Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 28

Đêm hôm ấy, Lâm Phi đã tắt

thở...........

Khải Vương rối bời điên cuồng không

biết làm thế nào......

Cả hoàng cung kinh sợ khi nhìn thấy

khuôn mặt đầy những vệt máu chảy

dài từ trán xuống cằm của Lâm Phi,

kèm theo đôI mắt thao láo trợn trừng

trừng, miệng há hốc, trào ra những

giọt máu đen ngòm trông vô cùng

khiếp đảm!

--- Minh Toạ Cung ---

Từ lần cháy Lưu Ly Cung, Chiêu Hy

đến đấy ở tạm cho tới khi thành xong

Lưu Ly Cung đẹp hơn theo ý nàng.

Chiêu Hy gạt tách trà nhấp lên môi.

Đã về đêm. Không khí trầm xuống, trở

nên vắng lặng, bao trùm một bầu

không khí lạnh lẽo có phần ghê sợ.

- Vậy là ả đã chết ! - Chiêu Hy khẽ

nhếch mép cười - Một cái chết ghê

rợn ! Không ngờ độc dược lại ghê gớm

như vầy !

Chợt.......một luồng sát khí bắt đầu

bốc lên. Từ đâuc ó mùi khói xộc lên

đến khó thở. Chiêu Hy ngó ra ngoài

cửa, hốt nhiên, nàng nhìn thấy mấy

tia lửa toé lên từ sau những bụi cây

trong vườn. Nàng hoảng lên, sống

lưng có một cơn lạnh chạy dọc.

- Nương Nương ! - Nô tỳ hầu cận

bỗng lên tiếng khiên Chiêu Hy giật

thót tim

- Ngu xuẩn ! - Nàng hét lên - Ngươi

muốn ta giật mình chết à ? Cút đi

cho khuất mắt ta !

- Dạ dạ....nương nương bớt giận, nô

tỳ cáo lui ! - Nô tỳ kia liền vội vã

bước nhanh ra ngoài

Chiêu Hy khẽ đặt gót giày son ra khỏi

ngưỡng cửa, từ từ bước theo những

vệt khói dài đang lờ mờ như bóng ma

trơi trên bầu trời đêm đầy bí ẩn

Khu vườn bắt đầu mở rộng lối, dẫn

Chiêu Hy bước vào một khoảng sân

rộng, lát đầy những viên sỏi trắng

bệch dưới ánh sáng của trăng trông

đến là rùng rợn. Bỗng... vù một

cái....một thứ gì đó lướt qua lưng

Chiêu Hy khiến nàng giật mình quay

đầu lại hoảng hốt. Chưa kịp định

thần, lại một tiếng gió rùng rợn vụt

qua sau lưng nàng. Chiêu Hy thét

lên :

- Kẻ nào ! Kẻ nào bày trò doạ bổn

cung, có muốn bị trảm không hả ?

Hốt nhiên, một bóng trắng vụt qua

trước mặt nàng khiến nàng thót tim

co rúm người lại...Một tiếng thì thầm

nghe sởn gai óc bắt đầu vang lên :

- Đền mạng.....đền mạng cho bổn

cung.....đền máu....đền máu cho bổn

cung....

- Lâm phi ? - Chiêu Hy buột miệng

thốt ra

- Đền máu.....đền máu.....đền máu

cho bổn cung......

Bất ngờ, những cánh hoa dưới chân

Chiêu Hy đổ rạp xuống như bị ai đó

giẫm nát. Những cánh hoa bắt đầu

rủ xuống, chảy ra những thứ chất

lỏng đặc sệt đen ngòm một cách quái

dị. Những tia lửa toé lên tứ phía bắt

đầu bùng dữ dội, sức nóng chồm lên

quây lại thành một vòng tròn như

muốn nuốt chửng lấy Chiêu Hy. Nàng

kinh hãi nhưng vẫn ghìm giọng :

- Ta không sợ đâu! Đừng hòng doạ

nạt ta! Ra mặt đI đồ hèn!

Chiêu Hy vừa dứt lời, một điệu nhạc

vút lên không trung. Tiếng nhạc vô

cùng ma quáI, đầy những giai điệu

rùng rợn, những nốt nhạc trầm xuống

như muốn ghè hết hững viên sỏi dưới

chân nàng. Điệu nhạc toát ra một âm

hưởng kinh hãi như phát ra từ địa

ngục sâu thảm đầy những linh hồn

đói khát đang mò mẫm trong bóng

đêm để vồ lấy con mồi. Những tiếng

nhạc điên dại ấy bắt đầu len vào đầu

Chiêu Hy. Nàng điên loạn, quay

cuồng ôm lấy đầu. Toàn bộ thân thể

run rẩy, tâm trí rồ dại, một sức đè

nén nặng kinh khủng cứ thế ép vào

khối óc nàng một cách vô cùng tàn

bạo.

Bắt đầu, những tiếng rên rỉ vang lên

"Đền mạng, đền mạng cho ta.......đền

máu....đền máu cho ta....trả

hồn.....trả hồn cho ta!!!!"

Chiêu Hy vung tay loạn xạ khắp nơI,

thét ầm lên:

- Đi chết đi! Linh hồn ngươI đã về với

địa ngục rồi! Đi chết đi!

Đoạn, nàng rú lên cười như điên như

dại:

- Lâm phi ngu xuẩn đáng thương, bổn

cung giết ngươI đó! NgươI làm gì

được bổn cung? Dám coi thường bổn

cung sao? NgươI hãy chống mắt lên

mà nhìn xem xác thịt ngwoi đã bị

nhuộm máu như thế nào? NgươI làm

gì được bổn cungc hứ? Tội vạ ta đã

đổ cả lên đầu Vương Nguyên đệ đệ

ta, nó chỉ có nước chết thay ta thôi!

Hahahahaha!!!! Có giỏi thì ra đây!

NgươI làm gì được bổn cung? NgươI

làm gì được bổn cung? Ta đã biến

ngươI thành một hồn ma chết không

toàn thây, ta đã đổ tội đốt tẩm cung

lên đầu ngươI, ta đã sắp đặt kế

hoạch vấy oan cho đệ đệ ta một cách

hoàn hảo, còn gì ta không thể làm?

Đến đây! Đến đây! Đến đây, bổn cung

sẽ cho ngươI chết một lần nữa!

Vừa dứt lời, Chiêu Hy cười vang một

cách cuồng loạn

Hốt nhiên, từ trong bụi cây, một

bóng trắng vụt ra, siết lấy cổ nàng,

ghè lấy đầu nàng bằng một mẩu đá.

Nàng kinh hãi toan thét lên thì hơi

thở đông cứng lại, cổ hang nghẹn ứ

không thốt được ra tiếng, khuôn mặt

tái đi, đôi mắt không chớp nổi

Trước mặt nàng......

Một hồn ma......

Đang túm chặt lấy hơi thở của

nàng......

Siết lấy linh hồn vấy bẩn của

nàng........

Ghè mạnh lấy tâm trí đang bị điên

loạn của nàng.......

Khuôn mặt của hồn ma ấy......

Đầy những vệt máu chảy từ trán

xuống đẫm cằm và cổ.......miệng đầy

những chất lỏng đem ngòm rỉ

ra........Mái tóc xoã rũ rượi....Đôi mắt

thao láo đảo liên hoàn.....

Khuôn mặt rùng rợn ấy nhe ra hàm

răng trắng bệch, cười một cách hãi

hùng, để trào ra từ trong miệng

những giọt máu đen đỏ lẫn lộn đặc

sệt

Hông ma ấy bóp nghẹt lấy cổ họng

của Chiêu Hy dễ dàng như bóp nát

một nắm rơm mềm. Bởi lẽ.....hồn

Chiêu Hy lúc này đã kinh hãi không

còn ở lại xác nữa...

Hồn ma kia mấp máy môI, khẽ rên rỉ:

- Đi đêm cho lắm.....có ngày...gặp

ma.......muốn người ta không biết......

phải chi........người đừng có làm........

- C...cứu....cứu...tôi....v..v..với.... -

Chiêu Hy trừng mắt khiếp sợ lắp bắp

một cách yêu ớt

Bóng trắng thẳng tay quăng người

Chiêu Hy về phía trước. Nàng đập

thân mình xuống đất một cách đâu

đớn tê liệt. Một gót giày xuất hiện

trước mặt nàng......Nàng yếu ớt gượng

dậy..........

- Vậy là đã rõ ! - Người trước mặt lên

tiếng

- H....H.... - Chiêu Hy mấp máy môi

- Con tiện nhân! - Người trước mặt

quát lên

- Hoàng....Thượng........ - Chiêu Hy

kinh hãI thốt lên

***

- Nhiều máu quá! - Vĩnh Khả nhăn

nhó cầm miếng vảI mỏng lau mặt -

Huynh lấy máu ở đâu ra đấy

- PhảI rồi! Muội nói huynh mới nhớ!

Chưa trả tiền mua máu cho lão chủ

tiệm thịt bò! - Tường Uy tản nhiên

trả lời

- C...cái..gì? - Khả tử giật mình - Thịt

bò ư? Vậy huynh nói....đây...đây...là

.....

- Tỷ tỷ ! - Nguyên tử chợt chạy vào -

Tỷ vẫn chưa lau sạch chỗ máu bò đó

sao ? Công nhận là nhiều máu thật !

Vĩnh Khả chết đứng phải đến mấy

giây....Định thần lại, nàng mới hoàn

hồn, đi vào trong tắm rửa......

(Còn tiếp)

Au: Fru

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com