Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 31

Hai người vật lộn dưới sàn nhà, đánh nhau mãi không ngừng. Phục vụ trong khách sạn phải vào can ngăn. Trong lúc rối trí Vương Nguyên lấy điện thoại gọi cho Lý Nhã Nghi cùng Tùy Ngọc đến giúp đỡ. Khoảng chừng 5 phút sau mọi người có mặt đầy đủ

- Trời ơi có chuyện gì vậy nè?

Lưu Chí Hoành hét toáng lên. Cho dù vậy anh và hắn vẫn tức giận đánh nhau. Cậu bay ra ôm anh lại, còn Chí Hoành thì quay lại ôm Thiên Tỉ

- Vương Tuấn Khải tôi nói cho anh biết những chuyện anh làm ngày hôm nay sẽ không có kết cục tốt đâu!

- Tôi cần cậu dạy bảo hay sao? Vương Nguyên đã là người của tôi rồi giờ cậu làm gì tôi?

- Mày.....

- Thôi đi!

Vương Nguyên chịu hết nổi nên đành phải lên tiếng trấn an hai người bọn họ

- Các người chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thôi sao? Tôi không phải là đồ vật mà các người muốn giành thì giành.

Nói xong cậu tức tối bỏ đi. Cả anh và hắn đều suy nghĩ về những gì cậu nói. Lưu Chí Hoành thấy cậu bỏ đi ý muốn đuổi theo nhưng bị Nhã Nghi ngăn lại

- Để cậu ấy một mình an tĩnh đi! Chúng ta đưa anh ấy về trước đã.

Cô nắm tay anh dẫn đi. Trước khi đi anh còn quay lại nói một câu

- Vương Nguyên mãi mãi là của tôi. Cậu là người đến sau thì cũng chỉ mãi mãi là đến sau!

- Tôi sẽ cho anh thấy đến sau cũng có thể giành được thắng lợi.

- Tôi chờ!

Vương Nguyên sau khi rời khỏi khách sạn liền chạy băng băng về phía trước mà không biết mình đã đi đến đâu. Cậu dừng lại ở một quán ăn nhỏ bên lề đường, mệt mỏi ngồi xuống

- Ông chủ! Cho 2 kết bia! ( A hi hi thật ra tui không biết bên Trung gọi như nào nên kêu vậy trước)

Cậu uống hết chai này đến chai khác mà vẫn cảm thấy chưa đủ. Đang ngà ngà lên cơn say thì bỗng có giọng nói quen thuộc vang lên

- Tiểu mỹ thụ anh làm sao lại uống rượu ở đây?

Cậu ngước mặt lên nhìn con người dám kêu cậu bằng cái tên đó. Thấy Vương Nguyên nhìn mình bằng ánh mắt hình viên đạn Lưu Vũ Phong mớ giả bộ cười hề hề ngồi xuống

- Anh có tâm sự sao?

- Không can hệ tới cậu!

- Thôi mà, em chỉ quan tâm anh xíu thôi làm gì xù lông dữ vậy!?

- Cậu cuối cùng cũng chịu gọi tôi là anh rồi hả?

Lưu Vũ Phong cười hì hì vuốt ve đầu nhỏ xù lông của cậu. Vương Nguyên dường như không thích lắm nên cứ hừ hừ khó chịu lắc lắc cái đầu né đi. Nhìn gương mặt ửng đỏ vì rượu của cậu cộng thêm hành động đáng yêu như mèo con của cậu mà cười vui vẻ.

- Anh lạnh không?

- Bệnh à? Tự nhiên lại hỏi vậy?

Lưu Vũ Phong không nói gì kéo tay Vương Nguyên nhét vài trong túi ủ ấm.

- Làm gì vậy? Cậu thần kinh à?

- Em chỉ muốn giúp anh giữ ấm thôi mà!

- Né ra! Không cần.

- Tại sao lại lạnh nhạt với em như vậy chứ?

- Cậu nói chuyện cứ như quý phi bị thất sủng í nhỉ!?

- Còn hơn vậy nữa cơ! Em như quý phi bị giam vào lãnh cung luôn ấy chứ.

Cậu bật cười thật lớn không để ý tới hình tượng của bản thân. Thấy cậu cười vui vẻ như vậy Vũ Phong cũng bật cười theo. Hai người càng uống càng nhảm kinh thiêng động địa.

- Nhà anh ở đâu? Em đưa anh về.

- Không! Không muốn về nhà đâu, ở nhà bọn họ không xem tôi ra gì hết á!

- Ai dám coi thường anh vậy chứ, cứ nói em em sẽ đánh hắn giúp anh!

- Ai cho cậu đánh anh ấy? Tôi nói cậu biết nhá cậu mà đụng vào một sợi tóc của anh ấy tôi sẽ thiến cậu làm cho nhà cậu ba đời tuyệt tự tuyệt tôn.

- Thôi được rồi không đánh hắn ta ha! Nhưng bây giờ anh định về đâu?

- Cậu cứ quăng tôi ở bãi rác đi không sao hết!

- Anh nói cái gì vậy chứ? Hay là anh về nhà em nha?

- Sao cũng được!

Nói rồi Lưu Vũ Phong dẫn cậu về nhà. Mở cửa ra Vũ Phong chật vật đưa cậu về giường.

- Tại sao anh uống say vào lại nặng như vậy chứ!?

Đắp chăn cho cậu Vũ Phong đóng cửa ra ngoài ngồi uống bia.

Biệt thự Vương gia

- Vương Nguyên đâu? Chẳng phải mấy người nói em ấy đi một chút sẽ về sao?

Anh thét lớn với bọn Nhã Nghi.

- Anh bình tĩnh lại đi cậu ấy lớn rồi có gì đâu mà lo quá lên như vậy?

- Nếu em ấy có chuyện gì thì người đầu tiên anh tính sẽ là em đó.

Nhã Nghi cũng không biết khuyên anh gì hơn nên im lặng ngồi đó. Vương Mỹ Tú thấy anh lo lắng cho cậu như vậy trong lòng sinh ra khó chịu

- Hay là anh đi nghỉ trước đi cậu ấy cũng lớn rồi tự biết lo cho bản thân mình.

- Không cần đâu! Em nghỉ trước đi!

- Thôi mà anh! Nghỉ đi mà!

Vương Mỹ Tú vẫn cứ nhây nhây ôm tay Vương Tuấn Khải lắc lắc làm nũng hi vọng anh còn để ý đến cô. Nhưng ai ngờ anh đã tức nay còn tức hơn, hất tay ả ra hét

- Cút đi! Về phòng cô ấy!

Vương Mỹ Tú như không ngờ tới anh sẽ đối xử với mình như vậy nêm vô cùng ngỡ ngàng. Ả tiếc nuối nhìn anh quay lưng bỏ đi mặt ngậm ngùi cay đắng

- Liu liu liu! Có người quê kìa!

Vương Mỹ Tú nhìn sang thì thấy Lưu Chí Hoành đang chọc quê ả. Ả gồng tay bước tới gằn giọng nói

- Cậu đừng chọc giận tôi!

- Sao? Cô làm gì tôi?

- Đừng tưởng tôi nhịn cậu nhé!

- Không nhịn thì làm gì?

Ả vừa định đưa tay lên tát Chí Hoành thì Nhã Nghi giơ tay nắm lại

- Cô đừng tưởng ở đây muốn làm gì thì làm? Cô cuối cùng cũng chỉ là đứa con nuôi không có danh phận mà thôi!

- Vậy còn Vương Nguyên thì sao? Cậu ta cũng không có danh phận gì chứ?

- Có đó! Cậu ấy là tiểu thiếu gia nhà họ Vương thân phận cao quý hơn cô nhiều. Hơn nữa cậu ấy còn là người được Khải ca yêu quý nhất!

- Mày....

- Mày cái gì, nói không lại thì chửi à? Cô thử đánh tôi một cái nhà họ Lý có buông tha cho cô không thì biết.

- Khải ca nhất định không để cho các người làm vậy đâu!

- Tôi tin anh ấy không vì một người như cô mà phá hoại đi quan hệ giữa hai nhà họ Lý và họ Vương đâu.

------------------------END-----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com