Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 11: Chơi bóng dở

Tôi chớp chớp nhìn lên bảng mơ màng, mỗi lần nói chuyện với Thoa đều làm tôi phân tâm.

"Lớp trưởng chọn đáp án nào?" Thầy Hóa gọi tôi làm tôi giật nảy. Thầy gọi tôi một cách dõng dạc và dĩ nhiên. Tôi chưa bao giờ lạm chức lạm quyền, hà cớ gì thầy Hóa lại ám ảnh tôi đến như thế?

Hay trong lịch sử đi dạy của thầy, chưa gặp được đứa lớp trưởng nào ngu Hóa như tôi? Đấy là hậu quả của việc giơ tay phát biểu nhưng trả lời sai, khiến thầy rất ấn tượng chăng? Có lẽ.

Tôi thấp thỏm đứng dậy. Trong cơn mơ màng, tôi vẫn biết là không mơ ngủ thì tôi vẫn đếch làm được câu này.

Giờ lại trả lời sai thì nhục, không trả lời thì cũng nhục. Tim tôi đập mạnh, não cố load xem đáp án nhanh nhất có thể, vận dụng mọi vốn liếng Hóa học trong toàn bộ vận mệnh. Nhưng tôi không phải thiên tài, trong mấy giây tôi làm được đếch gì. Tôi hèn nhát thều thào "dạ..."

Từng hơi thở nặng nề và co rúm trào lên, người tôi hơi đơ đơ vì sợ, tôi nuốt nước bọt, mồ hôi chảy đầm đìa. Cảm giác mặt tôi đã méo đi rồi.

"C" bỗng có tiếng thì thầm nhắc tôi, chả quan tâm là ai, tôi liền nói "em chọn C ạ!"

"Câu này là C đúng chưa cả lớp?" Tôi len lén lần theo âm thanh hồi nãy, cái giọng trầm ấm đặc trưng này thì duy chỉ có Tự Phong thôi.

Cả lớp tôi yên lặng, thầy yên lặng nhìn nhìn rồi nói "Đúng rồi đó." làm tôi thở phào nhẹ nhõm. Tính vui cười thì thầy dập tắt niềm tin.

"Bảo Linh lên chữa bài cho các bạn luôn đi." Thầy thản nhiên nói.

Lần này người tôi mềm nhũn, đã ngu rồi còn thích thể hiện. Biết thế gào lên em không biết làm hay chưa làm xong là ngon rồi, bệnh sĩ nó vận vào người.

Lòng tôi nôn nao hoảng sợ, cổ họng nghẹn đắng tôi giống như một đứa sắp xỉu đến nơi.

Bỗng Phong nói nhỏ "Bài đây."

Tôi như vớ được sợi dây cứu mạng, tôi sợ hãi mà vội vàng đi ra với cuốn nháp trên tay. Trộm vía trong nháp mà tên này trình bày rất dễ hiểu, dễ trình bày, chữ cũng đẹp nữa. Nói chứ tôi đứng viết mà chân run, tay tê, thấp thỏm không nói lên lời, sợ muốn ná thở luôn.

Xuống bàn, tôi thở dài một cái, nhẹ nhõm quá. Hic, học dốt cũng có tội mà.

Tôi lí nhí nói với Phong Huỳnh "Cảm ơn nha!"

"Ừ, không có gì." bình thường thấy tên này đẹp trai, giọng ấm rồi, nay còn thấy đẹp đảo điên, giọng hay xao xuyến ghê gớm.

Kể ra Phong không chỉ là được bạn mến, mà còn được thầy yêu. Phong học giỏi đều, cả tự nhiên và xã hội đều tốt, riêng tự nhiên nổi trội hơn rất nhiều, tôi bỗng dưng thắc mắc.

"Ủa Phong, mày học giỏi tự nhiên hơn mà vào ban D xã hội làm gì." Giờ ra chơi tôi hỏi anh chàng.

Cậu vừa đi giày, vừa đáp "Lớp ban tự nhiên full cả, đặc biệt là lớp chọn khối A. Vì một vài lí do nên tớ không được cho phép học khối B. Dòng đời xô đẩy nên đi đến khối D này. Dù sao học khối nào cũng được, sau xét tuyển là một chuyện mà."

Đúng thật, lớp chọn khối A phải cả gần 50 đứa, lớp tôi thì tính cả Phong mới 42 đứa.

"Thế lí do không học khối B là gì vậy mày?" thật ra tôi vẫn tò mò.

"..." mặt Phong hơi phân vân có nên kể không. Kiểu lí do nó xàm xí quá hay sao mà mặt căng đét.

"Chuyện cỏn con gia đình thôi, không có gì!" Tóm lại là vẫn không kể.

Phong không quên nhắc nhở tôi "Đi giày vào đi, tiết sau học thể dục rồi."

Tôi lóc cóc đi giày, chạy vội ra khi vào giờ.

Thằng Minh Đạt chạy qua tôi. Cậu ta nhấn đầu tôi một phát rồi cười nói trêu ngươi "Có cái buộc dây giày cũng làm không xong."

"Buộc như nào kệ tao!" Bởi ta nói bị săm soi hơn cả idoi nổi tiếng, buộc có hơi vòng vo bầy hầy tí thôi mà.

Hôm nay thầy Nghĩa phải quản cả lớp tôi và 10A2. Sau khi khởi động, tập xong vài động tác. Thầy cho 2 lớp đá bóng nam với nhau.

Mấy đứa con trai nom bộ rất hăng máu đá bóng, mấy đứa con gái thì ngồi tụm lại, săm soi tụi nó đá. Làm gì có chuyện cổ vũ.

10A2 là cái lớp nổi tiếng bóng đá giỏi nhất khối, cũng là lớp của thằng Hoàng mất nết.

Lạ kì, một thằng dùng nửa phần đời của hắn để đá bóng mà lại không thấy cái mặt hắn đâu, hình như nãy tập thể dục cũng không thấy.

Trần đời tôi chưa thấy ai cuồng bóng đá như thằng Hoàng. Hầu hết thời gian tôi đều thấy thằng này đi đá bóng, coi đá bóng, chơi game bóng đá, sưu tập đồ liên quan về bóng đá,... Tên kia có khát vọng cháy bỏng làm cầu thủ từ nhỏ, cũng có năng khiếu vượt trội nên chơi cũng giỏi. Thế mà không thấy thằng này trong trận dù là trưởng nhóm.

"Ủa sao nay thằng Hoàng không chơi vậy?" Tôi vớ lấy con Lan A2, một trong những đứa A2 hiếm hoi tôi quen.

Nhỏ Lan cười "Nó bị phạt đi tưới cây rồi."

Tôi liếc qua phía gần cổng trường, thấy thằng này và lũ con trai lớp nó đang khệ nệ tưới nước, ướt nhẹp cả người.

"Ủa sao bị phạt vậy mày?" Nhìn thằng ml Hoàng khổ sở, tôi rất chi là vui vẻ.

"Trong giờ chủ nhiệm giám lôi bài tập toán ra làm trong giờ, cả lũ bị thằng Hoàng rủ rê đó." Lan cười nửa miệng, đắc chí vô cùng, còn bồi thêm câu "Tao đã bảo cất rồi mà không nghe, dừa!"

Lúc đầu, tôi đã đánh giá đây là một trận đấu không cân sức vì lớp tôi chơi cũng tạm tạm (tạm yếu trong mắt tôi, vì trận nào tôi đi xem đều thua, trận nào tôi không đi thì thắng), A2 lại nổi tiếng kĩ thuật cao, chiến thuật tốt. Tí lỡ thua thì tôi chuồn qua A2 giả làm học sinh lớp nó.

"Ủa Phong? Sao mày không ra đá?" Tôi nhìn thằng này đang ngồi trên bậc thềm, liền sáp sáp lại hỏi.

Tôi đã nghĩ Phong chắc cũng rất giỏi thể thao.

"Không được vào đội ấy, vì đội đủ người rồi, thi thoảng tôi vào chơi cho vui thôi." Phong dùng vẻ mặt hiền queo nói với tôi.

Tôi vui vẻ vỗ vai phong "Tốt lắm! mày khỏi chơi cũng được." tôi lỡ nói ra một câu rất gây hiểu lầm.

Phong cười nhạt, đáp buồn "Bộ tớ chơi tệ đến thế à?"

Tôi như nhận ra một câu nói ngu, tôi vội bào chữa "Ặc!? Không phải, ý tao là, tí cả lũ chơi xong, đứa nào đứa nấy mồ hôi đầm đìa, hôi muốn ná thở." Tôi là một đứa rất nhạy cảm về mùi, mùi hôi là kẻ thù số 1 của tôi.

Phong cười thích thú trước câu trả lời của tôi. Mái tóc của Phong được một làn gió lướt qua, bay nhẹ khiến khuôn mặt cậu càng trở nên xao xuyến. Ngồi cạnh Phong tôi bỗng ngửi được mùi hương xả vải nhàn nhạt trên chiếc áo trắng tinh khôi. Và dường như cũng có một mùi gì đó rất dễ chịu.

Tôi mong cậu dẹp luôn vụ chơi thể thao để "tàng trữ" hương sắc của cậu.

Mục tiêu tìm chồng số 3: Không có mùi hôi, thơm càng tốt.

Kể ra nhìn Phong cũng tội tội, như kẻ ra rìa. Ờ thì cũng đúng, đó giờ đội bóng có đủ người rồi, nó ngồi vào chỗ nào được.

Tôi chăm chú xem trận đấu. Nói thật thì lớp tôi chơi chán ngắt nhưng A2 hôm nay chơi còn dở hơn.

Đến mức tôi nghe tiếng bực dọc của Nguyệt Hạnh "Sút ngu vc, đến khung thành rồi còn không vào được, lần thứ 3 rồi, vãi ***"

A2 dành ưu thế nhiều hơn nhưng đưa bóng qua chỗ lớp tôi lại không sút vào được. Đến lần thứ 5 thì tôi cười mỉa mai cho cả 2 bên.

Một lúc sau, A2 đuối hơn, lớp tôi đảo ngược tình thế và ghi bàn, 2 bàn thắng liên tiếp từ Quốc Khánh và Minh Đạt. Không biết có phải chiến thuật không nhưng tóm lại là một trận đấu nhạt nhẽo và đôi bên đều chả thu hút gì.

Nguyệt Hạnh khoác tay tôi, nó cười cợt "Hôm nay lớp mình không thắng mới chuyện lạ. Thủ môn A2 nghỉ ốm, thằng Hoàng, thằng Trung, Thằng Hiệp bị lôi đi tưới cây. Thằng Trường với thằng Duy chơi với nhau bị bong gân cả đôi, tụi nó ngồi coi mà mặt nhăn như khỉ kìa. Còn được mấy đứa khá gánh không nổi."

"Tam tai của A2." Tôi bất lực giùm lớp này. Mấy đứa A2 đứa nào đứa nấy méo mặt. Là tôi tôi cũng thế.

"Tao tò mò sao bầy kia đi tưới cây lâu vậy." Hạnh nhìn sang sân trường... Ờ này cũng đúng.

Vừa mới nói xong là thấy Hoàng, Trung, Hiệp ló đầu. Riêng thằng Hiệp ướt nhẹp từ đầu xuống chân không rõ lí do.

Hoàng lững thững bước, tay vuốt mái tóc hơi ướt ra đằng sau, mặt nó nhăn còn hơn khỉ đầu chó.

Hoàng quay qua hỏi gì đó với lũ lớp nó, có vẻ nghe được tỉ số, nó sock mà mặt méo sang một bên. Sự thật rằng Hoàng là đội trưởng đội bóng này, và việc nó há hốc trước sự thua cuộc này là dĩ nhiên bởi vì lúc đó lớp tôi còn kịp ghi thêm nốt một bàn.

"..."

Nguyệt Hạnh bật cười, nó lay tôi "Mày nhìn biểu cảm của thằng Hoàng kìa."

"Thấy rồi, thấy rồi."

Thằng Hoàng chạm mắt tôi, lông mày đanh xuống, theo khẩu hình miệng, tôi đoán nó nói "Nhìn cái *** gì?"

"..."

Hết tiết, lớp tôi thắng với tỉ số 3-0. Dù không thực lực lắm nhưng lớp tôi vẫn khè với A2, khiến tôi nhục quá núp sau người Nguyệt Hạnh.

Cả lũ to mồm "Tưởng A2 mạnh nhất khối thế nào hóa ra cũng chỉ có vậy." "Bay kém!" "Tuổi gì so với lớp tao."

Đá vậy mà tự tin quá.

*Bay= bọn mày

Tôi ngồi run rẩy "đừng có nói nữa, đừng có nói nữa, đừng có nói nữa..." làm Nguyệt Hạnh bật cười ha hả.

Thằng to mồm nhất là Minh Đạt, nó còn lại nói với Hoàng.

"Lần này bọn tao nhường, lần sau 2 lớp đá lại, nếu không chịu là hèn." Thằng Hoàng cũng khá, nó không nhắc gì về thành viên đội mà còn khều đá lại, coi bộ cũng là đội trưởng có tâm.

Đương nhiên với tính cách của Nguyễn Hoàng Minh Đạt, hắn sẽ không ngại đồng ý. Mà giờ từ chối còn hèn hơn.

Nguyệt Hạnh ngả lưng vào vai tôi "Bọn mình chắc không nhất thiết đi coi đâu nhỉ?"

Tôi thở dài "Đi thì chỉ có nhục mặt."

Nguyệt Hạnh rất có hứng thú với đá bóng, nhưng con bé không đá bóng với con trai, nó thở than với tôi, dù nó là Top đi chăng nữa thì căn bản tụi nó vẫn xem Hạnh là con gái, tụi nó vẫn bị ngại khi dành bóng.

Có tâm những lúc không cần có tâm.

Đúng như tôi nghĩ, vào học, lớp tôi bỗng bốc mùi kì dị. Bọn con trai uống nước làm đổ ra cả sàn, có đứa đi rửa mặt mà ướt từ đầu xuống dưới. Nhìn thấy ghê.

Liếc sang thấy bên cạnh anh trai m8, đẹp trai, thơm tho. Thấy cuộc đời tươi đẹp hẳn.

Cho đến khi thằng Quốc Khánh về chỗ mang một mùi hương nồng nặc khiến tôi gục ngã. Khánh ngồi sau lưng Phong và cạnh con Ngọc. Hồng Ngọc đã trải qua chuyện này quá nhiều để nó hiểu mà trốn đi.

Nhưng đến giờ vào học, Ngọc về chỗ và liền sụp đổ ngay lập tức khi cái mùi chuột chết bao phủ. Tôi cũng vậy, chỉ ước tạm thời bị tịt mũi. Hicc, biết là người có mùi họ không biết mình có mùi nhưng mà...

Thằng Khánh Trần là một thằng cao ráo, thân thiện và hơi ngáo. Đặc biệt hơn, tên này có mùi mồ hôi rất nặng. Ặc, hay mình nói cho nó biết nhỉ?

Tôi quay sang thấy Phong đang nhăn mặt, chắc từ lúc nó chuyển vào, lớp tôi tập thể dục nhẹ nhàng nên Phong không mấy thấy được mùi hương cho đến hôm nay.

Trai đẹp khó chịu cũng đẹp trai...

"..." lại nghĩ tào lao.

Ngọc khều khều tôi "Hôi quá tao không chịu được, ai đó nói với nó là nó bị hôi đi." mặt nó tái mét.

"Tao nói cho nhé!?"Nhìn dáng vẻ bi đát của Ngọc, tôi tình nguyện nói.

_________

Sao+cmt+theo dõi nếu thấy hay để tiếp thêm động lực cho mình nheaaa.

Dạo này chương dài hơn đợt trước rất nhiều mà thời gian nhanh hơn nên mong mn sẽ iu thương tui thật nhiều💦🌷

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com