Chap 15: Đừng cố nữa
.........
.........
Technic ngồi bệt trên nệm, bất động nhìn người thương, thi thoảng, đôi lông mày đen rậm lại khẽ nhíu, nom khổ sở vô cùng. Người ấy của cậu đang cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng manh, run rẩy nắm chặt bàn tay, đôi mắt đen láy long lanh của mọi ngày giờ đây như phủ mờ mờ một màn sương mỏng dính.
Từ lúc ở trong rừng trở về, Good giống như một người khác, không nói không rằng, ai hỏi gì cũng chỉ gật đầu cho qua chuyện, ngay cả với Technic anh cũng tránh mặt.
Technic khẽ nhấc người, từ từ tiến lại gần phía anh. Khi bàn tay cậu chuẩn bị chạm tới má anh, thì Good cũng vừa hay lên tiếng hỏi.
- Nic... có... tin... vào... tình... yêu... sét... đánh... hay... không...???
Technic đơ người mất 5 giây.
Sau đó, mới mỉm cười gật đầu, gật lia lịa, thực sự có tâm.
- Em tin, từ rất lâu, rất lâu trước đây, em đã tin.
Phải rồi, ngày hôm đó, sét đánh trúng cậu.
Vài năm sau, sét vẫn đánh trúng cậu.
Muốn không tin cũng chẳng thể nào không tin được.
Good thần người một góc. Khuôn mặt nhỏ bé kia cứ luẩn quẩn ẩn hiện trong đầu anh. Giọng nói ấy, tiếng cười ấy, đôi mắt ấy, tất cả, chúng khiến anh day dứt.
Anh đã từng hứa sẽ trở về tìm nó, sớm thôi. Nhưng tới cuối cùng, anh lại quên mất, chẳng nhớ nổi một cái gì cả. Hơn nữa, còn sống rất thoải mái mấy chục năm nay.
- Nic... ra... ngoài... đi... ...Good... muốn... yên... tĩnh... một... lúc...
Good nằm quay lưng ra phía cửa ra vào. Không nhìn, không nói, không ăn, chán nản nhắm mắt. Hình ảnh khi còn nhỏ ấy cứ lởn vởn như âm hồn không tan trong đầu anh. Anh nhíu mày, thiếp đi, mê man chẳng biết trời đất là gì. Đến cả việc Technic hôn anh, xoa má anh, hay việc nó chui vào chăn vươn tay ôm lấy anh mà ngủ, anh cũng chẳng hề hay biết.
Sáng hôm sau, lúc Technic tỉnh dậy đã là 9h sáng. Cậu mệt mỏi dụi dụi hai mắt, nhìn sang bên cạnh, cứ ngỡ sẽ thấy anh yên bình ngủ trong lòng mình. Nhưng... chăn gối trống trơn. Khắp gian lều trại không hề có bóng hình nhỏ nhắn quen thuộc.
Nic giật mình, bật dậy chạy ra ngoài. Cậu tìm anh khắp các ngõ ngách, đến cả cái túi đựng đồ lót của Techno cậu cũng lục. Nhưng vẫn chẳng hề tìm thấy anh đâu.
Một lần nữa, cậu lại đánh mất người cậu thương???
Thế rồi, cậu bắt đầu sợ hãi. Thâm tâm cậu nổi lên từng đợt sóng cuồn cuộn. Hai bàn tay đổ đầy mồ hôi. Cậu cắn môi dưới, cố gắng bình tĩnh lại, cố gắng nghĩ xem anh có thể tới nơi nào. Cắn, cắn đến bật máu. Cậu lại càng hoảng sợ.
Chưa bao giờ cậu sợ hãi tới như thế, bàng hoàng, cậu tập tễnh bước từng bước. Đi đâu, cậu cũng chẳng biết. Chỉ biết, cậu của lúc bấy giờ chỉ muốn tìm anh. Dù cho có phải lật tung cả thế giới lên đi chăng nữa, cậu cũng phải tìm được anh.
Trên cao, ánh nắng chiếu xuống mặt nước lóng lánh trong vắt, Good ngồi trên tảng đá cuội lớn, hai chân chạm xuống mặt nước, đung đưa qua lại, dòng nước mát lạnh bao phủ lấy hai bàn chân anh. Anh yên bình hít thở không khí buổi sáng của núi rừng, thoải mái tận hưởng mà không hề biết rằng, có người đang tìm mình điên cuồng như muốn dỡ tung cả tổ ong bò vẽ trên cành xà cừ.
Technic chậm rãi. Chưa bao giờ cậu thấy bước chân của mình lại nặng nề tới như vậy, giống như có ngàn quả tạ treo trên bắp đùi. Khó khăn lắm mới ra khỏi khu đất trống.
Rồi, cậu thấy hình bóng quen thuộc kia mờ ảo trước mặt. Mặt trời trong mắt cậu sáng bừng, vạn vật đều lùi về một góc. Cậu chạy như bay tới, ôm chầm lấy anh.
Thật tốt, không phải ảo giác.
- Good...
- Nic... làm... sao... thế...?
Đang ngồi hóng gió, đột nhiên nhảy tới ghì lấy anh, thật sự là làm anh hết cả hồn, hoàng mang sờ tai vãi chưởng.
Thế rồi, nó lắc đầu, nói.
- Không, em không sao. Tốt quá, có anh, thật tốt.
- Nic...
- Dạ.
- Đừng... cố... nữa...
- .....
- Good...
- ......
- ... Sẽ... chẳng... bao... giờ... yêu... Nic... được... đâu...
Anh cúi đầu, bước qua cậu.
Cậu nắm chặt tay, nhìn theo bóng lưng anh.
Trái tim, như đang rỉ ra máu.
Chưa tỏ tình, đã bị từ chối. Cảm giác này, cũng thật đau đớn quá rồi.
Vậy là cậu... thất tình rồi ư?
Cậu ngửa cổ, cười lớn. Cậu tự chế diễu bản thân.
Mất bao nhiêu lâu cậu mới có thể yêu thêm một lần. Gạt bỏ hết những ký ức không tốt đẹp trong quá khứ, toàn tâm toàn ý ở bên một người. Âm thầm theo đuổi, chỉ mong một ngày người ấy vì mình mà cảm động, vì có mình ở bên mà vui vẻ suốt phần đời còn lại.
Vậy mà, chưa được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của anh, cậu đã thấy giọt nước mắt của chính mình.
Thật sự quá khó để bắt buộc ai đó phải yêu mình. Nhưng càng khó hơn khi ép bản thân mình phải ngừng yêu ai đó. Và, không phải vết thương nào chảy máu cũng là đau nhất. Có những vết thương không nhìn thấy máu mới thực sự là vết thương đau nhất.
Phải chăng cậu đã quá vụng về trong việc thể hiện tình yêu?
Phải chăng những điều cậu làm, anh không cảm nhận được?
Phải chăng anh cho rằng cậu chưa đủ chín chắn?
Phải chăng anh cho rằng, cậu chỉ đang đùa giỡn với anh?
Phải chăng anh cho rằng, thứ tình cảm mà cậu vun vén bấy lâu nay cũng chỉ là thứ tình cảm thoáng qua, một thứ cảm giác gì đó ham muốn khám phá điều mới mẻ?
Chẳng lẽ anh không cảm nhận được chút gì từ cậu hay sao?
Chẳng lẽ chân thành của cậu chưa đủ để khiến anh động tâm?
Chăng lẽ...
Chẳng lẽ cậu... lại thất bại thê thảm tới vậy?
Cậu tự hỏi.
Cậu suy nghĩ.
Cậu thẫn thờ.
Cậu cười.
Nghiệp quật cậu rồi. Quật đau quật đớn, quật tới tấp, quật không chừa một ai.
Đắng.
.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com