Chap 1: Say , Lợi dụng cơ hội
Đừng mang đi khi chưa có sự đồng ý của ta nhá... ^_^
~~~~~~~~
"Vương Nguyên, Vương nhà cậu uống,say, cậu mau sang đây tha hắn về giùm cái"
"Bảo anh ta đi chết đi. Tớ không quen anh ta." - Cậu còn đang giận bởi hôm qua ở sân bay cho cậu ăn cả ly bơ không thương tiếc,gì mà sang rước về, mơ đi.Đáng tiếc, người đầu bên kia điện thoại hiển nhiên không hiểu lòng của cậu.
"Nguyên Nguyên, đừng đùa, đại ca ở đây làm ầm ỹ, tớ không ăn Hoành Thánh được."
Người nửa đem canh ba gọi điện cho cậu là a?là Thiên Tỉ.Thiên Tỉ là ai? Là người phát ngôn cho Vương Tuấn Khải, hai người họ chung một phe lớn lên. Vương Tuấn Khải là ai? Chính là cái người cậu đang cạch mặt nha. Bắt cậu giảng hòa trước, đợi sang năm đi. Chả có nhẽ bắt Vương Nguyên ta phải xuống nước sao? Thà ở nhà ăn mì còn hơn nửa đem mò sang đấy.
"Anh ý làm ầm ĩ thì ầm ĩ, có quan hệ gì với tớ"
"Nguyên Nguyên, xin cậu làm ơn làm phước, coi như tớ xin cậu,tớ đây cũng sắp bị hắn đập nát rồi."
Giống như là phối hợp với lời nói của Thiên Tỉ,trong điện thoại truyền đến một loạt tiếng bịch bịch, binh binh to lớn, sau đó là tiếng kêu gào của Thiên Tỉ,dường như có tiếng kêu rên của ai không thể nghe được. Nghe động tĩnh này, đoán chừng bị đập không ít.
"Cậu tùy tiện tìm cho anh ta một chỗ nằm xuống, không phải xong chuyện sao? Chờ sáng sớm ngày mai hắn tỉnh lại, sẽ tự về nhà thôi"
Người lớn như thế rồi, còn phải đi nhận người, cậu không đủ khả năng lo cho người này.
"Nguyên Nguyên, không phải là cậu không biết, lão Vương nhà cậu, hắn cứ như vậy đuổi người sao? Hôm nay cũng không biết hắn bị cái gì kích thích, bắt người rồi đánh người, mặt của tớ cũng bị hắn đánh vỡ ra rồi, cái mặt tiền tán gái của tớ...a a a.."
Vương Nguyên nghe Thiên Tỉ khóc lóc thảm thiết cũng không mảy may để ý. Cái bài này, cậu quá quen rồi.
"Nguyên à, cậu không thể thấy chết mà không cứu,lão Vương nhà cậu chỉ nghe lời có mình cậu thôi. Cậu hãy tha cho tớ đi. Hoành Thánh của tớ, đâu phải ngày nào cũng được phép ăn đâu.. Hai cậu giận nhau thì về nhà đắp chăn bảo nhau. Sao lôi hai người đáng thương như chúng tớ vào cơ chứ.. Hu huhu.. "
Phi.
Cậu chính là không quan tâm Hoành Thánh của Thiên Tỉ. Cậu bắt người ta mặc áo đôi mà người ta còn không chịu mặc hà cớ gì người ta nghe lời cậu.
"Nguyên Nguyên của tôi, có lẽ nào cậu không thương tớ. Tớ kiếp trước có mắc nợ hai người đâu sao kiếp này hành hạ tớ không được an ổn với vợ tớ thế này.."
Nguyên Nguyên không sợ hãi, chậm rãi mở miệng, lại nghe đầu bên kia điện thoại truyền đến một loạt tiếng bịch bịch, binh binh, thầm hô quá nhỏ. Ai bảo đồng chí Thiên Tỉ hắn không có việc gì, lại đem Tuấn Khải nhà cậu phá cho hư, Tuấn Khải nhà cậu lúc đầu cỡ nào là một thiếu niên chính trực a, nhìn lại, mấy năm này đã biến thành cái dạng gì. Được rồi, cậu thừa nhận, thật ra, lúc còn bé Tuấn Khải hay bày ra khuôn mặt ngây thơ,nhưng khi còn bé, anh cũng không dám gặm miệng cậu a, nếu hắn dám gặm miệng cậu, cậu sẽ đánh cho hắn răng rơi đầy đất.
"Thiên Tỉ, cậu nói điện thoại với ai, nhanh qua đây uống rượu với anh, uống. . . . . ."
Tiếng của con sói con nào đó thông qua ống nói, truyền vào lỗ tai Vương Nguyên, Vương Nguyên có chút cắn răng nghiến lợi, con bà nó, đêm hôm khuya khoắt, không để cho cậu ngừng nghỉ, ăn uống sảng khoái đúng không?.
"Đại Thiếu Gia, tôi đang gọi điện thoại cho Nguyên Nguyên, nói cho cậu ấy đến đón anh có được không?"
"Nguyên Nguyên? Ai là Nguyên Nguyên?"
Lặng lẽ lắng nghe động tĩnh bên đầu kia điện thoại, Nguyên Nguyên thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình, dù thế nào đi nữa, tôi chính là Nguyên Tử của anh.
"Vương Nguyên, Vương Nguyên,biết không?"
"A, em nói Nguyên Nguyên a, không cho cậu gọi cậu ấy là Nguyên Nguyên, không cho"
Cậu phải gọi cậu ấy là chị dâu, Vương Tuấn Khải trợn mắt giận dữ nhìn lên,Thiên Tỉ lập tức nhận lỗi, mặt của cậu ta đến giờ vẫn còn rất đau, cậu ta cũng không dám chọc giận Vương Tuấn Khải vào lúc này.
"Được, được, em không gọi, không gọi."
Thiên Tỉ một tay cầm điện thoại, một tay đẩy Tuấn Khải, không để cho hắn phá hư cuộc trò chuyện của mình.
"Chị dâu, còn đang nghe không?"
"Đang nghe"
Nghe hai kẻ điên, nói linh tinh đấy.
"Năm gói kẹo dâu ngọt vô cùng ngọt luôn."
E hèm, cậu không phải là cái người ham món lợi nhỏ, tiện nghi.
"Thêm một tuần làm ô sin sai vặt."(vì Hoành Thánh, phải hy sinh thôi.)
"Được, tớ tới liền"
Cúp điện thọai. Vương Nguyên đút nốt con cua cuối cùng vào miệng, nhai nhồm nhoàm.Nhìn đồng hồ một chút, cũng hai giờ rồi chứ sớm sủa gì đâu.
Bọn họ vẫn thật là không phải a~, đã trễ thế này rồi, còn bắt cậu tới ba đón người. Mà dạo này lắm yêu râu xanh lắm, dù gì cậu cũng là một chàng trai hết sức hấp dẫn nha. Lỡ có chuyện gì thì fan biết làm sao.
Hẹn tắt máy vi tính, nắm cái chìa khóa, ví tiền, Vương Nguyên chuẩn bị đi nhận người.
Vương Nguyên đi xuống lầu, đi ra chung cư, ở cửa chung cư, tiện tay ngoắc ngoắc, một chiếc taxi liền dừng ở bên cạnh cậu
"Sư phụ, quán bar rã rời, phải nhanh lên một chút"
Một lát nữa, cậu còn phải trở về ăn cua nữa đấy.
"Cậu em,chồng em ở đó uống say sao?"
Tài xế taxi đem bảng hiệu xe đè xuống, vừa lái xe, vừa phun một câu như vậy. Vương Nguyên thiếu chút nữa bị những lời này của hắn làm cho nghẹn chết.Lẽ ra phải nói Vợ cậu mới đúng chứ.
"Sư phụ, tôi đi chơi mà?"
"À? Ngược lại, lần đầu lại mang dép và áo khoác đi quán bar chơi sao?"
Tài xế taxi lắc đầu một cái, không kiểm điểm mắt của mình kém cỏi, mà là có chút buồn bực, lúc nào thì quán bar biến thành chợ bán thức ăn rồi.
"Hắc hắc, nói giỡn với anh đấy, tôi đi đón đứa em"
Vương Nguyên nhìn trên chân mình, cười gượng hai tiếng, trời tối, ánh mắt của người tài xế thật đúng là tốt a
"Cậu em, có muốn tôi chờ các người hay không?"
"Không cần, không cần"
Vẫy tay một cái, Vương Nguyên mang dép kêu lách cách, hấp tấp đi vào quán bar, ngó ngang ngó dọc tìm kiếm cái bản mặt đáng ghét đao đần của con cua nhà mình.
Khi Vương Nguyên đẩy cửa phòng ra thì chuyện thứ nhất chính là hối hận mình đã thừa hơi tới,cái nơi chết tiệt này.
Lúc này, Vương Tuấn Khải đang móc trên cánh tay của Thiên Tỉ, cố gắng với tới chai rượu Ngu Thiên Tỉ đang giơ lên cao, hai người đang léng phéng, giống như tứ chi dây dưa. Bàn về chiều cao, Vương Tuấn Khải cao hơn Thiên Tỉ một chút, nhưng có lẽ là vì say rượu, cái chai rượu kia, trước sau, Tuấn Khải cũng không với tới.
"Nguyên,cậu tới rồi, đừng đứng đó, nhanh qua đây giúp một tay"
Đuôi mắt Thiên Tỉ nhìn thấy Vương Nguyên đang đứng ở cửa, lập tức giống như nhìn thấy cứu tinh.
Thiên Tỉ gọi một tiếng Nguyên này, không gọi được Vương Nguyên đi tới, ngược lại làm cho Tuấn Khải tỉnh táo không ít.
"NGUYÊN NGUYÊN?"
Vương Tuấn Khải buông Thiên Tỉ ra, còn thuận thế đẩy một cái, hoàn toàn không có giá trị lợi dụng, Thiên Tỉ cứ như vậy bị đẩy một cái lảo đảo, thiếu chút nữa lộn đầu cắm xuống đất.
Nguyên Nguyên, em tới rồi, hì hì"
Vương Tuấn Khải một bước, ba uốn éo, đi đến trước mặt Vương Nguyên,lúc này Vương Tuấn Khải hoàn toàn mất đi khí phách Công Tử Ca thường ngày, cười như kẻ ngốc, móng vuốt không nhịn được sờ về phía bàn tay nhỏ bé của Vương Nguyên.
"Còn cười được"
VƯơng Nguyên tát một cái, đem móng vuốt lúng ta lúng túng của anh, chụp được.
Một cái chụp này là không nhẹ, vốn nước da của Tuấn Khải trắng nõn, mu bàn tay lập tức đỏ lên.
"Nguyên Nguyên. . . . ."
Miệng của Vương đại công tử nhếch lên, có chút ủy khuất, đem móng vuốt để xuống, bộ dáng kia, Thiên Tỉ ở một bên nhìn thấy muốn buồn nôn.
Lúc nãy còn đánh cậu ngã nhào như thế, sao gìơ biến thành bộ dạng con cún con thế này rồi.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng sự thật Vương Đại công tử đang khùng khùng kia vẫn là của cậu.
"A, chúng ta về nhà"
Lần này Vương Tuấn Khải quang minh chính đại dắt tay Vương Nguyên, sau đó đi ra ngoài, Vương Nguyên không tiếng động quay đầu lại hỏi Thiên Tỉ vẫn còn chưa có tỉnh hồn lại: Không phải cậu nói hắn say sao?
Bộ dạng hắn có chỗ nào là người say, mặc dù bước không phải rất vững, nhưng không còn té ngã, hơn nữa còn biết chính xác vị trí cửa ở đâu.
Thiên Tỉ khuôn mặt sung sướng như thoát khỏi gánh nặng. Mặc kệ hắn,có say hay không say, đó không phải là chuyện cậu quan tâm. Còn chuyện giao hẹn kia, không có bằng chứng thì đừng mơ Thiên Tổng ta làm. Quan trọng nhất là...."Ây da... Hoành Thánh của ta ơi...."
Để nguyên cho Vương Tiấn Khải kéo mình ra cửa, nhét vào taxi . Là chiếc xe ban nãy cậu đi.
"Cậu nhóc, đây là em trai cậu sao?
"Phải." Vương Nguyên không khách khí đáp.
"Vóc dáng thật đẹp trai. Nhưng dường như to hơn cậu. Cậu nhỏ hơn cậu nhóc à "
Cậu nhóc? Đừng tổn hại người như vậy. Dù gì cậu cũng ra dáng đàn ông lắm mà.
Một bên Vương Tuấn Khải cũng không vui vẻ
"Ai là em trai cậu ấy a. Anh mới là em trai cậu ý, cả nhà anh mới là em trai của cậu ấy.."
Tài xế Taxi kinh ngạc, xe run lên, dù vậy cũng không có xảy ra chuyện gì.
"Sư phụ, anh lái vững một chút, hắn uống say rồi, anh chớ để ý"
"Không có. . . . . . Không có chuyện gì."
"Tôi không phải em trai cậu ấy"
Vương Tuấn Khải vẫn đang kháng nghị, hiển nhiên đối với tài xế taxi cực kỳ khó chịu.
"Dạ dạ dạ, cậu không phải là em trai của cậu ấy"
End chap 1.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com