Chương 6: Căn phòng bí mật
Sam tưởng rằng sau lần spank đầu tiên, Zin sẽ thôi trò kỷ luật kỳ lạ ấy. Nhưng cô đã lầm.
Sai sót thứ hai đến nhanh hơn cô tưởng: trong một buổi báo cáo nội bộ, Sam vì quá run mà phát biểu sai một thuật ngữ pháp lý. Sai sót ấy không ảnh hưởng nhiều nhưng vẫn lọt vào tai Zin.
Khi buổi họp kết thúc, Zin chẳng nói gì trước mặt người khác. Nhưng ngay khi mọi người rời đi, cô tổng tài đứng dậy, đôi giày cao gót gõ nhịp trên sàn, ánh mắt khóa chặt Sam.
– “Theo tôi.”
Sam nuốt khan, tim đập thình thịch. Cô biết chuyện gì đang chờ mình. Nhưng lần này Zin không đưa cô lại ghế dài trước bàn làm việc nữa. Thay vào đó, Zin bước đến một cánh cửa nhỏ ẩn sau kệ sách.
“Một căn phòng bí mật…?” – Sam thoáng rùng mình.
Zin mở cửa, ánh đèn vàng dịu hắt ra. Sam bước vào theo và ngay lập tức sững sờ.
Bên trong là một căn phòng không rộng lắm nhưng được thiết kế vô cùng đặc biệt. Một chiếc ghế dài gỗ lim đặt giữa phòng, kèm theo dây cố định. Trên tường treo gọn gàng những vật dụng mà Sam chỉ mới thấy trong phim: roi mây, thước gỗ, dây da, thậm chí vài dụng cụ bằng thép sáng loáng.
Cảm giác vừa sợ hãi, vừa… kỳ lạ dâng tràn trong lòng Sam.
Zin đóng cửa lại, tiếng cạch vang lên, cắt đứt mọi lối thoát. Cô tháo áo vest, treo lên giá, rồi quay lại nhìn Sam – ánh mắt lạnh lùng nhưng cũng rực lửa.
– “Cô biết đây là đâu không?”
Sam lắc đầu, giọng run run:
– “Tôi… không…”
– “Phòng phạt.” – Zin đáp gọn. – “Mỗi người từng ở dưới trướng tôi đều ít nhiều nếm trải nơi này. Và cô… cũng không ngoại lệ.”
Sam lùi lại một bước theo bản năng nhưng ngay lập tức, Zin tiến lên nắm cổ tay cô kéo lại. Sức mạnh áp đảo khiến Sam không thể phản kháng.
– “Hôm nay hình phạt của cô sẽ nặng hơn. Bởi vì luật không chỉ để dọa nạt – luật là để rèn giũa.”
Zin thả tay rồi đưa mắt về phía bức tường. Cô chọn lấy một cây roi mây bóng loáng, vừa dài vừa dẻo. Sam chỉ nhìn thôi đã rùng mình.
– “Cởi áo khoác ngoài. Nằm lên ghế.” – Giọng Zin trầm khàn mang mệnh lệnh không thể kháng cự.
– “Tôi… tôi không thể…” – Sam lắp bắp, toàn thân nóng bừng.
Zin nhướng mày, nhích lại gần, ngón tay nâng cằm Sam:
– “Cô có thể chọn rời khỏi tập đoàn này nhưng một khi đã ở lại… thì luật lệ phải tuân theo.”
Trái tim Sam đập loạn. Lý trí gào thét muốn chạy trốn, nhưng đôi chân lại nặng trĩu, như dính chặt xuống nền. Cô từ từ tháo áo khoác, lộ ra dáng người mảnh mai trong lớp sơ mi mỏng.
Bước từng bước run rẩy, Sam nằm xuống ghế, hai tay bấu chặt cạnh gỗ.
Zin tiến lại, thong thả nâng roi. Giọng cô vang lên, trầm và sắc:
– “Mỗi cú quất là để cô nhớ rằng luật không được phép xem nhẹ. Tôi sẽ đếm… đến khi nào thấy đủ.”
Vút!
Âm thanh roi xé gió rồi chạm xuống, đau rát bỏng cháy lan khắp da thịt. Sam bật tiếng kêu nghẹn:
– “A…!”
Cú đầu tiên khiến toàn thân cô run lên, lưng cong lại theo phản xạ.
Vút! Vút!
Hai cú tiếp nối, nhịp điệu đều đặn, mạnh mẽ. Sam cắn môi đến bật máu, nước mắt ứa ra nơi khóe mi.
– “Đau… quá…” – cô thều thào.
Nhưng Zin không dừng. Giọng cô vang lên lạnh lẽo nhưng cũng đầy sức mê hoặc:
– “Đau mới nhớ. Nhớ mới không tái phạm. Đây là ràng buộc, Sam. Ràng buộc để cô thuộc về tôi.”
Từng cú roi giáng xuống, để lại những vệt đỏ hằn trên lớp vải. Sam vừa xấu hổ, vừa tê dại. Một phần trong cô muốn gào lên van xin dừng lại nhưng một phần khác lại bị cảm giác kỳ lạ này cuốn vào – cái ranh giới mỏng manh giữa đau đớn và một sự khoái cảm ngầm ẩn.
Zin tiến lại gần tay đặt lên lưng Sam, vuốt nhẹ lên những đường roi còn nóng rát. Sự dịu dàng bất ngờ ấy khiến Sam nghẹn ngào, trái tim run rẩy.
– “Đủ rồi.” – Zin thì thầm. – “Nhưng nhớ, đây chỉ là bắt đầu. Mỗi lần cô phạm lỗi, hình phạt sẽ nặng thêm. Và chỉ có tôi… mới có quyền định đoạt.”
Sam ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ hoe, môi run rẩy. Trong khoảnh khắc ấy cô nhận ra mình đã rơi vào một vòng xoáy nguy hiểm: vừa căm giận, vừa sợ hãi, lại vừa… không thể cưỡng lại sức hút của Zin.
Cánh cửa “phòng phạt” khép lại nhưng trong lòng Sam, nó đã mở ra một thế giới mới – nơi cô không chắc mình có thể thoát ra nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com