóng chảy dọc theo xương hàm gợi cảm của người đàn ông và trong mắt anh như phủ một lớp sương mờ ảo.
Người đàn ông đong đưa phần hông, đưa cậu áp vào cánh cửa, hơi thở rối loạn, thì thào nói: "Thật tuyệt.... tuyệt vời ông mặt trời."
Một chút lý trí còn sót lại, cậu giãy giụa hỏi: "Anh còn BCS không?"
"Không có." Trong nhà ngoại trừ dì giúp việc thì nào có người phụ nữ khác, anh tích trữ BCS để làm gì.
"Mấy ngày nữa là đến kỳ của em, để anh trai bắn vào bên trong được không?" Anh nói.
"A... vậy..." Vương Nguyên đong đưa eo, vòng eo tinh xảo uốn éo trong không trung, nét quyến rũ mê người không gì diễn tả, miệng nhỏ khẩn cầu không chút e thẹn: "Anh trai dùng sức, dùng sức nha ~"
Người nào đó được khích lệ cắn chặt răng, mạnh mẽ một đường thẳng bên trong vụt tới.
Đèn chùm ở hành lang chiếu vào hai người họ, chiếu ánh sáng màu cam nhạt lên hai thân ảnh đang hòa làm một.
Vương Nguyên ngây ngốc nhìn ánh đèn phía trên, suy nghĩ tan rã, theo động tác của anh mà rên rỉ thành tiếng, chờ đợi cao trào đến.
Vương Tuấn Khải sắp phá thành nhổ trại thành công, vóc dáng cao lớn sừng sững sau cánh cửa, niềm sung sướng lan ra từng tấc da thịt rồi hòa vào trong cơ thể, đâm đến mức Vương Nguyên sắp không còn biết trời đất là gì nữa rồi.
Thấy thế, anh khàn giọng yêu cầu: "Kêu lớn tiếng hơn nữa, dâng đãm hơn nữa."
Cậu nói theo bản năng: "Không, anh trai..."
Người đàn ông thả chậm tốc độ, uy hiếp nói: "Không được?"
"Không, không phải... a..." Vương Nguyên lắc đầu kêu lên, "Anh trai, đâm em nhanh hơn nữa, cắm sâu hơn nữa ~'
Giọng nói yêu kiều kết hợp với ngôn từ dâm đãng, cậu vẫn còn mạnh miệng được, dây thần kinh của anh buông lỏng, thấp giọng quát: "Đã đủ nhanh chưa? Đủ chưa?"
Cậu cuối cùng cũng chịu không nổi, hét to: "Đủ rồi... đủ rồi! Ưm... ư... a... muốn... tới... Em tới rồi..."
Cao trào thật nhanh từ đỉnh đánh sâu vào hai người. Vương Nguyên toàn thân mềm nhũn ngã vào người Vương Tuấn Khải , anh ôm cậu nghiêng người, dựa vào tủ giày phục hồi sức lực.
Vừa vào cửa, điều hòa trong phòng đã tự động bật, nhưng hơi nóng bao trùm quanh người hai người vẫn không hề giảm bớt, cả hai thở hổn hển như cá lên bờ.
Vương Tuấn Khải nhanh chóng khôi phục trạng thái ban đầu, một lát sau, sức lực trên chân cũng gần như được lấy lại. Anh ôm chặt cậu , cất bước đi lên phòng ngủ chính trên tầng hai.
Lên tầng, côn thịt mềm chôn trong cơ thể người con trai lại rục rịch chuẩn bị thức tỉnh. Vương Nguyên vòng tay qua cổ anh, đỏ mặt nằm liệt trong vòng tay anh.
Vừa vào phòng, anh liền đặt cậu xuống giường, nhấc hai chân cậu lên tiếp tục va chạm.
Cậu nắm lấy chăn mỏng màu xám tạo thành những nếp gấp, âm thầm tố cáo dục vọng của anh.
"Đừng... không cần," Cậu lầm bầm nói, "Đau, a, em đau..."
Hai tay anh vuốt ve đôi bồng đào của người con trai , bầu ngực trắng nõn lộ ra, rủ xuống trên ngực anh, thật là mời gọi.
Anh vừa thúc vào vừa hỏi: "Em yêu, đau chỗ nào?"
Theo động tác ra vào liên tục của anh, cảm giác đau đớn mơ hồ lúc ban đầu dần trở nên rõ rệt, cậu khó khăn cắn môi dưới, nói: "Dưới... phía dưới đau."
Vừa rồi Vương Tuấn Khải tiến vào vừa nhanh vừa gấp, thâm nhập vừa mạnh vừa lâu hơn mọi lần, có lẽ cậu bị thương thời điểm đó.
Số lần hai người làm tình mấy năm nay cộng lại không bằng mấy tháng nay Vương Tuấn Khải trở về Trung Quốc, hơn nữa trước đây luôn có màn dạo đầu, nào có như hôm nay, mạnh bạo cuồng dã như vậy.
Vương Tuấn Khải nghĩ tới đây, vội vàng rút ra đồ vật, đặt đôi chân trên vai anh xuống, ôn nhu nói: "Đừng khóc, em đừng khóc, mở chân ra để anh xem nào."
Vương Nguyên hai mắt đẫm lệ gật gật đầu, ngoan ngoãn mở ra hai chân.
Vương Tuấn Khải chịu đựng cơn trướng đau vì chưa được thỏa mãn ở bụng dưới, cúi đầu ghé sát vào nơi riêng tư của người con trai .
Vén lên lớp lông mu ướt đẫm mật tình, Vương Tuấn Khải khóe miệng khô khốc nhìn chăm chú môi âm hộ của cậu , thấy huyệt nhỏ vẫn còn phun ra dịch trắng.
"A... đau..." Vương Nguyên xuýt xoa nói.
"Bị trầy da rồi, ngoan ngoãn ngồi yên, anh gọi người mang một ít thuốc qua đây." Vương Tuấn Khải từ trên giường đứng dậy, từ quần tây lấy ra chiếc điện thoại di động.
Vương Nguyên nằm trên giường bất lực đáng thương như một con búp bê bị hỏng. Hai người còn ham muốn nhưng phải dừng lại giữa chừng, đó là một cực hình cả về thể xác lẫn tinh thần.
Thuốc mà anh đưa cũng giúp cậu giảm bớt đau đớn, lúc này anh đã mặc quần áo chỉnh tề, ngó lơ nơi nào đó vẫn còn đang sưng to ở dưới bụng, đi đến bàn trà mở một chai nước đưa cho cậu .
Cậu uống mấy ngụm nước, nhìn thấy giữa hai chân Vương Tuấn Khải nơi nào đó vẫn hiên ngang ngẩng đầu, có chút xấu hổ kéo chăn mỏng bên cạnh che khuất cơ thể.
Cậu thật vô dụng. Rõ ràng hai người chỉ mới vội vã làm có một lần mà cậu đã chịu không nổi.
Đang trong dòng suy nghĩ, đột nhiên anh nhấc chăn bông trên giường lên, kiểm tra lại.
Không chỉ mỗi da thịt ở tiểu huyệt bị trầy mà vùng eo cũng đầy vệt đỏ do dùng quá nhiều lực.
Vương Tuấn Khải bế cậu đi vào phòng tắm làm sạch thân thể cho cậu . Chú ý bên dưới không được để chạm nước, anh vắt khăn tắm lau người cho cậu .
Thân ngọc trần trụi trước mắt, Vương Tuấn Khải cẩn thận lau sạch cảnh đẹp trùng trùng điệp điện trên cơ thể cậu , lau đi cả vệt mồ hôi còn sót lại.
Một lúc sau, anh ôm cậu trở lại giường, hôn lên mặt cậu đầy áy náy, nói: " bảo bối, anh xin lỗi, lần sau sẽ chú ý nhẹ hơn. Còn đau không em?"
Người con trai khẽ gật đầu.
Anh lại nói: "Vậy thì đêm nay không về Vương gia, ở đây nghỉ ngơi, được không em?"
"Nhưng còn mẹ..." Cậu do dự.
"Anh sẽ giải thích với ba mẹ," Người đàn ông vuốt ve khuôn mặt nhỏ, "Đừng để bị nặng hơn, đợi lát nữa bôi thuốc xong thì đi ngủ nhé."
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của anh, cậu gật đầu, nói nhỏ: "Chỉ hơi đau chút thôi, không có vấn đề gì đâu, em có thể giúp anh..."
Vẻ mặt tội lỗi cùng bộ dạng cam chịu của cậu khiến cho hai mắt anh dần đỏ, mặc dù ham muốn còn chưa đủ nhưng nếu làm thêm sẽ khiến cậu đau.
Người đàn ông hơi nhướng mày, hỏi: "Muốn giúp anh?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com