Chương 4: Tinh Gia Lóng Lánh Vạn Người Mê
Ánh mắt lạnh lẽo, ngữ điệu sâu kín, tựa hồ chỉ cần Phượng Khuynh Hoàng đáp được một câu, một giây sau chính là giờ chết của nàng !
Ách. . . Xong đời! Nói sai rồi ! Phượng Khuynh Hoàng dùng sức ở trong lòng tát mình hai cái, nàng đang nói gì vậy chứ ?Hoảng hốt liền nói lung tung! Còn không nhìn rõ chim lớn nhỏ, chết tiệt! Nói như mình thèm khát lắm!
Ngay tại lúc giương cung bạt kiếm, ngoài đào viên, một cung nữ đi tới. Nàng mỗi một bước đều vô cùng vững vàng, khóe môi cũng mang ý cười vừa phải, hiển nhiên là đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc. Đi đến trước mặt Quân Kinh Lan , mềm giọng mở miệng bẩm báo: "Gia, Tinh gia đã trở lại!"
Tinh gia? Phượng Khuynh Hoàng trong phút chốc quên tình cảnh không ổn của mình, kỳ quái quay đầu nhìn về phía cửa, Tinh gia? Chẳng lẽ là Châu Tinh Trì? !
Mà Quân Kinh Lan nghe lời này xong, sắc mặt cũng hơi dịu đi. Bên môi gợi lên ý cười mỏng manh, thản nhiên nói: "Cho nó tiến vào."
Tiếng nói vừa dứt, ở cửa bốn cung nữ xoay người ngồi xổm xuống trải thảm đỏ, kéo dài tới tận bên này. Sắc mặt hết sức cẩn thận trịnh trọng!
Phượng Khuynh Hoàng nhìn cửa, khóe miệng nhịn không được co rút, người đến thôi mà, long trọng như vậy, chẳng lẽ thật là Châu Tinh Trì? Đang lúc nàng trừng lớn hai mắt hứng trí nhìn về phía cửa là lúc một vật thể không xác định màu bạc đập vào tầm mắt của nàng, vật ấy nâng cao cằm, khí thế hiên ngang bước vào cửa!
Vì cái gì nói vật thể không xác định, bởi vì nó mang thân mình cửu vĩ hồ, cùng một cái mặt của loài sói làm cho người ta phân không rõ rốt cuộc là hồ ly hay là sói. Lông màu bạc, chỉ có lỗ tai, cổ cùng phần đuôi có một vòng lông màu trắng . Mặt vốn nên hung ác, nó lại có một đôi mắt hồ ly, giống như nam nhân yêu nghiệt kia, dụ hoặc lòng người!
Mà bộ dáng nó khiến vạn người mê như vậy, long lánh tiêu sái tiến vào, thái độ hưởng thụ hạ nhân kính ngưỡng , ánh mắt chăm chú nhìn chủ tử nhà mình tao nhã, mỹ mạo vô Song , rồi sau đó trong nháy mắt hóa thành một tia chớp, lao một cái vào lòng ngực Quân Kinh Lan, mà sắc mặt cao cao tại thượng cũng nháy mắt trở nên nịnh nọt vô cùng, ánh mắt hồ ly ngập nước nhìn chủ tử nhà mình! —ta đã trở lại!
Phượng Khuynh Hoàng miệng trong nháy mắt há hốc, đây là. . . Tinh gia? Quả nhiên chủ tử dạng gì , liền nuôi sủng vật dạng đó, dụ người y chang nhau, kiêu ngạo giống nhau!
Ngón tay ngọc dài của Quân Kinh Lan khẽ vuốt bộ lông bạch ngọc kia, "Tinh gia" cũng chậm chậm lộ ra vẻ mặt hưởng thụ . Vài giây sau, nam tử ung dung đẹp đẽ quý giá tao nhã vô cùng chậm rãi cất lời: "Làm xong rồi?"
"Tinh gia" kia miệng há ra một cái xem như cười biểu tình đáng khinh đắc ý gật gật đầu —Làm xong rồi! Tinh gia xuất mã, vô sự bất thành!
Tiểu Miêu Tử ở một bên chần chờ nói: "Gia, làm như vậy, sẽ không bị Hoàng Phủ Hiên phát hiện chứ?"
"Gia chính là muốn hắn nhìn ra! Đến Đông Lăng, không để cho Hoàng Phủ Hiên chút lễ vật sao được chứ?" Quân Kinh Lan cười nhẹ đáp lời, vỗ về sủng vật cũng càng thêm nhẹ nhàng.
Tiểu Miêu Tử lo lắng cúi đầu. Lễ vật này, sợ là sẽ bị Hoàng Phủ Hiên ghi hận cả đời! Chủ tử ra tay, luôn không lưu tình!
Thấy mấy người kia không e dè nàng, Phượng Khuynh Hoàng bắt đầu bức thiết kiếm tìm cảm giác tồn tại: "Cái kia, nếu chuyện của các ngươi đều làm xong, tâm tình của ngươi cũng có thể tốt lên, hơn nữa ta lại thật sự không là cố ý , vậy ngươi liền tha ta một mạng đi được không? Có câu "Nên chừa cho người ta một con đường, sau này tất được đền đáp" không phải sao!"
Mày kiếm nhếch lên, nhìn Phượng Khuynh Hoàng kia sắc mặt còn mang theo ý khuyên bảo, đang muốn nói chuyện, tay như đụng phải dị vật, cúi đầu nhìn, trên sủng vật có một chút tro, mà tay hắn vừa vặn sờ trúng chỗ đó. Sắc mặt bỗng lạnh lùng, nói: "Sau khi trở về, không tắm rửa?"
"Tinh gia" gian nan nuốt một chút nước miếng, lo lắng lắc lắc đầu! Trong lòng biết chính mình gây đại họa, đầu cũng gục xuống dưới. Vì hoàn thành tố nhiệm vụ mà đắc ý vênh váo , không đi tắm. Đúng vậy, nó không tắm. . .
"Hưu!" một tiếng, một trận ngân quang chợt lóe.
Vốn đang ở trong lòng chủ nhân được cưng chiều, lại bị một phen ném ra đất bùn ngoài cửa, còn lăn vài vòng trên mặt đất, bi thương phát ra một tiếng "Ngao !"
Nam nhân áo lam đứng sau Quân Kinh Lan chạy nhanh ra ngoài, nửa phút sau, bưng một chậu nước trong tiến vào, đứng trước Quân Kinh Lan: "Gia! Nước đây!"
Nam tử tẩy trừ ngón tay ngọc, mắt hẹp dài hàm chứa lệ khí nhìn vật cưng bi thương ở cửa, mở miệng nói: "Lần sau không tắm rửa chạy đến trên người gia, gia lột da của ngươi!"
"Tinh gia" cúi đầu, chân sau đặt trên đất, hai chân trước chống ở sau người, mặt biểu tình mười phần nịnh nọt, tỏ vẻ tuyệt đối không có lần sau ! Ngao ô, nó quá hưng phấn mà quên mất khiết phích của chủ tử, thảm!
Cái này, Phượng Khuynh Hoàng hoàn toàn câm miệng ! Ngay cả vật cưng mình yêu chiều hàng ngày cũng có thể trực tiếp văng ra, vậy người không quen làm ô uế nước tắm của hắn, còn có đường sống sao?
Vừa nghĩ như vậy , người nọ tay đã rửa tay xong. Lập tức có cung nữ bưng khay tiến lên,trên đó là — lụa Cẩm Vân , chế thành khăn tay. Lau xong, ném về khay. Tiếp theo, ánh mắt ngoan độc nhìn Phượng Khuynh Hoàng , hiển nhiên là muốn đem nàng làm nơi trút giận !
"Gia mới vừa nói, cởi cho ngươi xem rõ ràng, ý của ngươi thế nào?"
Phượng Khuynh Hoàng khóe miệng rút rút, ý như thế nào, xem chính là chết, không xem chính là ngâm ao phân! Lại cân nhắc một chút chết cùng ngâm ao phân, quyết đoán dù có chết nàng cũng không đi ngâm ao phân. Vì thế cắn răng mở miệng: "Vậy ngươi liền cởi đi!" Chết thì chết đi, chết cũng không ngâm ao phân! Nói không chừng còn có thể trước khi chết nhìn thấy than hình mỹ nam tử !
Cũng không nghĩ đến, một ngày vị Thái tử gia mạnh mẽ đã hai lần đụng chạm vật ghê tởm , hiện nay tâm tình thật sự khó chịu. Lành lạnh nói: "Nhưng, gia không muốn! Cởi cho ngươi xem, ngươi cầu mà không được, nhất định tự sát mà chết. Gia cũng không muốn để ngươi chết như vậy!"
". . ." Trên đời lại có người tự tin đến tự kỷ lại thăng hoa đến vô sỉ không biết xấu hổ như nam nhân này sao? ! Nàng cầu xem không được còn muốn tự sát mà chết? Hắn có phải nghĩ quá nhiều rồi không?
Mà Quân Kinh Lan lúc noi lời này thái độ vô cùng thản nhiên, bọn hạ nhân cũng đều là vẻ mặttán thành. Nhiều năm như vậy nữ tử đối gia cầu mà không được, số lượng nữ tử tự sát mà chết vô số kể! Kia còn là từ xa nhìn gia liếc mắt một cái, nữ nhân này nếu thật sự nhìn rõ thân mình gia, không chết mới là lạ!
"Kéo nàng xuống ao phân đi, nhìn chướng mắt!" Lạnh lùng phân phó một tiếng, liền không thèm liếc nàng them cái nào nữa.
Mắt thấy tương lai của mình đã bịđịnh đoạt, mà nam nhân dám làm thật, Phượng Khuynh Hoàng nhãn châu chuyển động, quyết định thật nhanh, ngửa mặt lên trời hô to một tiếng: "Ai nha, không tốt ! Ta té xỉu !" Nói xong, mắt trợn trắng, ngã xuống! Mặc kệ , trước té xỉu nói sau!
tiếng hô rất thật, mặc dù là anh minh cơ trí thần võ giống như "Tinh gia ", cũng nhịn không được rút một chút miệng. Phản ứng mọi người liền càng không cần phải nói !
Mắt hẹp dài Quân Kinh Lan nhìn nữ nhân ngã xuống đất, khóe môi gợi lên ý cười như có như không, đang muốn mở miệng cho người tha xuống, lại tiến vào một cung nữ, cung kính khom người bẩm báo: "Gia, đại điển đăng cơ của tân hoàng bắt đầu rồi, ngài nên đi ra ngoài!"
Tân hoàng đăng cơ? Này. . . đuôi lông mày Phượng Khuynh Hoàng nhích một chút, nhanh híp mắt nhìn qua tay của mình, tay phải nàng mới trước đây để lại một vết sẹo, nhưng bây giờ lại trơn bóng! Cái này, một ý niệm làm cho nàng thập phần hoảng sợ hiện ở trong lòng, chẳng lẽ nàng thật sự xuyên qua trong truyền thuyết ? ! Cúi đầu nhìn xem cổ của mình, ngọc bội mang theo cũng không có !
Tân hoàng, đăng cơ, cổ trang, cung điện, vết sẹo biến mất, ngọc bội không có, chính mình từng bị đâm một dao, còn có này một phòng cung nữ thái giám, cùng với nam nhân biến thái này không kiêng nể gì cho nàng ngâm ao phân còn muốn nàng trở thành lợn sữa nướng. . . Xong rồi! không muốn thừa nhận, nàng không thừa nhận cũng không được, nàng là thật xuyên qua ! Thật là kì lạ? ! Trên thế giới này thực sự có xuyên qua!
"Thái tử điện hạ, ngài vẫn nên tắm rửa thay quần áo đi, nước đã chuẩn bịxong rồi, nữ nhân này, nô tài xử trí là được. Đừng để muộn giờ!" muộn giờ, sẽ thất lễ.
Còn Thái tử điện hạ? ! Cái này Phượng Khuynh Hoàng hoàn toàn trợn tròn mắt, lòng tràn đầy hào khí cũng nháy mắt tắt! Khôngphải chứ, sau khi xuyên qua người đầu tiên đắc tội chính là Thái tử? ! Người thừa kế vương vị? trên mặt tất cả đều là lệ a!
Quân Kinh Lan nhìn nữ nhân nằm trên mặt đất giả chết liếc mắt một cái, lành lạnh nói: "Nếu té xỉu , sẽ chờ gia trở về tự mình lột da lóc xương! Tiểu tinh tinh, canh chừng nàng , cơ hội cho ngươi lập công chuộc tội!"
"Tinh gia" vừa nghe lời này, gật đầu thật nhanh, tỏ vẻ mình nhất định đem chuyện này làm tốt.
Té trên mặt đất giả chết Phượng Khuynh Hoàng nghe vậy, đầu tiên là khóe miệng giật giật, tiểu Tinh Tinh, tên này thực sự thô tục! Tiếp theo lại là một trận mừng rỡ, một động vật coi chừng nàng, đây không phải là vui đùa sao? Cơ hội tốt, có thể chạy trốn!
Nhưng, nàng lòng tràn đầy vui mừng, rất nhanh bị rớt vào đáy cốc. Chỉ nghe thanh âm truyền đến: "Đã quên nhắc nhở ngươi, tiểu Tinh Tinh răng nanh có độc, nếu bị nó cắn, cho dù là thần tiên đều cứu không được. Ngươi, muốn chạy thì chạy đi!"
Nói xong, là một trận tiếng bước chân truyền đến. Đổi phòng tắm rửa thay quần áo , hiển nhiên ngay cả viện này hắn đều thấy dơ bẩn.
Phượng Khuynh Hoàng nghiến răng nghiến lợi một trận, vương bát đản! Nói răng nanh tiểu Tinh Tinh có độc, còn cho nàng trốn, lòng dạ hiểm độc vô sỉ cầm thú súc sinh. . . Từ để mắng chửi người trong lòng Phượng Khuynh Hoàng đều dung qua một lần, dùng để hình dung yêu nghiệt kia!
Đám người đi hết sạch, Phượng Khuynh Hoàng rốt cục không giả chết nữa, ngồi dậy. Mà kia không biết là hồ ly hay là sói, cũng bay nhanh đến trước mặt nàng, không tình nguyện ngồi xuống, ánh mắt thập phần kiêu căng, chuyên nghiệp thay chủ nhân coi chừng nữ nhân này. Biểu tình lại mơ hồ ai oán, làm cho nó vĩ đại thập phần anh minh, dũng mãnh nhất vũ trụ, siêu cấp vô địch suất chúng như nó mà lại phải ngồi đây trông một nữ nhân nhu nhược yếu ớt. Đây không phải là tìm cổ thụ làm cây tăm — đại tài tiểu dụng à!
Nhưng nó đã phạm lỗi, chỉ có thể nghe chủ nhân . Bi thương thay đời sói!
Mà Phượng Khuynh Hoàng nhìn biểu tình cao ngạo, còn có đầy mặt khinh thường, nàng sờ sờ cằm, nháy mắt nghĩ tới kế hoạch chạy trốn! Đương nhiên, đối với tên khốn kiếp thiếu chút nữa thật sự đem nàng tha đi ngâm ao phân, trước lúc chạy trốn, phải chừa chút lễ vật chia tay để biểu đạt lòng biết ơn hắn chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com