chap 18: Minh Đạt's Pov 2
"Cậu có ổn không?" Giọng nói ai đó nhẹ vang.
Tôi vẫn chưa thoát khỏi cơn mê man. Mưa chưa vơi bớt nhưng người tôi bỗng bớt ướt.
Nhưng tâm tôi vẫn vang lên câu hỏi "tôi ổn không?"
Có gì trong tôi vỡ không? Có gì trong tôi đau quặn không? Có gì trong tôi chết lặng không?
"Có!" Tôi nói trong vô thức, trả lời cho lòng mình.
"?" Rồi tôi chợt bừng ra khi nhận ra ánh mắt của ai đó rơi trên khóe mắt của mình.
Tôi thấy một cô gái.
Mái tóc cậu còn vương chút nước mưa, bay nhẹ, cọ lên gò má, chóp mũi của cậu.
Cậu nhìn tôi với đôi mắt như vầng minh nguyệt,...thật sáng, thật dịu dàng, thật đẹp.
Mãi về sau này, trong những giấc mộng nửa vời của mình, tôi vẫn thường bắt gặp ánh mắt ấy, ánh mắt đẹp như tiên tử, dịu dàng dễ chịu.
Môi cậu mím lại, khẽ khàng nói "Nếu tiếp tục đứng dưới mưa, cậu sẽ ốm đấy, sẽ không ổn đâu." ô lại được đẩy về phía tôi thêm một chút.
Tôi nhìn cậu ấy, ai đó hình như đang lo lắng cho
Trái tim tôi bỗng ấm nóng đến lạ, khẽ run rẩy.
Dường như đây là một cô gái tôi không quen không biết, nhưng lại mang lại cho tôi một cảm giác rất quen thuộc, giống như đã gặp rất nhiều lần.
Tôi khẽ quay mặt đi.
Cậu đẩy tôi đến mái che ở nhà sách, thủ thỉ "Con trai gì mà không tinh tế, cao hơn người ta cả cái đầu mà trơ mắt để người ta che ô dùm."
Từng hạt mưa rơi xuống, tiếng mưa xào xạc, cây cối như bơi trong mưa, mang nét rũ rượi.
Cậu giũ ô, đứng đợi với tôi.
Ngày đó, tôi không hề nhận ra vì sao cậu có ô mà đợi mưa ngớt với tôi, đến mãi sau này, tôi hỏi cậu thì cậu đã quên mất.
Cậu khe khẽ nhìn mưa, mắt nhìn chằm chằm vào từng hạt mưa như muốn nó nổ tung cho vui mắt.
Mái tóc ngắn ngang vai của cậu bồng bềnh trước gió.
Cổ đứng nói vu vơ cả buổi. Lâu lâu lại hỏi "Ê cậu tên là gì vậy?", "Ê cậu cũng học ở trường H hả?", "Ê cậu bằng tuổi tôi đúng không, ê vậy cậu học lớp nào?"
Tôi có câu trả lời, có câu lại thôi.
Chỉ biết mỗi lần liếc nhìn nụ cười của cậu, tim tôi đập liên hồi, nó dập từng hồi làm lồng ngực tôi muốn nát tung, rồi lại run rẩy bình ổn. Tôi cảm thấy được chóp mũi cay xè, rồi lại chuyển qua cổ họng nóng rát.
Chỉ là cổ cười rất đẹp, mắt cong lên như vầng trăng nhỏ, ánh mắt long lanh, dịu dàng chứa đủ thứ trong nó. Tôi chỉ biết là Minh Đạt năm 14 tuổi muốn bản thân mình là một thứ gì đó trong mắt Bảo Linh năm 14 tuổi...
_______
Tôi nhìn vào mắt Bảo Linh, mắt cổ giờ đây còn đẹp hơn lúc ấy rất nhiều, sáng rực rỡ, trong veo, tôi vẫn thấy được nhiều thứ trong mắt cổ, vẫn không có một hạt bụi nào. Chỉ là vẫn không có tôi.
Tôi nắm chặt chiếc khăn mềm của Linh, đây là món đồ Bảo Linh thực sự đã "tặng" tôi.
Lòng tôi rung rinh, có gì đó lao xao trong lòng.
Tôi thấy mọi thứ thật kì diệu. Trong khoảnh khắc tôi tuyệt vọng, bầu trời đen kịt, bản thân vô định tôi đều bắt gặp cổ. Liệu phải chăng là duyên số?
Bà nội tôi từng nói, tôi sinh vào ngày mưa nên hãy yêu những ngày mưa, vì đó là ngày thế giới chào đón tôi.
Giờ thì tôi thấy bà nói thật đúng, ngày mưa bao giờ cũng bao dung với tôi.
Tai tôi nghe được từng hơi thở của Bảo Linh, vô thức ửng đỏ.
Cổ họng cũng nóng rát lạ thường, lòng lâng lâng.
Nếu chúa có tồn tại, xin hãy để giây phút này dừng lại mãi mãi, để con tim con lại tiếp tục được đập thổn thức, để mọi nỗi lo toan của con được ém đi sau nụ cười của cô ấy.
Thật ra, tôi thật sự đã biết Bảo Linh từ rất lâu rồi. Cảm giác quen thuộc ấy không phải là ảo giác.
Trương Diệu Bảo Linh-Liên đội trưởng trường cấp 2 của chúng tôi.
Mỗi thứ 2 tôi đều thấy cô ấy, đều nghe giọng, thấy sự tự tin và hào quang của cô ấy.
Là lớp trưởng lớp chọn, điểm trung bình cao nhất khối, mọi kì thi đều tham gia và đạt giải.
Mỗi lần đứng dưới tít khán đài, đứng nơi áp chót lớp, cũng là lớp áp chót của khối, tôi thấy bản thân và cô ấy xa vời đến nỗi cảm xúc rung động không bao giờ quay trở lại.
Làm sao lại xa vời đến mức khiến bản thân tôi tự ái đến mức này?
Để mà nói, tôi không phải là kiểu người không học được, ngược lại, tôi học rất ổn.
Tôi bị đẩy tít xuống từ lớp chọn 2 đến lớp áp chót vì tôi bồng bột. Tôi khao khát sự nổi loạn của tôi sẽ đổi được một lần họp phụ huynh của bố mẹ hay sự quan tâm về thành tích học tập của tôi.
Đôi lúc tôi còn ngớ ngẩn đến mức trốn học, cúp tiết.
Và mỗi lần nhìn Bảo Linh, tôi lại thấy sự bồng bột dại khờ trong tôi. Một quá khứ đầy nỗi xấu hổ.
"Nhưng khi hào quang của ai đó chạm đến ta, ta sẽ bất giác ngước nhìn."
Sẽ chẳng ai quan tâm đến cậu trai chẳng đẹp, chẳng giàu, chẳng giỏi lượn lờ qua cửa sổ A1. Sẽ chẳng ai để ý cậu trai ngẩn ngơ ngắm nghía bóng lưng của ai đó.
Bởi lẽ tôi quá tầm thường hay một khía cạnh nào đó, tôi quá tồi tệ.
Tôi nhận ra bản thân "thích" Bảo Linh một cách quá đỗi dễ dàng. Từ cái lần đầu gặp cổ, tôi đã thổn thức không nói lên lời, đêm về mất ngủ, thao thứ hình bóng về một người và đến giờ, con tim mất kiểm soát khi thấy bóng lưng, thậm chí là tiếng nói của ai đó.
Nhưng rung động đầu đời như một chất kích thích, khi trong lòng không khỏi mong ngóng, nhớ nhung và thổn thức, khó chịu, ngứa ngáy trong lòng.
Và khi thích một ai đó, ta nhận ra cũng có người giống ta, cũng thích ai đó giống ta.
Cổ như thiên thần vậy, mấy ai mà không ngập ngừng rung động...
Tôi thấy cổ nhận những lời tỏ tình, những hành động quan tâm, lời nói ẩn ý từ rất nhiều người con trai khác.
Tôi thật sự thấy không yên lòng, thấy ghen tuông khó tả, dù tôi biết cổ còn chẳng nhớ tên tôi.
Nhưng lòng tôi sẽ vỡ nát khi nhận ra người mến cổ là hot boy của khối, hay thủ khoa môn toán trong mỗi kì thi của trường, tôi thấy mình như trò hề vậy.
Tôi nhận ra bản thân cần phải chạy đuổi theo, nếu không chỗ đứng mép rìa trong sân trường sẽ không còn nhìn thấy Bảo Linh, trong cuộc đời của cô ấy sẽ thực không còn một dấu "phẩy" xuất hiện của tôi.
Tôi bắt đầu học tập chăm chỉ, mỗi lần tôi ngả người, tôi lại thấy ánh mắt lần đầu tôi gặp Linh, mất kiểm soát mà điên cuồng học tiếp.
Tôi mua những quyển sách Linh mua, tham gia cùng trung tâm học thêm cùng với cổ.
Tôi dựa vào điểm số, khao khát tiến gần cô ấy trong bảng xếp hạng thi cử.
Chỉ là xuất phát điểm quá muộn, tôi chạy mãi mới tới phía rìa cuối danh sách.
Còn cô ấy vẫn hiên ngang ở đấy, đứng đầu, bất di bất dịch.
Người ta vẫn hay nói, yêu là khi bạn thấy họ vui, mình cũng vui.
Vậy có lẽ tôi chưa đủ yêu, khi cô ấy nhận giải nhì học sinh giỏi văn cấp tỉnh, một sự chua xót ập vào cổ họng tôi.
Bởi lẽ tôi cảm giác, bản thân nỗ lực bao nhiêu, cô ấy còn tiến xa gấp mười tôi, đây có lẽ là cảm xúc vô cùng ích kỉ nhưng tôi không ngăn lòng mình tuôn trào được.
Đáng lẽ tôi nên nỗ lực từ sớm hơn, chí ít có thể chung lớp với cổ chứ không phải là đến những ngày tháng cuối cấp từ xa nhìn cô ấy chụp ảnh với tập thể lớp.
Nhưng bạn thấy đó, nỗ lực chưa bao giờ là quá muộn. Tôi vẫn đậu chung cấp ba với cổ, thật may cổ không có ý định theo chuyên. May nữa là trong danh sách lớp, tôi đứng thứ mười từ dưới lên, bình ổn để chung lớp với cổ.
Nhưng rốt cuộc tôi phải làm sao để trông xứng đôi với cổ để cổ thích tôi??
Tôi không biết đó là lí do tôi thu hút cô ấy bằng sự ngang ngược của mình.
Vì vốn dĩ tôi chẳng có gì để thu hút một người hoàn hảo như Bảo Linh.
Mỗi lần tôi gây sự, Bảo Linh sẽ trưng ra rất nhiều biểu cảm, có khi là nhăn nhó, bực dọc, có khi lại bất lực, cam chịu vô cùng đáng yêu.
Tôi lấy đồ của cổ, ghi tên tôi, tôi muốn cổ nhớ rõ tôi tên là Nguyễn Hoàng Minh Đạt.
Bảo Linh sẽ nói chuyện với tôi, nhìn tôi bằng đôi mắt trong trẻo tựa vầng trăng sáng.
Mỗi lần trêu chọc cô nàng, tôi thầm run rẩy trong lòng.
Nhìn bóng lưng Bảo Linh, tim tôi đã đập liên hồi, loảng xoảng muốn nhảy tung ra khỏi lồng ngực tôi chứ đừng nói là có can đảm nói chuyện với cô ấy.
Tôi sẽ tiếp tục trêu chọc cô nàng để con tim mình có một chút bồi hồi.
Cho đến khi nhận ra cô ấy thực sự khó chịu.
Cho đến khi nhận ra tôi đã làm bị thương cô ấy.
Cho đến khi tôi thấy có rất nhiều người đối xử nhẹ nhàng với cô ấy.
Và cho đến khi tôi thấy cô ấy dành ánh mắt dịu dàng cho ai khác.....
_________
Tâm lí con trai viết khó thực sự, còn cái ông Minh Đạt này vừa chịu tác động của gia đình vừa rung động trước người con gái khác.
'$&+%#•-() không biết viết sao luônnn
Kết thúc Minh Đạt pov's lẹ, quá mệt mỏi.
Muốn viết thêm tí về cái sự rung động này nhưng thôi sì trét=)))
Mới thi xong trong lòng như mớ bòng bong. Chap sau quay lại Blinh kh biết viết cái gì kết thúc ngày mưa luôn, mệttttt, khóoooo
Mình trả kèo đúng hạn nhé mn💗
Sao và cmt để mình full truyện chứ mình cũng muốn cắt đến khúc na nu9 về với nhau luôn rồi💔
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com