Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương29 : Bỏ Chốn

Giọt nước mắt trong suốt lại một lần nữa chảy từ khóe mắt xuống. Vương Nguyên cúi đầu khóc, tiếng khóc không lớn, chỉ khẽ như tiếng ngọc vỡ nứt, nghe mà tan nát cõi lòng.
Thiên Tỉ luôn rất cứng rắn nhưng nay rốt cục lòng cũng như nước vỡ đê, dưới ánh mắt chăm chú phiếm lệ, hắn dần mềm lòng...
Hắn không thể kiềm chế được, nâng tay lên, ngón tay thô khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, đầu ngón tay chạm vào một giọt nước mắt nóng bỏng thì lồng ngực đau như bị người nào đó đâm cho một dao. Hắn không nói thêm gì nữa, ôm lấy Vương Nguyên, sải bước rời đi...
Vương Nguyên không hề giãy dụa. Cậu tựa như con mèo nhỏ bị chặt đứt đuôi, đầu khẽ ngả vào lòng người đàn ông.
______________
Chiếc xe cao cấp chạy nhanh trên quốc lộ. Về đêm, ánh trăng chiếu lên làm chiếc xe càng thêm sáng bóng.
Trong xe, tĩnh lặng vô cùng.
Thiên Tỉ chuyên tâm lái xe, lại thỉnh thoảng nhìn Vương Nguyên ở phía sau qua kính chiếu hậu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu như mất đi huyết sắc mà tái nhợt, đôi mắt vốn mỗi lúc cười rộ lên đều phiếm vầng sáng của ngọc lưu ly thì giờ đây ảm đảm, như con thuyền mắc cạn ngàn năm, vẻ tuyệt vọng đau thương.
Từ lúc lên xe, Vương Nguyên vẫn không nói chuyện, ngay cả hít thở đều rất nhẹ nhàng. Cậu lẳng lặng ngồi đó, mái tóc ngắn quăn dịu dàng, tựa như con búp bê không sinh mệnh.
Qua một lúc, ngọn đèn đường chiếu lên má, cậu mới cẩn thận hỏi một câu: "Anh muốn đưa tôi về nhà sao?"
Thông qua kính chiếu hậu, đôi mắt Thiên Tỉ cùng ánh mắt cậu chạm nhau. Đôi mắt người đàn ông thoáng hiện vẻ u trầm, tim hắn đập nhanh hơn, có vẻ hơi chấn động một chút, liền hạ giọng nói...
"Đúng, về nhà!"
Vừa dứt lời, thấy khuôn mặt Vương Nguyên kinh hãi liền bổ sung một câu: "Nhưng mà không phải là Bạc Tuyết Bảo, là nhà tôi."
Khuôn mặt Vương Nguyên từ hoảng sợ biến thành kinh ngạc.
"Cồng tử Vương Nguyên tuy nói không muốn về nhà nhưng vẫn phải nghỉ ngơi!"
Ngữ điệu bình thản của Thiên Tỉ lại lộ ra vẻ quan tâm rõ ràng, đôi mắt hắn vẫn như khóa lấy khuôn mặt đang dần khôi phục vẻ bình tĩnh của Vương Nguyên.
Nghe được những lời đó, lòng Vương Nguyên như được phủ luồng hơi ấm, cảm giác an toàn như có một bàn tay ấm áp đang vỗ về mình. Cậu nhìn bóng lưng hắn, cúi đầu nói:
"Thiên Tỉ tiên sinh, cảm ơn anh!"
Cậu hẳn là đang đề phòng hắn, đề phòng cảm giác an toàn như đêm nay. Dù sao hắn cũng là người thân cận nhất bên cạnh cha nuôi. Nhưng không hiểu vì sao, sự xuất hiện của hắn mang đến cho cậu cảm giác thật lạ lùng.
"Công tử Vương Nguyên khách khí quá, cứ gọi tôi là Thiên Tỉ được rồi!" Giọng nói hắn trầm ổn mà mạnh mẽ, như tảng đá chạm mạch vào cõi lòng Vương Nguyên.
Vương Nguyên gật đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại, hàng long mi dài che khuất đi đôi mắt mệt nhoài...
Trong xe lần thứ hai khôi phục vẻ yên tĩnh, tràn ra , một loại cảm giác an bình, ngọt ngào, lại mang theo chút hương hoa, cho đến khi...
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Vương Nguyên ngồi trong xe cũng không bị kinh động. Nghĩ đến chuyện khủng khiếp tối hôm qua đã đủ khiến cậu tiều tụy, mệt mỏi mà ngủ say giấc. Chỉ có điều, tiếng chuông này làm Thiên Tỉ kinh ngạc, ngay sau đó, đầu óc như muốn nổ tung.
Thiên Tỉ ơi Thiên Tỉ, rốt cục là mày đang làm cái gì thế này? Mất trí sao? Sao lại muốn đưa cậu ấy về nhà mình chứ?
Tiếng chuông đổ liên hồi, tiếng này cao hơn tiếng trước, đủ đề thấy đối phương nhẫn nại đến mười phần.
Một lúc lâu sau, Thiên Tỉ mới nghe điện thoại, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp...
"Vương tiên sinh!" Giọng nói của hắn khôi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có.
Đầu bên kia di động vang lên tiếng nói lạng băng, tuy không thấy sự tức giận nhưng lại tạo ra áp lực lớn vô cùng.
"Vương tiên sinh, tôi biết rồi !" Tiếng Thiên Tỉ cất lên, có chút trầm thấp, cũng có chút áp lực.
Xe ngừng lại!
Đèn xe chiếu về phía trước ánh sáng chói lòa. Hắn đột nhiên nhắm mắt lại, hơi nhíu mày ; không khó để nhìn ra được nội tâm mâu thuẫn. Một lúc lâu sau, hắn nhìn về kính chiếu hậu, lại ngoài ý muốn phát hiện Lộc Hàm đã sớm tỉnh, hai mắt trong như ngọc nhìn hắn...
"Là điện thoại của cha nuôi?" Giọng nói của cậu dịu nhẹ, như âm thanh của thiên nhiên, như tiếng đàn, lại lộ ra một tia mơ hồ, bất định.
Thiên Tỉ xoay người nhìn cậu. Cậu là người thông minh, từ nhỏ đến luôn luôn thông minh,lanh lợi như vậy khiến người khác không nỡ lòng lừa gạt.
"Vương tiên sinh biết công tử Vương Nguyên đã tỉnh, bảo tôi đưa công tử về tòa thành." Giọng Thiên Tỉ có vẻ hơi khàn và nhỏ.
Đôi môi anh đào của Vương Nguyên theo bản năng run rẩy, có điều trong nháy mắt đã khôi phục bình thường. Một hồi lâu cậu mới gật đầu, "Tôi biết rồi, trở về tòa thành đi."
Sự vâng lời của cậu trái lại khiến Thiên Tỉ bất an cùng đau lòng, thầm thở dài một hơi, nhìn chằm chú khuôn mặt cậu rồi mới xoay người, vừa muốn khởi động xe.........
"Thiên Tỉ... "
Vương Nguyên ngoài ý muốn mở miệng gọi tên hắn, giọng nói rất nhẹ, lại giống như giọt nước nhỏ chảy vào tim hắn.
Thiên Tỉ một lần nữa xoay người nhìn cậu, "Công tử Vương Nguyên có gì dặn dò?"
Vương Nguyên cụp hàng mi dài, lại nâng khuôn mặt có vẻ xấu hổ lên, dường như có việc khó nói.
Thiên Tỉ hơi nhíu mày, vẫn kiên nhẫn nhìn cậu.
"Tôi, tôi, có việc.....gấp."
Cậu nuốt nuốt nước miếng, hai má lúm đồng tiền hiện ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn không chút huyết sắc giờ lại phiếm hồng.
Thiên Tỉ trong lúc nhất thời có chút sợ hãi. Cậu tựa như con thú nhỏ trêu người, cậu cúi đầu ngượng ngùng vô cùng xinh đẹp, đủ có thể gây ra chiến tranh giữa đám đàn ông.
Thấy đôi mắt Vương Nguyên mang vẻ bối rối, lúc này hắn mới có phản ứng lại, cũng rõ nguyên nhân mặt cậu hồng như vậy, liền vội vàng xuống xe mở cửa.
Gió đêm thổi nhẹ mái tóc ngắn của Vương Nguyên, từng sợi tóc tinh tế mang theo mùi hương thoang thoảng, không giống với mùi nước hoa và mĩ phẩm như những người khác. Loại hương này thoảng như mùi cơ thể, từng đợt từng đợt tỏa ra khiến người khác không đành lòng, chìm đắm trong đó.
Nước mắt dường như đã không còn dấu vết trên khuôn mặt cậu nữa. Trong một khắc, nét cười thản nhiên lộ ra, đẹp tựa mây trôi, lại như nhành lan trắng nổi trên mặt nước......
"Cám ơn anh, tôi...sẽ quay lại ngay."
Vương Nguyên nhẹ giọng, thản nhiên nhìn vào đôi mắt chăm chú của Thiên Tỉ.
Thiên Tỉ như mê muội, nụ cười của cậu so với hoa còn đẹp hơn, ngoài ý muốn còn nghe được giọng nói chần chờ của cậu, hắn gật đầu.
Vương Nguyên âm thầm thở một hơi, nhanh chóng chạy đến phía nhà vệ sinh công cộng ở xa xa kia.
Thiên Tỉ không lên xe, mà dựa cả thân mình cao lớn lên thân xe. Cho đến khi bóng dáng Vương Nguyên bị tán cây che khuất, trong đầu hắn lại hiện ra nụ cười xinh đẹp ban nãy của cậu...
Trong tim hắn, chưa bao giờ có cảm giác ấm áp đến vậy.
Châm một điếu thuốc, khuôn mặt cương nghị của Thiên Tỉ hãm trong làn khói thuốc, đôi mắt lãnh đạm dần nổi lên nghi hoặc...
Vương tiên sinh sao lại biết rõ hành tung của công tử VươngNguyên đến vậy ?
Bất tri bất giác, hắn lâm vào trầm tư, cho đến khi....
Điếu thuốc cháy đến tận đầu lọc châm vào đầu ngón tay sinh đau, nhẹ run lên, tàn thuốc rơi xuống. Thiên Tỉ nhíu mày, lúc này mới phát hiện Vương Nguyên đã vào trong rất lâu. Trong mắt nhất thời hiện lên độ cảnh giác, hắn không nói lời nào đi thẳng đến khu vệ sinh công cộng...
Đáng chết !
Đây rõ ràng là nhà vệ sinh mới xây, lối vào kín mít, căn bản là không thể sử dụng được.
Công tử Vương Nguyên ?
Đôi mắt Thiên Tỉ không chớp, con ngươi sắc bén như tia X-quang quét qua tứ phía.
Rất bình thường, không có dấu vết gì, chắc chắn công tử Vương Nguyên không phải bị bắt cóc, cậu ấy....chạy trốn !
Đáng chết !
Thiên Tỉ đấm mạnh vào thân cây đại thụ bên cạnh, lực đạo khá lớn làm cho cái cây rung một chút, vài chiếc lá đã rơi xuống đỉnh đầu hắn, lại bị hắn buồn bức gạt ra. Chưa nói câu nào, chạy về xe, hắn bắt đầu đi dọc theo hướng Vương Nguyên có thể chạy trốn.
Hắn thế nào lại động lòng trắc ẩn ! Hơn nữa còn phạm phải sai lầm nhỏ nhất, lại không nhìn ra dự tính đằng sau nụ cười của cậu.
Chiếc xe như tên bay lao ra ngoài.
Một lúc lâu sau, khi mọi thứ đã tĩnh lại, mới thấy một bóng dáng nhỏ bé trên cây mà Thiên Tỉ vừa đứng cạnh, tán cây rậm rạp hoàn toàn che đi thân mình của cậu.
Vương Nguyên nhảy xuống, nhẹ nhàng thở ra.
Nếu cậu chạy trốn ngay, nhất định sẽ bị Thiên Tỉ tìm được. Cậu chỉ có hai cái chân, sao có thể chạy trốn một cái xe ?
Nhìn thấy nguy hiểm đã qua, Vương Nguyên cố nén cảm giác đau đớn trên người, hướng đường ngược lại mà chạy thật nhanh...
______________
Ánh trăng kéo dài bóng hình Vương Nguyên. Cậu lựa chọn nơi có nhiều người để đi, như vậy sẽ che lấp được tốt hơn. Lần này bỏ trốn là đường đột nên không hề chuẩn bị gì. Dưới bóng đêm, Vương Nguyên như con nai lạc đường, không biết nên đi đến đâu, thậm chí lúc này cậu cũng không muốn đến trường,
Cũng chẳng cần quan tâm nhiều như vậy. Cậu cực kỳ sợ ban đêm, chỉ nghĩ xa một chút là muốn bình an trải qua một đêm mà thôi.
Ở ngã tư đường, xe cộ tấp nập.
Vương Nguyên hốt hoảng, thiếu chút nữa lao vào một chiếc xe, sợ tới mức ngã ngồi trên đường, lúc này mới có chút cảm xúc mơ hồ...
Người thanh niên bên trong nhanh chóng xuống xe, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Vương Nguyên, giọng nói đau lòng quen thuộc cất lên...
"Vương Nguyên, sao lại là em ? "
Ngay sau đó, thân mình nho nhỏ được hơi ấm quen thuộc bao lấy.
"Hoàng Dương. . . . . . " Vương Nguyên dường như đã trải qua mấy thế kỷ, từ trong đôi mắt dịu dàng của người thanh niên mới thấy được mình bất lực thế nào.
"Vương Nguyên, bộ dáng của em thực không ổn, có chuyện gì xảy ra vậy?" Hoàng Dương lo lắng nhìn Vương Nguyên, cũng cẩn thận xem xem cậu có bị thương không.
Cánh tay bị Vương Nguyên ôm chặt lấy, thân mình run rẩy, như người chết đuối vớ được cọc...
"Hoàng Dương, đưa em đi đi, đi đâu cũng được, em mệt mỏi quá !"
Hoàng Dương thấy thế, không nói hai lời bế cậu vào xe...

Biệt thự Wanissi...
Rời xa nội thành náo nhiệt, khu nhà của người giàu có này được vây trong tầng cây rậm rạp, ngay cả không khí cũng thoang thảng hương hoa.
Đây là nhà của Hoàng Dương. Vương Nguyên uống xong một ly sữa, mệt mỏi quá nên ngủ rất say.
Ánh đèn tường nhẹ nhàng hắt xuống, Hoàng Dương chăm chú nhìn Vương Nguyên nhắm chặt hai mắt. Bàn tay nhỏ của cậu vẫn nắm lấy bàn tay cậu ta, như là đang tìm cảm giác an toàn, cho đến khi hơi thở của cậu đã bình ổn thì bàn tay mới buông lỏng ra.

Ánh mắt Hoàng Dương nổi lên tia nghi hoặc. Ánh mắt lơ đễnh nhìn thấy dấu vết như ẩn như hiện trên cổ cậu. Đôi mắt hắn đột nhiên co rụt lại. Dấu vết ám muội cho biết Vương Nguyên vừa trải qua chuyện gì. Hơn nữa bộ dáng tuyệt vọng, 'thất hồn lạc phách' của cậu...
Gân xanh trên trán dường như muốn vỡ ra, nhìn khuôn mặt Lộc hàm quá mức tái nhợt, đáy mắt hắn lộ vẻ đau lòng. Một lúc sau, hắn thở gấp, ngón tay khẽ vuốt lên khuôn mặt cậu, đôi mắt cũng từ đó mà chuyển vẻ phức tạp.
Từ khi nào, trái tim hắn bắt đầu dao động vì cậu ?
Trong thư phòng tối mờ...
Làn khói thuốc thản nhiên lượn lờ...
"Lập tức đưa cậu bé đó rời đi, chàng trai này không thể ở lại nhà chúng ta !" Trên chiếc ghế màu đen, lão già cất giọng, tiếng nói quyết đoán cực kỳ.
Hoàng Dương lắc đầu, "Cha, chỉ là để cậu ấy tá túc một đêm, không có vấn đề gì đâu !"
Hoàng Dương buồn bực mà gãi gãi đầu, đặt mông ngồi trên ghế sa lon, sau một lúc lâu mới nói: "Cha, Chen là Chen, Vương Nguyên là Vương Nguyên, Chen là người con muốn kết hôn, mà con cũng chỉ nghĩ yêu đương trước khi Chen về nước thôi, là vậy đấy !"
Hoàng Dương thầm thở dài một hơi, "Con trai, ta biết con thích, nhưng phải phân rõ đối tượng. Còn nữa, Chen cũng sắp về nước rồi, nếu con không xử lý nhanh chuyện này, thằng bé biết được không tốt đâu."
"Cha, con đúng là có thích Vương Nguyên, nhưng con cũng phân rõ được ai thích hợp làm vợ, ai thích hợp làm bạn trai. Sở dĩ con tìm đến Vương Nguyên là vì Chen không ở bên cạnh, cô đơn quá thôi." Hoàng Dương tùy tay lấy một điếu thuốc.
Tất cả đúng như cha cậu ta nói, trước khi chưa theo đuổi Vương Nguyên, cậu ta đã có bạn trai, nói chính xác thì là vị hôn thê. Mà Hoàng Dương đích thực cũng chỉ yêu Chen. Đáng tiếc là Chen ở nước ngoài quá lâu, Hoàng Dương không chịu nổi cô đơn. Hơn nữa cuộc sống nơi đại học muôn màu muôn vẻ, 'hoa thơm' kéo đến ùn ùn. Cho đến khi gặp được Vương Nguyên, trong nháy mắt khiến hắn si mê, rồi bắt đầu điên cuồng theo đuổi.
Ở bên nhau lâu, Hoàng Dương mới phát hiện ra, Vương Nguyên không giống Chen. Chen luôn lãnh đạm, thậm chí trên người cũng toát ra khí chất ngoan cường, mà Lộc Hàm thì không thế. Cậu tựa như đóa lan trắng mọc nơi khe núi, diện mạo ngọt ngào, nụ cười như hoa. Cậu rất thông mình, đôi khi còn làm nũng khiến tim cậu ta đập nhanh liên hồi ; hơn nữa còn có nét đáng yêu, ngỗ ngược như con báo con. Trong khoảng thời gian này, Hoàng Dương phát hiện có thể mình đã yêu cậu, nhưng mà...
Cậu ta cũng không phải người dũng cảm, tối thiểu với bối cảnh của Vương Nguyên, cậu ta vẫn chùn bước.
"Con trai, con đã nói thế thì ta an tâm rồi. Chỉ cần con không yêu thằng bé đó là được. Con phải biết là, cha Chen là nhân vật số một số hai trong giới chính trị. Chỉ cần chúng ta có quan hệ, cho dù người của Vương gia có tra ra chuyện năm đó cũng phải đắn đo, cũng sẽ nể mặt. Cho nên, cái gì nặng cái gì nhẹ con phải biết !" Hoàng Trác dặn dò.
"Cha yên tâm đi, hôm sinh nhật Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải cũng không chú ý nhiều đâu, hắn ta chỉ xuất hiện một lúc rồi đi." Hoàng Dương hồi tưởng lại chuyện hôm đó.
Hoàng Trác gật đầu, "Chỉ hy vọng thế, người như Vương Tuấn Khải không biết thế nào đâu, giữ khoảng cách với người Vương gia vẫn tốt hơn."
Hoàng Dương không nói gì, trên vầng trán có vẻ suy tư.
Đúng lúc này, quản gia của biệt thự gõ cửa, vẻ mặt kinh hãi, thậm chí giọng nói cũng hụt hơi.
"Ngoài.... bên ngoài. . . . . . "
"Gấp gáp gì chứ? Bên ngoài làm sao vậy?" Hoàng Trác thấy thế liền bất mãn quát.
Quản gia nuốt nước miếng, thật sự hoảng sợ...
Ông ta căng thẳng nói: "HOÀNG Trác tiên sinh, bên ngoài, bên ngoài có mấy người đến, hình như là xã hội đen."
Hoàng Trác cùng Hoàng Dương nhìn nhau một chút, rồi đột nhiên biến sắc, sải bước đi ra ngoài .......
Bóng đêm lan tràn hạ xuống bốn phía tạo thành lớp sương mù quỷ dị, lại mang theo hơi lạnh lẽo.
Trong phòng khách chính của biệt thự có vài người, mỗi người đều mặc tây trang màu đen, biểu cảm trên mặt mỗi người gần như có thể giết người, sợ tới mức khiến đám người làm run rẩy lùi lại một bên, không ai dám tiến lên hỏi.
"Này, các người là ai ? Sao dám tự tiện xông vào... "
Tiếng Hoàng Trác truyền từ trên tầng xuống, lại không đợi hết câu thì đột nhiên ngậm miệng lại khi nhìn thấy tình hình thực tế, đôi mắt già nua che kín bởi vẻ sợ hãi !
Hoàng Dương đứng sau cũng hoảng sợ. Cậu ta biết vẻ mặt này của cha mình rõ là đang sợ hãi, chính xác là cực kỳ sợ hãi ! Cậu ta nhìn lại, cũng đột nhiên trừng lớn hai mắt !
Vài tên vệ sĩ áo đen nghiêm chỉnh đứng trong phòng khách. Trong bầu không khí có chút quái dị. Nhưng thế này chưa là gì, điều làm hai cha con cậu ta kinh hãi nhất là Vương Tuấn Khải lại đích thân đến đây !
Hắn vừa lúc chỉnh trang phục ngồi trên ghế salon của phòng khách, cứ thế nghịch nghịch bộ ấm chén trên bàn, còn nhàn nhã rót một chén trà cho mình. Cả thân mình cao lớn xem ra nhàn nhã, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều tản ra vẻ dong lười, nhưng đằng sau đó lại ẩn chứa sự nguy hiểm.
Thể xác và linh hồn Hoàng Trác như tách rời, thiếu chút nữa thì ngã từ trên cầu thang xuống, may mắn được Hoàng Dương đỡ lấy.
Ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon, Tuấn Khải nhíu mày, lại nhàn nhã rót một chén trà, sau thản nhiên nói, "Viện trưởng Hoàng Trác, đã lâu không gặp !"
Mặt Hoàng Trác mơ hồ co rúm lại, lúc lâu sau mới tươi cười bước đến, "Thì ra là Vương thiếu gia, mười năm không gặp, không biết cha cậu khỏe không?"
"Khỏe, cha tôi vẫn khỏe, đương nhiên, tất cả là nhờ bàn tay vàng của viện trưởng Hoàng Trác." Khóe môi Tuấn Khải lạnh lùng nhếch lên, giọng nói lãnh đạm nghe không ra là hắn đang cám ơn.
Đáy mắt Hoàng Trác hiện lên vẻ bối rối, lập tức cười xòa: "Không biết Vương thiếu gia hôm nay đến đây là vì..... ?"
Tuấn Khải vẫn chưa trả lời câu hỏi, ngược lại nhìn quanh bốn phía, lập tức lắc đầu, "Chậc chậc, viện trưởng Hoàng Trác nổi danh như vậy mà lại chọn chỗ hẻo lánh như này. Trong tay Vương mỗ có một chỗ rất được, không biết viện trưởng Hoàng Trác có thích hay không ?"
Hoàng Trác cùng Hoàng Dương cười cười, hơi ngẩn người ra. Bọn họ không rõ Tuấn Khải nói như vậy là có ý gì. Lúc sau,Hoàng Trác hỏi :
"Không biết Vương thiếu gia nói nơi nào?"
Tuấn Khải không nói, chỉ cười lạnh nhấp một ngụm trà. Thiên Ttỉ đứng sau Tuấn Khải liền tiến lên, mắt sáng như đuốc nhìn hai cha con Hoàng Trác, gằn từng tiếng lạnh nói :
"Là thành tử vong Ai Cập ! Ở đó không chỉ người sống ở được, mà cả người chết cũng có thể ở lại !"
Giọng nói Thiên Tỉ ngữ khí vừa phải. Hoàng Trác vừa nâng chén trà lên đã run tay, "Cạch", chén trà rơi trên bàn trà, vang lên tiếng rõ ràng.
Khóe môi Tuấn Khải khẽ nhếch như có như không hàm ý châm chọc, nhàn nhã nhấp chén trà, như đang thản nhiên thưởng thức vở hài mà nói :
"Viện trưởng làm gì sợ thế, thủ hạ của tôi chẳng qua chỉ là thích nói đùa thôi."
Sắc mặt Hoàng Trác có chút khó coi, hơi thở cũng bởi lời nói của Tuấn Khải mà như ngừng lại, ngược lại, ánh mắt rõ ràng vẻ lung tung.
Ông ta biết...Tuấn Khải là người chưa bao giờ nói đùa, thủ hạ của hắn sao có thể dễ dàng nói đùa, tặng ông ta thành tử vong Ai Cập là giả, tặng ông ta một phần mộ mới là thật !
Nghĩ đến đây, trên trán Hoàng Trác rịn mồ hôi, khóe môi nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, "Vương thiếu gia, tôi...hình như chúng ta có chút hiểu lầm . . . "
Tuấn Khải nhếch môi, đáy mắt cũng lạnh lùng, cả người tản ra hơi lạnh có thể khiến đối phương đông lại thành khối băng...
"Viện trưởng Hoàng Trác, ông khẩn trương quá đấy !"
Tiếng nói thản nhiên, lơ đễnh, trong lúc nói lại nhìn về phía Hoàng Thạc, lạnh lùng hạ xuống một chữ, "Người!"
Trong lúc nhất thời Hoàng Dương còn chưa có phản ứng lại, "Cái gì?"
Tuấn Khải không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn Thiên Tỉ một cái. Trong lòng Thiên Tỉ biết rõ ràng, không nói gì, sải bước lên tầng. Chẳng bao lâu sau, trong lòng hắn xuất hiện một người.
Thân mình nhỏ xinh của Vương Nguyên tựa vào lòng Thiên Tỉ. Đột nhiên thay đổi cũng không khiến cậu tỉnh giấc, vẻ mặt vừa mệt lại vừa sợ. Hơi thở của cậu nhẹ nhàng phả ra lồng ngực Thiên Tỉ, xuyên thấu qua chiếc áo sơmi, làm hắn hơi chấn động...
"Vương tiên sinh, Vương Nguyên công tử ở đây." Lòng hắn hơi bối rối, cố thản nhiên nói một câu.
Sắc mặt Hoàng Trác càng khó coi, Hoàng Dương thì kinh ngạc, vội vàng tiến lên nói: ," Vương tiên sinh, Tiểu Nguyên chỉ là ở đây tá túc, bởi vì, bởi vì cậu ấy có vẻ thực mệt mỏi."
Tuấn Khải nhíu mày nhìn cậu ta một cái, con ngươi xanh biếc u lãnh như loài sói cảnh cáo người xâm phạm lãnh thổ.
Thân mình Hoàng Dương run lên, vội vàng xua tay nói: "Vương tiên sinh, đừng hiểu lầm, tôi, tôi không làm gì Vương Nguyên cả. Lúc tôi đưa cậu ấy về, cậu ấy đã rất tiều tụy. Cha, cha nhất định phải tra ra đối phương là ai... "
"Hình như cậu ấy bị người ta cường bạo.. Vương tiên sinh, ngài là cha nuôi Tiểu Nguyên...... "
Đôi mắt Thiên Tỉ đột nhiên căng thẳng.
Vẻ mặt Tuấn Khải thì lại thản nhiên, thậm chí không chút thay đổi, lại nhìn thấy Vương Nguyên mặc áo đàn ông rộng thùng thình thì đôi mắt đột nhiên trở nên sắc bén.
Nhìn Vương Nguyên đang ngủ say trong lòng Thiên Tỉ, hắn cũng không đưa tay đón cậu, ngược lại, bàn tay to giơ ra, dùng sức một cái.......
"Vương tiên sinh.... " Thiên Tỉ cả kinh, không khỏi thốt lên. Hoàng Dương thì giật mình, trợn tròn mắt.
Cả người Vương Nguyên ngã trên mặt đất, rồi đột nhiên bừng tỉnh, cơn đau ập đến. Cơn đau khiến cậu tỉnh táo hoàn toàn, đôi mày đen theo bản năng nhíu lại, lại nhìn thấy người đàn ông trước mặt thì giật mình sợ hãi.
Vừa bừng tỉnh đã gặp ma quỷ !
Tên ma quỷ này nhìn cậu từ trên cao, đôi mắt ấy chỉ có Satan mới lạnh băng như vậy, đôi môi hắn mím lại, không khó nhìn ra sự bạc tình cùng tàn nhẫn.
Cha nuôi sao có thể tìm được đến đây ?
Ngã xuống mặt sàn cẩm thạch lạnh tanh, không ngờ Vương Nguyên lộ gần hết thân mình. Vẻ xinh đẹp lại bởi nguy hiểm bất ngờ mà sinh ra run rẩy, so với sàn đá lạnh thì biểu cảm của cha nuôi còn băng lãnh hơn gấp trăm lần.
Mắt Vương Nguyên không hề chớp nhìn vào đôi mắt hoảng sợ của cậu, ngồi xổm xuống, ngón tay dài nâng cằm cậu lên. Vẻ bình tĩnh của hắn trái ngược với sự sợ hãi của cậu.
Hắn chậm rãi cúi người, hơi thở quen thuộc phả vào vành tai mẫn cảm của cậu, "Giỏi lắm, biết bỏ nhà đi ra ngoài, hả?"
Hơi thở Vương Nguyên dần trở nên gấp gáp, cậu hơi nghẹn ở cổ,thậm chí có chút ngạt thở...
"Từ khi nào con bắt đầu học thói hư ? Vẫn là...."
Khóe môi Tuấn Khải nhếch lên độ tàn nhẫn, nhíu mày nhìn thoáng qua Hoàng Dương phía sau, rồi lại chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của Vương Nguyên.
Ngón tay lạnh hắn vuốt nhẹ đôi môi cậu, "...Có người dạy hư con ?"
Hoàng Dương đột nhiên cả kinh, "Vương tiên sinh, ngài đừng hiểu lầm, tôi..... "
"Theo ta trở về !"
Tuấn Khải không thèm để ý đến lời nói của Hoàng Dương, trong mắt chỉ có Vương Nguyên đang run rẩy. Hắn cởi áo ngoài ra khoác lên người cậu, động tác có chút thô lỗ. Ánh mắt hắn dừng tại cổ áo hơi mở của cậu, lại kéo áo bọc kín cậu lại.
Hương nước hoa thản nhiên bao phủ lấy Vương Nguyên, lẫn thêm cả luồng khí cường ngạnh khiến môi Vương Nguyên run lên. Thấy cha nuôi đứng dậy, cậu chuyển ánh mắt nhìn Hoàng Dương.
Kỳ thật, cậu không muốn trở về nhà !
Hoàng Dương như đọc hiểu ánh mắt của cậu, nắm tay thật chặt, không để ý đến cha mình đang kéo lại, to gan tiến lên....
"Vương tiên sinh, đêm nay cứ để Tiểu Nguyên ở lại đây, ngài yên tâm, cậu ấy là bạn trai của tôi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy. Tôi cam đoan với ngài, tôi sẽ không làm gì cậu ấy cả."
Tuy rằng cậu ta thực sự sợ vẻ lạnh lùng và quyền thế của Vương Tuấn Khải, nhưng đối diện với ánh mắt ngây dại, đáng yêu của Vương Nguyên thì không thể không tiến lên. Không biết vì sao cậu ta luôn cảm thấy ánh mắt Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên là lạ, thậm chí không giống như của người cha với con trai. Giống như trong mắt hắn, Vương Nguyên không phải là con trai mà là một người người trưởng thành !
"Hoàng Dương!" Hoàng Trác thật sự nhịn không được quát một tiếng, kéo cậu ta về bên cạnh, thấp giọng nói: "Con không muốn sống nữa sao?"
"Cha, con không thể không để tâm đến cảm nhận của Tiểu Nguyên."
Hoàng Dương dừng lại ở ánh mắt cầu xin của Vương Nguyên, lòng mơ hồ đau. Cậu ta đích thực là có Chen, nhưng trước mắt chỉ có người con trai này khiến cậu ta không rời bỏ được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com