Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Vương Tuấn Khải, cậu bị quỷ nhập rồi

Vào giữa trưa một ngày hạ nắng gay gắt tới cháy mông, biệt thự nhà họ Vương bỗng một phen náo động. Nguyên lai là vì nhận được điện thoại từ bệnh viện trung tâm thành phố......hờ hờ......cậu chủ bảo bối bị tai nạn giao thông, hiện đang hôn mê bất tỉnh (?)

Chuyện này cư nhiên không thể để cho ông chủ biết, bằng không bọn họ sẽ bị lột da tróc thịt. Lưu quản gia nhanh chóng trấn an lòng dân, lập tức cùng dì Viên hãy còn nước mắt giàn giụa đi tới bệnh viện. Lần này lại gây ra hoạ rồi!

**

Bệnh viện trung tâm thành phố. Phòng hồi sức

Lưu quản gia trước khi mở cửa đã kịp tưởng tượng ra cảnh cậu chủ nằm trên giường quấn băng trắng khắp người như xác ướp Ai Cập. Nhưng thực tế có vẻ đỡ bi kịch hơn nhiều

Vương Tuấn Khải lúc này đã tỉnh dậy, một bên chân bó bột được treo lên, trên trán quấn băng trắng toát

Giường bên cạnh là một cậu thiếu niên tuy chỉ xây xát nhẹ nhưng vẫn còn hôn mê, hiện đang truyền nước, sắc mặt nhợt nhạt trắng bệch trông thật tang thương

Lưu quản gia thừa biết cậu thiếu niên đó là ai nhưng tuyệt nhiên không hé răng nửa lời về vấn đề này, chỉ thản nhiên hỏi

- Cậu chủ. Cậu làm sao ra nông nỗi này?

Vương Tuấn Khải cười cười tuỳ tiện đáp lại

- Lần đầu đi xe đạp có chút không quen, vô tình bị xe tông

Dì Viên lúc này đã khóc thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ nữa rồi, liền chạy tới bên giường tiểu bảo bối nhà mình, khẽ chạm lên vết thương trên trán cậu

- Tiểu Khải a. Bị thương tới nông nỗi này, sẽ để lại sẹo mất. Sao lại hỏng mất khuôn mặt đẹp trai của a di rồi? Ba con mà biết nhất định sẽ trách hai chúng ta không làm tròn bổn phận a.....Tiểu Khải

Nhận thấy có lẽ dì Viên lại chuẩn bị khóc thêm một chập nữa, Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ biến thành Vương Meo Meo dễ thương nũng nịu

- Thôi mà dì Viên. Không phải con vẫn là Tiểu Khải ngoan ngoãn đáng yêu của dì sao? Còn nữa, giường bên cạnh còn có người, dì nhỏ tiếng một chút được không a?

Lần này dì Viên thực sự bị doạ sợ, Tiểu Khải nhà mình từ khi nào lại biết quan tâm tới người khác rồi? Không lẽ bị xe tông một cái thông não luôn rồi?

Lưu quản gia nhận thấy tình thế không ổn liền đưa tay lên miệng ằng hắng vài tiếng

- Vậy thôi chú và Viên a di ra ngoài trước. Con cứ từ từ nghỉ ngơi

- Vâng

Vương Tuấn Khải vờ nhắm mắt ngủ, đợi khi nghe thấy tiếng đóng sập cửa mới từ từ mở mắt ra, thật tự nhiên không chủ ý mà quay sang bên cạnh, ánh mắt cậu bất ngờ chạm vào ánh mắt đối phương, và bản thân Vương Tuấn Khải dường như cảm nhận được những tia sáng màu hổ phách kia đang chiếu rực cả căn phòng

- Thiên Tỉ. Cậu tỉnh rồi

Lại nở nụ cười, lại gọi "Thiên Tỉ". Kỳ thực mới có hai ngày trôi qua thôi. Vương Tuấn Khải, cậu bị quỷ nhập rồi

Thiên Tỉ có chút mơ hồ khẽ đưa mắt nhìn quanh, rồi lại nhìn Vương Tuấn Khải. Bản thân cậu thừa hiểu mình đang ở trong tình huống nào, liền bật dậy

- Vương Tuấn Khải. Đừng nói là anh tự mình lao đầu vào xe tải rồi thành ra như này ?

Vương Học trưởng bày ra bộ mặt uỷ khuất vô lại nói

- Như vậy mà giờ này tôi còn ngóc đầu lên nói chuyện với cậu được sao? Còn nữa, Thiên Tỉ. Tôi khát

Cậu định mở miệng quát nạt vài câu chợt ngẫm tới bộ dạng lúc này của Vương Tuấn Khải, thôi thì tha cho vậy

Thiên Tỉ tháo mấy cái dây loằng ngoằng trên tay, bước tới bàn rót một cốc nước, chìa ra trước mặt Vương Tuấn Khải

- Đây

Vẫn là khuôn mặt vô lại ấy ra vẻ uỷ khuất

- Ai yo Thiên Tỉ. Tay tôi cũng bị thương a

Dịch Dương Thiên Tỉ đành ngồi xuống giường, một tay cầm cốc nước đặt lên miệng Vương Tuấn Khải, một tay nhẹ nhàng đỡ đầu cậu, tư thế này, có chút.....haizzz. Chính tại lúc này đây, cái tư thế ấy liền đập ngay vào mắt nhị vị lão nhân gia Lưu thúc và dì Viên

- Tiểu Khải. Dì Viên mua cháo về rồi đây

Thiên Tỉ không hiểu sao khi nghe thấy câu nói của dì Viên liền giật mình chột dạ như vừa làm việc gì sai trái, cổ họng cũng bị sặc không khí (?) ho liên hồi

Vương Tuấn Khải ngốc nghếch mỉm cười, tự tiện đưa tay vuốt vuốt ngực đối phương, phun ra một câu ba phần ấm áp bảy phần dịu dàng ôn nhu đong được cả một vại nước

- Thiên Tỉ. Sao vậy? Mau uống nước đi

Bộ dạng này của hai người trông còn dễ gây hiểu lầm hơn. Vẫn là Lưu quản gia ằng hắng một tiếng cứu vãn tình thế

- Cậu chủ

Dịch Dương Thiên Tỉ lúc này đã lấy lại chút bình tĩnh, vội vàng đứng dậy cúi gập người

- Xin chào. Con là Dịch Dương Thiên Tỉ. Là.....là bạn cùng phòng với Vương Tuấn Khải

Vừa nghe thấy bốn chữ Dịch.Dương.Thiên.Tỉ khuôn mặt dì Viên chợt biến sắc, trong lời nói mang đầy tiếu ý

- Ai yo không dám không dám. Đây không phải là Dịch đồng học xếp nhất toàn trường sao? Cũng phải cám ơn cậu một câu. Nhờ có cậu mà Tiểu Khải nhà chúng tôi bị rớt xuống thứ 2, còn bị ông chủ đuổi ra khỏi nhà đành phải đến ở cái ký túc xá bé tí đó. Còn vụ tai nạn ngày hôm nay, có lẽ cũng là do cậu ban phước a. Dịch Dương Thiên Tỉ à, cảm ơn cậu

- DÌ À

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Lần đầu tiên Vương Tuấn Khải lớn tiếng như vậy, tất cả mọi người đều bị doạ sợ mất rồi

- Tiểu Khải .......

Vương Tuấn Khải cũng không ngờ bản thân lại phản ứng như vậy, chỉ khẽ thở dài một tiếng

- Con xin lỗi. Dì à, không phải như dì nghĩ đâu. Con..... Thôi, không còn sớm nữa, hai người hãy mau về đi

Dì Viên sớm đã nước mắt lưng tròng, uỷ khuất nói một câu rồi hậm hực bỏ đi

- Dịch Dương Thiên Tỉ. Mới có hai ngày. Được lắm, tôi xem như cậu lợi hại

Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn đứng đó cúi người, đợi khi hai người đi khỏi mới đứng thẳng lên, lời nói lộn xộn không rõ ràng

- Tôi.... Tôi còn có việc..... Tôi về trước đây

Không ngờ công phu của Vương Meo Meo cũng thật lợi hại, một nhịp chuẩn xác nắm lấy tay đối phương kéo lại

- Ai cho cậu đi? Cậu xem dì Viên nói, cậu hại tôi tôi ra nông nỗi này, ít nhất phải chịu tí trách nhiệm chứ. Mau, lấy cháo đút cho tôi ăn

Thiên Tỉ bất đắc dĩ đành phải nghe theo. Tô cháo dì Viên mang tới hẵng còn đặt ở trên bàn, mở nắp ra một cái, mùi thơm xộc thẳng lên mũi. Haizzzz..... Thiên Tỉ cũng đã đói rồi

Khẽ xúc một muỗng cháo nóng hổi kề lên miệng Vương Tuấn Khải, Thiên Tỉ cảm thấy bản thân lúc này thật giống một tiểu bảo mẫu a

Vương Meo Meo giống như trẻ nhỏ được cho ăn, vui sướng cười híp mắt. Cậu khẽ vươn vuốt mèo cướp lấy chiếc muỗng trong tay Thiên Tỉ, cũng học theo đối phương xúc một muỗng cháo đầy

- Thiên Tỉ. Nói "A" nào

Vương Tuấn Khải, cậu bị quỷ nhập rồi

Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn giữ vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra

- Thiên Tỉ. Có những chuyện không nên để trong lòng. Có những lời cũng nên coi như chưa từng nghe qua

Vương Tuấn Khải. Loại người như cậu cũng có ngày phun ra được câu này?

Vương Tuấn Khải, hôm nay cậu bị quỷ nhập thực rồi

_Tàn Tâm Liệt Phế_

Sao lại thành ra cẩu huyết thế nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com