Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 19

Nhếch mép gian xảo anh nhanh chóng cho một ngón tay vào trong cúc huyệt hồng phấn kia. "Xúc cảm thật tốt!" Vương Tuấn Khải thầm khen. Hai chân Vương Nguyên như nhũn ra không chống đỡ nỗi nữa chút nữa là khuỵu xuống, may mà anh nhanh tay vịn lại. Giọng nói đầy châm biếm thì thầm vào tai cậu

- Sao hả thích đến nỗi không muốn đứng nữa cơ à. Ây da nuôi tới chừng này tuổi pa mới biết con là loại người khẩu phật tâm xà nga!

- Biến...ưm...thái...ân...a...

- Muốn lắm rồi hả bảo bối? Hảo, vậy cầu xin papa đi ta sẽ cho con.
- Kh...ông...hức a...hức!!!

- Sao cơ?

Vương Tuấn Khải cố ý chọt chọt vào tràng thịt mềm mại, mục đích là để làm Vương Nguyên rơi vào dục vọng. Cậu cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ nhưng thất bại.

- A...a... Xin papa thao con...thao đến khi nào động dâm đãng không chảy nước nữa thì thôi...

- Không chịu nổi nữa sao?

- Không...a...ưm...a a...

- Nhưng bây giờ ta lại hết hứng thú rồi.

- A không...

- Dâm đãng ta chỉ mới đùa con một chút.

Hành động tiếp theo của cậu làm Vương Tuấn Khải không ngờ. Đẩy mạnh anh xuống đất cậu nhắm ngay côn thịt cứng rắn mà ngồi xuống. Vương Tuấn Khải có chút giật mình. Vương Nguyên như trúng xuân dược mà ra sức nhún, nâng mông cao lên rồi thả rơi chính mình. Mặt Vương Tuấn Khải tràn đầy hưởng thụ, sáng sớm mà được bảo bối tận tình phục vụ thì còn gì bằng. Sau một hồi nhún nhảy cậu rốt cục cũng đạt cao trào rồi bắn ra, bỏ lại anh còn chưa được thỏa mãn. Run rẩy đứng dậy cậu định mặc quần áo vào nhưng Vương Tuấn Khải lại nhanh tay kéo cậu nằm xuống.

- Nguyên nhi à, con được thỏa mãn nhưng còn papa thì sao?

Cậu im lặng

- Thôi nếu con không chịu làm lỗ nhỏ bên dưới thì làm lỗ ở trên nha. Ta cho con 3s trả lời, im lặng là đồng ý lên tiếng là đồng tình nha.

- Con... Ngô...

- Hà!!( Thở dài đầy thoả mãn) Quyết định sáng suốt lắm, cuối cùng con vẫn chọn đồng tình với ta.

Quả thật là gạt người mà! Cậu chưa kịp nói ra thì "thanh sắt" kia đã đâm tới cổ họng rồi nha.

- Sao con không ngậm hết vào? Cứ chừa ra ngoài như vậy ta khó chịu lắm a.

- Không... Ân...thể

- Ta biết là tiểu tiểu Khải của ta to lắm nhưng miệng nhỏ phía dưới của con ngậm được thì tại sao miệng trên lại không thể.

Không thoả mãn anh dùng tay đẩy đầu cậu vào đối mặt với háng mình rồi chậm rãi thúc. Nửa tiếng sau rốt cuộc Vương Tuấn Khải cũng bắn ra. Tinh dịch nhiều đến mức tràn ra ngoài chảy dọc theo cổ của Vương Nguyên. Cậu rất muốn nhả ra nhưng đôi môi dày gợi cảm của Vương Tuấn Khải đã sớm chặn lại đẩy tất cả vào bên trong.

Ngoài nhà ăn...

- Tú Tú, Tuấn Khải và Vương Nguyên đâu rồi?

- Ây! Con cũng đang thắc mắc đây?

Một lúc sau Vương Nguyên từ trên lầu khó khăn đi xuống.

- Nguyên à sao cậu lâu vậy hả?

- À tại vì...

- Tại vì anh kêu hoài mà không dậy nên bất đắc dĩ anh phải vận động một tí để bảo bối mau tỉnh.

Anh mau chóng cướp lời sau đó nắm tay cậu kéo vào bàn ăn báo hại làm Vương Nguyên mặt đỏ tới mang tai. Vương Mỹ Tú thừa biết vận động trong câu nói của Tuấn Khải có nghĩa gì nhưng vẫn giả ngơ.

- Sao mọi người chưa ăn sáng nữa? - Anh bình thản hỏi

- Mày còn dám nói, tại ai hả?

- Không bắt ông chờ.

- Mày...

Gia đình họ Vương lúc nào cũng ồn ào, có lúc dì Lâm nghĩ bọn họ có thật sự là người thân hay không nữa.

Đinh đoong...

- Để tôi mở cho! - Dì Lâm nhanh nhảu.

Đinh Trình Hâm, Hoàng Vũ Hàng và Lưu Chí Hoành lần lượt bước vào. Không khí bỗng dưng im bặt. Cuối cùng Vương Mỹ Tú vẫn mở lời

- Các anh đến đây làm gì dạ?

- Bí mật! - Hoàng Vũ Hàng lạnh lùng trả lời

- Vương Tuấn Khải tôi có chuyện muốn nói. - Vẫn là Hoàng Vũ Hàng

- Có thể đợi tôi ăn sáng xong được không?

- Tôi ăn ké với nha! - Lưu Chí Hoành hỏi

- Mơ! - Anh không thèm nhìn

- Ai xin cậu tôi xin ông chớ bộ. Ông à cho cháu ăn với nha!!!

- Nhà cháu hết gạo rồi à?

Ông với cháu y chang nhau, khẩu khí nói chuyện với người khác thật là lạnh lùng quá đi. May mà có Vương Nguyên tốt bụng đi lấy chén cho Chí Hoành.

Sau bữa ăn...

Ăn xong, Vương Tuấn Khải đi theo bọn Lưu Chí Hoành còn cậu vào phòng chuẩn bị đi chơi với Nhã Nghi. Nhìn đồng hồ còn 45' nữa cậu tranh thủ onl weibo.

Nhóm những bông hoa xinh đẹp khả ái trò chuyện
( Nghe cái tên quế quá)

Nguyên đẹp trai: Nè các cậu bây giờ nam nam yêu nhau có bị kì thị không?

Bạch thỏ dễ thương:  Không có đâu người ta còn ủng hộ nữa đó.

Đại cường công: Đúng a! Thấy tên của tui không là công đó.

Bạch thỏ dễ thương: Nè không lẽ cậu là... Á iu quá đi. Tui biết mà.

Cúc hoa nhỏ: Woa gửi hình bạn trai cậu cho tui coi đi.

Nguyên đẹp trai: Thôi anh ấy không đẹp lắm.

Đại cường công: Không sao bất chấp hết.

Bạch thỏ dễ thương: Đúng đó!

Nguyên đẹp trai:


Ý lộn

Cúc hoa nhỏ: Trời cái này là siêu cấp soái luôn rồi đó.

Đại cường công: Đẹp thì có đẹp thiệt nhưng không bằng tui.

Tiểu mỹ thụ: Bớt tự luyến đi, mau về nhà.

Cúc hoa nhỏ: Mau lôi hắn ta về đi. Người như anh í cứ như ngôi sao nào á.

Nguyên đẹp trai: Thật sự đẹp như vậy sao?

Bạch thỏ dễ thương: Có hàng tốt mà không biết giữ.

Siêu cấp soái ca ôn nhu tà mị công: Thật sự đẹp lắm sao?

Bạch thỏ dễ thương: Ai zị?

Đại cường công: Ê bắt chước tên của tui kìa.

Tiểu mỹ thụ: Tắt mau, muốn ăn đánh hả?

Siêu cấp soái ca ôn nhu tà mị công: Nguyên đẹp trai đây là bạn trai cậu sao? Cậu thích anh ta nhiều lắm hả?

Nguyên đẹp trai: Thôi tui đi đây.
Bạn đã thoát khỏi giao diện trò chuyện

Vương Nguyên đỏ mặt vội vã xách ba lô chạy đi.

Phòng của Vương Tuấn Khải

- Tuấn Khải nãy giờ cậu có nghe tớ nói gì không? - Đinh Trình Hâm hỏi

- À... Không!

- Tên chết tiệt kia mau tắt weibo mau!

End chap

Có đoán được nick wei của lão Đại ko?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com